Chương 39
Bị đôi mắt đen nhánh mà thâm trầm nhìn chăm chú như vậy, An Hòa đã cho rằng, mình sẽ giống như lời anh nói lập tức bổ nhào tới vậy.
Nhưng mà thời gian từng giây từng phút trôi qua, giống như tâm ý tương thông, An Hòa và Hứa Úy chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn nhau không ai nói gì, cũng không ai bước lên trước một bước.
"Khụ...." Bầu không khí trước mặt thực là quá mức quỷ dị, kẻ đứng ngoài cuộc như Lâm Tu buộc phải đánh vỡ bức màn yên tĩnh này: "Cái đó... Chính chủ đã đưa tới, kẻ thừa như tôi đây cũng tranh thủ rút lui thôi!" Nói xong cũng không để ý An Hòa có nhìn mình hay không, Lâm Tu cũng rất thức thời mà biến mất trước mặt hai người.
Hơn nữa trước khi đi, anh còn vô cùng "tế nhị" mà thay hai người bọn họ khép cửa phòng lại.
Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại hai người Hứa Úy và An Hòa.
"Anh... Sao anh lại đến đây?" Bầu không khí yên tĩnh đè nén khiến người ta không thở nối, An Hòa đành mở miệng trước phá vỡ cục diện lúng túng trước mặt.
"Nghe thế nào cũng thấy không tình nguyện vậy hả?" Hứa Úy híp mắt trêu ghẹo nói: "Anh không thể tới đây sao?"
"Không phải...." Giọng nói của An Hòa chợt nhỏ dần: "Trước đó gọi điện thoại cũng không thấy anh nhắc tới chuyện đến đây mà..... Thế này cũng quá đường đột rồi."
"Đại đội trưởng phái anh đi làm nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành xong, ông ấy cho anh nghỉ phép một ngày. Nói trước giờ cơm chiều ngày mai phải trở lại." Tầm mắt Hứa Úy khóa chặt chẽ bóng hình An Hòa, đồng thời chân cũng bước dần về phía cô. "Anh đang lo không biết phải đi đâu, may mắn lại gặp được xe của Lâm Tử, không đúng, là anh tinh thần vừa động, tâm huyết dâng trào, khí huyết xộc lên đầu, bị ma quỷ ám ảnh ------ liền leo lên xe cậu ta đến tổng y viện tìm người."
"Hả, Anh cũng biết dùng không ít thành ngữ nhỉ!" An Hòa liếc xéo Hứa Úy một cái nói.
"Hễ gom đủ bốn chữ với anh đều xem là thành ngữ." Hứa Úy trả lời đương nhiên. "Vừa mới nói có vài câu đã vơ vét hết gia sản của anh rồi*".
"Anh đến tìm em làm chi a?" An Hòa nháy mắt mấy cái.
"Không làm gì cả." Hứa Úy nhàn nhạt trả lời.
"Cắt" An Hòa trợn trắng mắt: "Không làm gì cả còn tới tìm người ta! Vậy giờ anh nên làm gì thì làm đi!"
"Đây là em nói đấy... Mở miệng cái là "làm chi", lại còn không ngại quanh co lòng vòng......" Hứa Úy nhíu mày giương mắt nhìn An Hòa nói: "Thế nào, ý em là đang muốn ra hiệu cho anh làm gì đó với em hả?"
Không đợi An Hòa trả lời, Hứa Úy đã từng bước sát lại gần.
Ngay sau đó, hơi thở nam tính mà tươi mát của người nọ đã nhẹ nhàng bủa vây lấy khiến An Hòa trố mắt.
"’Thủ trưởng’ đã ra lệnh, điều anh có thể làm, ngoài phục tùng ra chính là chấp hành."
Lời sau cùng nói xong, làn môi mỏng của Hứa Úy cũng phủ xuống ôm trọn lấy cánh môi An Hòa.
An Hòa "A" lên một tiếng, trợn to hai mắt chống lại tròng mắt thâm sâu của anh.
Trằn trọc dây dưa, chỉ trong vài giây, hơi thở của An Hòa liền rối loạn.
