Chương 29-1

Editor &beta: June_duahau
Đêm đó, sau khi bịa chuyện cho có lệ, cuối cùng An Hòa cũng ngăn cản được lực chú ý của cha mẹ cô đối với vấn đề cá nhân của mình.
Vì thế, sau ba ngày ở nhà, cô rốt cuộc cũng lên đường trở về doanh trại đại đội đặc chủng quân khu X.


"Trong giai đoạn huấn luyện cam go, quân diễn không khác gì thực chiến." Trước khi An Hòa trở về đơn vị, An Chính Thần có dặn cô một câu: "Điểm này, cha muốn con thời thời khắc khắc ghi nhớ!"


"Dạ." Cho dù thời gian này ở nhà cũng thường xuyên nói chuyện với cha, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của ông, An Hòa vẫn theo bản năng nghiêm trang đáp lại.
"An An....Nếu không con báo với lãnh đạo của con, nói....mẹ không ổn?" Trong lòng tràn ngập lo lắng, Trương Hân ôm một tia hi vọng cuối cùng nhìn về phía con gái.


"Hồ nháo*!" An Chính Thần lạnh giọng mở miệng: "Bà nhìn xem có chỗ nào giống một quân tẩu không?!"
Trương Hân mím môi,không nói gì nữa.


"Cha, mẹ." An Hòa khẽ cười nói: "Mọi người yên tâm đi, con là đi theo bọn họ tham dự quân diễn chứ có phải đi ch.ết đâu. Hơn nữa, trong sở y tế còn có các quân y khác, con còn có thể thế nào được chứ?!"
Có vậy Trương Hân mới thoáng yên tâm hơn một chút.


"Sau khi quân diễn kết thúc, tất cả mọi chuyện bên kia đều phải nhanh chóng giải quyết. Hiểu chưa?" An Chính Thần sâu xa liếc mắt nhìn An Hòa một cái nói.
"...Dạ." An Hòa cúi đầu, nhàn nhạt lên tiếng.
--- ------ -----Đường phân cách quân diễn khai hỏa---- ----


available on google playdownload on app store


Bầu không khí trời trong nắng ấm, xung quanh là một mảnh quang cảnh ấm áp.
Mà giờ khắc này ở đại đội đặc chủng quân khu X, toàn bộ các binh lính sĩ quan ở đây đều đang ngập trong không khí áp lực cùng khẩn trương.
Đó là loại không khí đặc hữu của chiến tranh, tràn ngập mùi máu tanh và thuốc súng.


Trung tâm bộ chỉ huy nằm ở trong vị trí ẩn nấp vô cùng tốt, sắc mặt Lý Viêm trầm ngưng chắp tay đứng một chỗ.


"Diễn tập đối kháng hàng năm của quân khu đã chính thức bắt đầu, hiện tại "Liệt Phong" chúng ta lần đầu tiên được triệu tập đến hội nghị trên danh nghĩa chính thức của Bộ Tư Lệnh Hồng Quân". Ánh mắt sáng ngời của Lý Viêm đảo qua, như ý muốn nhìn thấy đám thủ hạ của mình đều đã thu hồi dáng vẻ cợt nhả thường ngày, giờ phút này chân chính nghiêm túc nghe chỉ thị của ông.


Mà đứng ở giữa, nổi bật nhất là Hứa Úy.


Lúc này, Hứa Úy toàn thân mặc phục huấn*. Đôi mày kiếm dày rậm mà thẳng tắp, đôi mắt đen sâu, dáng người cao ngất, bả vai một đường nhanh nhẹn kiên định.... Khó có khi cậu ta trầm mặc, vẻ mặt hiếm khi thấy tập trung chuyên chú, hoàn toàn không có dáng vẻ thảnh thơi vô lại thường ngày. (* trang phục huấn luyện)


Hằng ngày tập trung huấn luyện, luôn là kẻ tự cao tự đại không ai bằng đồng thời cũng là binh lính không biết điều chuyên gây sự nhất ở đây, nhưng mà mỗi khi đến thời khắc này, cậu ta đều có đủ can đảm và sự tin cậy của một Trung đội trưởng một lòng muốn sống muốn ch.ết thiết lập Quân Lệnh Trạng.


