Chương 16-2

"Báo cáo!" Một giọng nữ trẻ tuổi lưu loát dứt khoát mà trong veo vang lên.
"Chào thủ trưởng!"
Đám người đồng loạt quay đầu lại, trên mặt Chu Sâm và Chung Quảng Chấn cũng không nhịn được mà nhu hòa đi mấy phần.


"Ồ, nhìn xem, là ai đây nhỉ?!" Chu Sâm cười khanh khách quan sát An Hòa trước mặt, khóe mắt đuôi mày cũng treo nụ cười: "Hòa Hòa còn nhận ra lão nhân gia ta không?"
"Xem ngài nói kìa, sao có thể không nhận ra chứ...." An Hòa cong môi cười một tiếng lại chuyển sang phía Chung Quảng Chấn nói: "Chào Phó tư lệnh Chung!"


"Ta vừa nghe Lý Viêm nói, trước đó vài ngày đã điều tạm cháu tới sở y tế của đại đội đặc chủng?" Chung Quảng Chấn nhướng mày hỏi.
"Báo cáo thủ trưởng, đúng vậy ạ!" An Hòa đáp một tiếng vang dội.


"Ừm..." Chung Quảng Chấn nghe vậy trầm ngâm một tiếng lại chậm rãi giương mắt lên nói: "Tổng viện cho mượn người cũng cho đại đội đặc chủng mặt mũi không nhỏ....Quân diễn sắp tới, ở chỗ này chắc rất cực khổ hả?!"


"Báo cáo thủ trưởng, không khổ cực! Tôi rất vui mừng vì có thể bỏ ra chút công sức." An Hòa thật tâm nói: "Có thể trở thành một phần tử ưu tú đứng trong đoàn binh tinh nhuệ của đại đội là vinh hạnh lớn lao của tôi!" LQD#June_duahau


"Ừ! Tiểu nha đầu thật có khí phách!" Chung Quảng Chấn và Chu Sâm nhìn nhau cười một tiếng, lại quay đầu nói với An Hòa: "Điều kiện ở đây không thể so với tổng viện quân khu, cháu là "cứu viện bên ngoài" đại đội đặc chủng mời tới, khổ nữa cũng không thể khổ "khách", có khó khăn gì có thể trực tiếp nói với đại đội trưởng bọn họ, nếu không nữa thì, dựa vào tình nghĩa xưa, cũng có thể...." Câu nói kế tiếp Chung Quảng Chấn không nói hết, nhưng trong lòng An Hòa hiểu ý ông muốn nói.


available on google playdownload on app store


Nếu không nữa thì....Có thể dựa vào phần giao tình xưa với ông nội - An Quốc Huân mà phá lệ cho gọi cô về tổng y viện trước.


Quân Nhị Đại*, ở trong cái lò luyện quân đội này đó là một thân phận hoàn mỹ khiến bao người đỏ mắt hâm mộ ghen tỵ, đối với những ai muốn thăng quan tiến chức trong cái nghiệp binh này, có cái thân phận đó sẽ tiết kiệm được hơn hai mươi mấy năm liều mình phấn đấu. Nhưng đối với những người như An Hòa và Hứa Úy một lòng muốn tự thân tự lực tự cường mà nói, thân phận khiến người ta đố kỵ ghen ghét kia cũng trở thành gông xiềng khó tránh thoát nhất. Mọi cố gắng, mọi tâm huyết trước thân phận chói mắt kia cũng không thể tránh khỏi bị giảm bớt nhiều, cái mà mọi người thấy không phải là sau lưng bọn họn có bao nhiêu ẩn nhẫn cố gắng mà là bọn họ có gia đình chống lưng hậu thuẫn.


Đây là thói hư tật xấu đã ngấm vào xương tủy người Trung Quốc, con cái cán bộ cao cấp ở cái xã hội này vĩnh viễn không thoát khỏi hố bi thương sâu vô tận.


"Thủ trưởng" An Hòa quả quyết chống lại ánh mắt cơ trí nhìn xa trông rộng của Chung Quảng Chấn nói: "Tôi cảm thấy, không có chỗ nào tốt hơn nơi này để cho tôi có thể nhận thức được giá trị cuộc sống."


Những lời này nói ra vừa mạnh mẽ có lực, vừa khí phách, trong lúc nhất thời, cả Chu Sâm và Trung Quảng Chấn đều sửng sốt.


Hồi lâu, hai người đó mới khôi phục lại tinh thần, ánh mắt có thâm ý khác của Chu Sâm do dự "dạo quanh" khuôn mặt An Hòa môt vòng, một lát sau đột nhiên mở miệng nói: "Đúng rồi, lão Chung, tại sao tôi không nhìn thấy cái tên "súng thiện xạ" của quân khu các người đâu?"