Hai đôi môi cọ xát, sự ôn nhu của anh khiến cho sự ngượng ngùng của cô không có chỗ che giấu, rõ ràng là người vừa kiêu ngạo lại bá đạo nhưng lúc hôn môi lại hết sức dịu dàng, hàng lông mi lẫn thân mình An Hòa cùng nhau run rẩy, cánh tay thon dài mềm mại theo bản năng bám lên đầu vai Hứa Úy, cuối cùng câu chặt lấy cổ anh.
Giống như được người trong lòng cổ vũ, Hứa Úy không chần chừ chút nào càng hôn sâu hơn.
Không khí trong phổi giống như bị rút hết, thần trí An Hòa dần trở nên mơ hồ, anh mắt vẫn luôn trong trẻo giờ phút này đã trở nên mê ly.
Mà hai cánh tay đang gắt gao ôm lấy cô kia vẫn cứng rắn như sắt, không có chút dấu hiệu buông lỏng nào.
Mà nụ hôn này là tích cóp từ vô số những nhớ nhung cùng tưởng niệm, cũng là nụ hôn gom góp từ vô số những tưởng tượng xa xôi.
Cho đến khi thân thể An Hòa hoàn toàn mất đi sức lực, cho đến khi cả hai vì nụ hôn này mà đoạt mất hô hấp của nhau, Hứa Úy mới buông tay để cho An Hòa mềm nhũn tựa vào ngực mình.
"Nhớ anh không?" Ngón tay thon dài của Hứa Úy luồn vào mái tóc cô, thanh âm êm tai mà tràn đây sủng nịch vang lên.
"Không nhớ." Phần tử ác ma trong lòng An Hòa lại muốn quấy phá, cô chỉ mím môi, theo bản năng nói trái lòng.
"Ừ." Hứa Úy khe khẽ mà ừ một tiếng, lần nữa dang tay ôm cô vào lòng.
"Này" Người nào đó đang dựa vào lòng Hứa Úy, không chịu an phận ngẩng đầu nói: "Anh có nghe hiểu em nói cái gì không? Em nói em không, nhớ!"
"Anh nhớ em là đủ rồi." Môi mỏng khẽ mở, cùng lúc nói xong câu đó, Hứa Úy dịu dàng mà in xuống đỉnh đầu An Hòa một nụ hôn.
Khuôn mặt tức thì đỏ bừng như nhỏ máu, mỗ Hòa nào đó bị một câu nói của Hứa Úy khiến cho an phận lại.
Nhưng chỉ một giây sau, anh lại ném ra ra một quả bom khiến cho An Hòa lập tức ‘bật’ khỏi vòng tay ấm áp kia.
"Tiểu Hòa, đêm nay em thu nạp anh đi."
--- ----Đường phân cách gặp gỡ ngọt ngào---- ---------
An Hòa nhìn Hứa Úy tham quan nhà mình mà cứ như đang tham quan vườn bách thú, cảm thấy đau đầu.
"Nói lý do .... Vì sao muốn em thu nhận anh?! Thật là...."
"Em là nàng dâu của anh, em nói xem vì sao?!" Hứa Úy cũng không coi mình là người ngoài, đặt mông ngồi xuống ghế sofa trong phòng của An Hòa, còn thuận tiện đem cả "chủ nhà" ôm vào trong ngực mình: "Chồng em khó có khi được nghỉ một ngày, em liền nhẫn tâm để anh lang thang bên ngoài, ăn ngủ đầu đường sao?"
"Anh có thể ở nhà nghỉ mà..." An Hòa liếc trắng mắt anh một cái nói: "Trùng hợp, hôm nay Tiểu Lưu đổi ca với em, hay là anh chịu khó ở lại bệnh viện thay em đi!"
"Cho nên mới nói, trời cũng giúp anh mà." Hứa Úy lưu manh "mổ" một cái lên mặt An Hòa, nói: "Ngày lành cảnh đẹp trước hoa dưới trăng, giam nàng dâu ở trong nhà.... A, đúng là chuyện tốt a....."
"Không biết xấu hổ......." An Hòa cúi đầu mắng một câu: "Ai là nàng dâu của anh?! Còn nữa đây là nhà của em!"
"Của em cũng là của anh, có gì khác nhau chứ!" Hứa Úy vênh váo tự đắc nói.
Cùng lưu manh phân rõ phải trái e là đời này khỏi cần nghĩ đến thông suốt.
