Chương 9: Kịch hay
Lúc về Từ Trấn Khang đi ra khỏi lớp rất nhanh lúc đó là khoảng 12 giờ trưa rồi. Tử Oanh và Ngọc Uyên lúc này mới tới chỗ Tuệ An, mắt vẫn liếc về phía Từ Trấn Khang vừa đi:
- Này! Cậu biết chuyện gì hay ho phải không?
Tuệ An ném mấy quyển sách vào cặp, dịu dịu mắt mệt nhoài:
- Cậu ta và Hiểu anh là người yêu của nhau đấy
Hai cô bạn kia nhìn nhau ngỡ ngàng:
- Thật..thật không đấy?
- Tất nhiên...Mình đã thấy hai người họ...làm...à hôn nhau rồi - Tuệ An không định kể cái chuyện đáng xấu hổ kia của họ ra.
Tử Oanh xoa xoa cằm:
- Thật là tin hót mà! Không thể tin nổi Hiểu Anh lại dụ trai giỏi đến vậy, lớp trưởng còn đổ cơ chứ. Nhưng công nhận cô ta chẳng ra gì
Ngọc Uyên gật đầu:
- Yes! Cậu nói quá chuẩn
- An! Tiếp theo chúng ta làm gì
Tuệ An ôm cặp đứng dậy:
- Đi xem kịch hay, dãy hiệu bộ thẳng tiến!
- Giờ đã là giữa trưa rồi! Trường mình còn ai ở đây nữa chứ, cả giáo viên chwua chắc đã còn được ai - Tử Oanh liếc đồng hồ
Tuệ An lườm cô:
- Mình có bảo cậu đi ngắm trường đâu. Bây giờ chắc chắn có một đôi nam nữ đang cãi nhau phải đi xem kịch hay chứ!...Ha ha
Ngọc Uyên và Tử Oanh đồng thanh:
- Đúng ha...đi nhanh thôi nào.
....................................................
Ba cô lén lút đến phòng của Từ Trấn Khang, Tử Oanh nói nhỏ:
- Cửa đóng thế này, liệu có gì không ta?
Tuệ An chắc chắn:
- Tai mình thính lắm, chắc chắn có người trong đó. Cửa này cách âm dỏm thật (T/G: Chị thính như thấy thì cửa nào trụ được, từ cầu thang còn nghe được người ta rên cơ mà)
- Thế mình mở ra thôi - Ngọc Uyên vừa nói vừa hé cửa ra, cô chỉ để lại một khe nhỏ đủ cho âm thanh phát ra ngoài được
Đúng là Tuệ An đoán không sai, Hiểu Anh cùng Từ Trấn Khang đang ở trong phòng, nhìn gương mặt hai người rất căng thẳng nhất là cô nữ chính. Mặt cô ta mang nét sợ hãi, nhưng có thế nào cũng thể hiện cái nét yếu đuối, yểu điệu làm đốn tim bao gã đàn ông. Từ Trấn Khang nói:
- Em có phải thếu thốn hơi trai quá không? Tôi còn chưa đủ sao?
Ba cô nàng bên ngoài:"....." Thật là từ ngữ quá thô tục mà..!
Hiểu Anh ôm lấy tay hắn, giải thích:
- Không không...em...em bị đau chân nên cậu ấy mới bế em
- Thế ư? Vậy sao cô không gọi tôi!
- Em...em quên
- Tôi là cái gì của cô mà cô quên tôi nhanh vậy, muốn đi cùng tên khác chứ gì.
- Không không...em mãi mãi chỉ yêu anh thôi. Chỉ là em bị thương nên Kiều Nam mới giúp đỡ - Để phụ họa cho lời nói của mình cô ta liền ôm chân tỏ vẻ đau đớn
Đúng là anh hùng không qua được ải mĩ nhân, Từ Trấn Khang thương xót vội vàng quỳ xuống xem vết thương đang bị băng bó của Hiểu Anh mà không nhìn thấy môi cô ta đang cười nhếch. Lúc hắn nhìn lên cô ta lịa lã trã nước mặt, đúng là đẳng cấp diễn kịch.
- Được rồi! lần này anh sẽ không trách em nữa. Nhưng lần sau nhớ tránh xa tên đó, không anh sẽ không để yên cho hắn đâu.
- Dạ - Hiểu Anh quệt nước mắt một cách đáng yêu. Sau đó cô ta được Từ Trấn Khang cõng ra khỏi phòng.
May mà Tuệ An biết trước nguy hiểm nên đã dắt hai cô bạn chạy nhanh sang cái phòng gần đó đó nhất, cách khoảng 10 mét gì đấy, thấy cửa phòng mở liền chui vào. Sau khi thấy hai người kia đi khỏi mới thở phào chui ra. Từ đầu đến cuối hai người cũng không thèm nhìn cái biển hiệu. Lúc dãy nhà im hơi lặng tiếng, trong phòng đó mới có tiếng người đàn ông ngáp ngủ:
- Lũ trẻ giờ bạo quá, dám vô phá vỡ giấc ngủ của thầy hiệu phó cơ đấy. Ngoáppppp (T/G: Thầy ý...chức to mà chỉ lo ngủ không à!)
Nếu ba cô gái kia nghe được câu này chắc ngất xỉu mất.
.....................................
Trên đường về.
Vì Tuệ An nói chú tài xế không tới đón nên cô đành đi xe Tử Oanh về và Ngọc Uyên cũng đi ké luôn cho tiện. Tử Oanh nói:
- Tưởng lớp trưởng anh minh thế nào! Hóa ra cũng bị mĩ nhân qua mặt!
- Haiza....Không thể nhìn ai qua gương mặt được. - Ngọc Uyên bổ sung
Tuệ An cười cười:
- Đàn ông là vậy mà. Mình sẽ cố tìm cách khiến Hiểu Anh kia không thể làm phiền em mình nữa. Và cái cách chăng hoa của cô ta phải trả giá
Tử Oanh:
- Mình đồng tình với cậu. Chúng ta sẽ là đồng mình diệt trừ yêu quái
Ngọc Uyên nắm chặt bàn tay vẻ quyết tâm:
- Yes! Mình cũng thế
Tuệ An bật cười, cô cảm thấy mình thật may mắn khi có hai cô bạn như vậy