"Bởi vì có chút hiểu rõ về đại đội đặc chủng quân khu X chúng ta, cho nên lần này Tư Lệnh Viên của Lam Quân điều tạm một nhánh bộ đội đặc chủng từ quân khu Y tới, tính toán cho các đại đội đặc chủng đối kháng với nhau, chân chính thực thi ý nghĩa đặc chiến* đọ sức, đối với tình huống này.......Hứa Úy, cậu có ý kiến gì không?" (*chiến tranh đặc biệt)


"Dạ!" Sau khi Lý Viêm hỏi xong, Hứa Úy nhàn nhạt cong khóe miệng nói: "Đại đội đặc chủng muốn tiến hành tác chiến đặc biệt. Tư lệnh Viên của Lam Quân dám điều tạm một nhánh bộ đội đặc chủng khác tới, chúng ta cũng không ngại gặp bọn họ một chút, để cho đối phương bọn họ nhìn xem ai mới là Vương bài* của bộ đội đặc chủng chân chính!(*Át chủ bài)


"Nói, chiến tranh vừa mới bắt đầu, khẩu hiệu lại vang vang chấn động giống nhau.... ....Cậu nói nghe xem, định tính toán binh pháp thế nào với cái "tác chiến đặc biệt" này?" Bao gồm cả Lý Viêm bên trong, tầm mắt của mọi người đều tập trung rơi trên người Hứa Úy.


"Tập kích bất ngờ." Hứa Úy hơi cong khóe miệng, đôi mắt đen động một cái chợt lóe lên tia sáng đẹp mắt.
"Mục tiêu ở đâu?" Lý Viêm trầm ngâm một tiếng, lại lần nữa giương mắt nhìn anh.


"Đánh rắn phải đánh giập đầu, đánh giặc phải bắt vua trước." Bên môi Hứa Úy hàm chứa ý cười, giọng nói tràn đầy kiêu ngạo cùng tự tin tuyệt đối: "Tôi cho rằng, trong lần diễn tập này, mục tiêu hàng đầu của chúng ta hẳn là ---- Tiến đánh hệ thống chỉ huy của đối phương làm "Tê liệt hành động".


"Ý cậu là...."
"Chỉ cần tiêu diệt được thủ lĩnh cùng cơ quan đầu não, ý chí chống cự của Lam Quân rất nhanh sẽ bị tan rã. Mấy năm gần đây dưới tình huống "Chiến tranh thông tin*" ngày càng tăng cường, "Chém đầu trước" mới là kế sách mà bên ta cần phải ưu tiên cân nhắc trước."


(* Chiến tranh thông tin là một cuộc đấu tranh để nắm bắt và giữ kiểm soát thông tin thực, cũng đề cập đến các phe đối lập ngồi trên chiến trường để đấu tranh cho quyền truy cập, kiểm soát và sử dụng thông tin, thông qua việc sử dụng, và tiêu diệt kẻ thù để bảo vệ hệ thống thông tin của mình và đưa ra một hàng loạt các hoạt động chiến đấu.)


"Đấu pháp chiến đấu trong chiến tranh Kosovo hiện đại." Trương Thân đứng bên khẽ gật đầu. "Đánh vận động, đánh du kích, đánh tập kích hiển nhiên đã trở thành những đấu pháp kiểu cũ, nhưng cứ như vậy, ở trong tình huống cả hai bên đều có vũ khí cùng các trang thiết bị tiên tiến thì kiểu chiến tranh phi cân xứng đã trở thành không thể rồi.... ...."