Danh hiệu này của Hứa Úy ở quân khu X đã được Phó tư lệnh treo ở chỗ nào đó rồi, nghe Chu Sâm hỏi vậy, Chung Quang Chấn lập tức nhớ ra Hứa Úy.
"Lý Viêm" Chung Quảng Chấn quay đầu nhìn Lý Viêm đang đứng thẳng tắp một chỗ chưa từng mở miệng, nói: "Hứa Úy đâu?"


"Báo cáo thủ trưởng, đại đội chung ta vừa mới tuyển chọn một nhóm lính đặc chủng mới, Hứa Úy là người huấn luyện chính, chắc lúc này đang dẫn bọn họ huấn luyện rồi!"


"Ừ." Chung Quảng Chấn gật đầu nói: "Sắt không luyện không thành thép, người không mài không nên thân, để cho cậu ta huấn! Binh lính của đại đội đặc chủng nhất định phải xứng đáng với cái danh hiệu "bộ binh tinh nhuệ" này!"
"Rõ!" Lý Viêm lưu loát chào một cái.
.....


Sau khi hai vị Phó tư lệnh quân khu rời đi, Lý Viêm đến phòng y tế gặp An Hòa.
"Đại đội trưởng!" An Hòa chào quân lễ tiêu chuẩn.
Lý Viêm gật đầu một cái, cười ha ha mở miệng nói: "Thế nào? Bác sĩ An đã quen với chỗ này chưa?"


An Hòa nghe vậy trong lòng liền "lộp bộp" một tiếng, nhưng trê mặt vẫn nở nụ cười yếu ớt nói: "Mọi người ở đây rất tốt, huống chi lãnh đạo bên trên cũng chiếu cố nhiều như vậy, nào có chỗ nào không tốt ạ!"


"Người của chúng ta ở chỗ này đều có chút thô tục, mở miệng ra đều là đánh đánh giết giết, đám ranh con bị huấn luyện rất ác liệt, khó tránh khỏi người trước không ở đây người sau sẽ làm thành cái gì. Bình thường nếu có người nào nói chuyện không cân nhắc, bác sĩ ngàn vạn lần đừng để trong lòng." Lý Viêm nửa đùa nửa thật nói.


An Hòa quả thực là một cô gái thông minh, lời Lý Viêm vừa mới nói ra, trong lòng cô lập tức biết có chuyện.


"Lần trước bên Bắc Kinh có gọi qua....." Dù ngày thường đã quen thô lỗ, nhưng lúc này nhìn An Hòa, Lý Viêm vẫn châm trước lời nói: "Lần trước đến đây cô cũng gặp không ít vất vả, sáng sớm mai nhóm mọi người được nghỉ, về nhà nghỉ ngơi một chút đi."


Vừa nghe thấy hai chữ "Bắc Kinh" An Hòa đã xác minh suy đoán của mình , sau khi Lý Viêm nói xong lời này, trong lòng cô lập tức dâng lên một trận đè nén.
"Đại đội trưởng, tôi không cần nghỉ phép, tôi có thể ở lại giúp đỡ quân y La...."


"Mài đao cần chú ý kỹ thuật đốt củi*, bác sĩ An, thân thể là gốc rễ căn bản nhất."
(* nghĩa gốc: Lưỡi dao có hai mặt rất cùn, mài dao phải chú ý đến tốc độ mạnh yếu của lửa, hàm ý: Chuẩn bị tốt sẽ thúc đẩy công việc nhanh hơn.)
An Hòa vừa thấy thế, trong lòng liến sáng tỏ.


Đúng vậy, từ chối cũng vô ích.
"Cảm ơn đại đội trưởng." Mặc dù trong lòng có một vạn cái không muốn, An Hòa vẫn khách khí nói một tiếng cảm ơn.
Sau đó chính là vô cùng buồn bực.


Trong lòng tức nghẹn, trong đầu tràn đầy bất mãn không cách nào nói ra. Cảm thấy tù túng, An Hòa thờ dài một tiếng nhấc chân định rời khỏi phòng y tế.
Vậy mà vừa mới đẩy cửa ra An Hòa liền nhìn thấy Hứa Úy đang đứng ngoài cửa.
Anh nhìn cô, trong mắt cô tràn ngập đè nén cùng phiền muộn.


Cô nhìn anh, mồ hôi trải rộng trên gương mặt anh tuấn của anh.
"Anh (em)...."
Hai giọng nói khác nhau nhưng phát ra cùng lúc, cùng một chữ . (you = Ni)
Một giọng nói dịu dàng thanh lệ.
Một giọng nói khác lại trầm thấp dễ nghe.






Truyện liên quan