"Cho nên" Hứa Úy mở miệng, từng câu từng chữ rõ ràng nói: "Bây giờ chúng ta muốn đánh --- là chiến tranh thông tin, là đánh chớp nhoáng, đánh tê liệt cùng đánh đặc biệt. Dưới điều kiện chiến tranh trình độ kỹ thuật cao, lấy người làm chủ thể chiến tranh, căn cứ vào nguyên tắc "ra tay trước thì chiếm được lợi thế trước" mới có khả năng dành được thắng lợi."


"Lam Quân điều đại đội đặc chủng quân khu Y xưa nay nổi danh ngang ngửa chúng ta tới, đối phương đánh giặc từ trước đến nay luôn sử dụng phương thức làm nhiễu sóng điện từ đột nhập toàn bộ đường truyền dẫn tin tức của địch, đối mặt với đám anh em đặc chủng luôn luôn "vô không bất nhập*" kinh nghiệm tác chiến phong phú, cậu có mấy phần tin tưởng có thể tránh thoát khỏi truy kích theo dõi của bọn họ?"


(*chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả mọi thời cơ)


"Chiến tranh là ch.ết, người là sống." Hứa Úy cất cao giọng nói: "Là "minh tinh trên chiến trường", đại đội đặc chủng của chúng ta hoàn toàn có thể thăm dò hành tung của bộ chỉ huy Lam Quân để đánh chiếm trước. Mà trinh sát đặc biệt lại có thể bí mật dẫn đường tập kích mục tiêu hiện thời. Ngoài ra, tất cả các tin tức tình báo đánh chiếm Lam Quân đều phải thực thi như nhiệm vụ trọng yếu hàng đầu, như vậy, khi Lam Quân bị chặt đứt liên lạc trong - ngoài, bên ta lập tức có thể thừa thắng xông lên mạnh mẽ tấn công, sau đó dành lấy thắng lợi cuối cùng."


"Chiến thuật này đáng giá để thử, nhưng cũng tồn tại nhược điểm trí mạng." Lý Viêm cau mày nói: "Chiến tuyến quá dài, nếu tiến quân thần tốc*....E là sẽ không địch nổi đối phương dùng đấu pháp đánh du kích...."
(*đánh thẳng một mạch)


"Nếu là vậy, đại đội trưởng ngài có thể yên tâm." Hứa Úy nhướng mày tiếp tục nói: "Lấy chiến tranh thông tin làm chủ nhưng không có nghĩa là chúng ta hoàn toàn từ bỏ cách đánh tập kích và du kích."
"Ý cậu là...." Lý Viêm giống như bừng tỉnh.


"Giả vờ tập kích quy mô lớn, thực chất là để chúng ta có thể che giấu được nút thắt quan trọng." Gương mặt anh tuấn lóe lên sức sống vô biên: "Đồng thời phái ra một đội quân tinh anh chủ chốt thực hiện "hành động chém đầu", chúng ta vẫn có thể vận dụng lực lượng tinh nhuệ tiến hành đánh úp Lam Quân, triển khai bước kế tiếp duy trì việc làm nhiễu quân địch."


"Đạo lý này đúng thật không sai."" Lý Viêm vừa gật đầu đồng ý: "Nhưng mọi mặt đều phải mạnh, chúng ta lấy đâu ra nhiều "tinh anh" cùng "tinh nhuệ" thực hiện nhiệm vụ này được?"


"Đại đôi trưởng!" Hứa Úy bỗng nhiên nhíu mày bộ dáng giống như đã tính trước mọi việc, biểu cảm vô cùng kiên định và quyết đoán: "Đối với đại đội đặc chủng quân khu X chúng ta mà nói, mỗi một binh sĩ đều là tinh anh, mỗi một chiến sĩ đều là tinh nhuệ!"


Lý Viêm vừa thất thần, tất cả các sĩ quan chỉ huy cùng binh lính không người nào là không sửng sốt.
Một lúc sau, Lý Viêm giống như mới lấy lại được giọng nói của mình, âm thanh giống như muốn lật tung nóc nhà ---
"Thằng nhãi con, nói lời này thật con mẹ nó có tinh thần! Bà nó chứ, được!!!"






Truyện liên quan