Vì thế An Hòa rất thông minh mà im lặng.
Hai người vẫn duy trì tư thế ngồi như vậy một lát, lúc lâu sau, Hứa Úy mới chậm rãi mở miệng ---
"Tiểu Hòa.... Có gì ăn không?"
An Hòa giật nảy mình, lập tức từ trên người anh nhảy xuống.
"Anh còn chưa ăn cơm?"
"Ừ" Hứa Úy nhẹ nhàng khịt mũi: "Sáng sớm đã chạy đến đây, ngoài làm việc ra thời gian còn lại đều dành thời gian đi đường, nên chưa kịp ăn."
"Cả ngày chưa ăn cơm, sao anh không nói sớm!!!" Hai tay An Hòa chống nạnh, rất có khí thế của "bà quản gia". "Anh đi tắm rửa trước đi, xong thì ra ăn cơm."
"Vẫn là nàng dâu tốt nhất..." Người nào đó da mặt dày từ phía sau vòng chắc lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô: "Anh muốn ăn mì sốt tương --- làm tay."
"Còn yêu cầu lắm nhỉ..." An Hòa lắc mình một cái thoát khỏi "ma trảo" của Hứa Úy, lập tức đẩy người nọ đến cửa phòng tắm: "Biết rồi, biết rồi --- nhanh đi tắm đi! Cách xa hai dặm cũng ngửi thấy mùi xăng trên người anh! Chưa tắm rửa sạch sẽ cấm được quay lại phòng này!"
"Cho dù vậy cũng là bởi vì gặp em nên mới phát ra tia lửa như thế!" Khóe miệng Hứa Úy nhếch lên, nụ cười xấu xa khiến cho An Hòa không mở được mắt. "Nói xem....... Có muốn cùng anh vào "tắm uyên ương" một cái không?"
Tắm em gái anh! An Hòa nhịn không được văng ra câu chửi tục trong lòng.
"Hứa Úy, anh còn nói nhảm thêm một câu nữa, khỏi cần nói mì cán sốt tương.... ... Ngay cả mì gói cũng không có mà ăn đâu!"
--- ------Đường phân cách sống chung ấm áp---- --------
Đợi đến khi Hứa Úy trần trụi thân trên từ phòng tắm đi ra, trên người vẫn còn vương vài giọt nước thì phòng bếp bên kia cũng đã bay tới mùi hương quen thuộc của thức ăn.
"Trên sofa có áo phông mùa hè của nam đấy, anh mặc tạm đi." Trong tiếng bát đĩa va chạm "lách cách", giọng An Hòa vang lên không rõ ràng lắm.
"Còn chuẩn bị đầy đủ như vậy." Hứa Úy cười khẽ một tiếng, mặc chiếc áo T-shirt lên.
Chỉ chốc lát sau, An Hòa đã bưng hai phần mỳ sốt tương thơm ngào phức đến trước mặt Hứa Úy.
Nước sốt trong vắt, sợi mỳ được cán bằng tay suôn dài đẹp đẽ, thơm nức mê người.....
Chỉ nhìn một cái, nước miếng liền hận không thể ào ào tuôn xuống.
"Đây" An Hòa chuyển đôi đũa cho người kia vẫn đang ngồi ngẩn trên sofa: "Nếu không đủ thì trong bếp vẫn còn. Ăn nhiều một chút!"
"Nàng dâu nhỏ vất vả rồi!" Hứa Úy kéo An Hòa xuống hôn trộm một cái, bưng bát mỳ sốt tương lên vui vẻ bắt đầu ăn.
"Thế nào?" An Hòa bưng bát mỳ lên "soạt" một ngụm, có chút không yên giương mắt nhìn người bên cạnh ăn đến quên trời quên đất.
"Chính là mùi vị này...." Hứa Úy vừa ăn vừa xuýt xoa nói: "Chính là nó a......"
"Nhìn cái đức hạnh kìa.." An Hòa quở trách, khóe miệng không tự giác câu thành một đường cong.
Diệt xong ba bát mỳ, Hứa Úy vô cùng thỏa mã mà ngã ngửa trên ghế.
"Thật là đã a..."
Nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của anh, tâm tình An Hòa trong nháy mắt cũng tốt hẳn lên, vì thế cô hé miệng cười rồi bắt đầu thu dọn bát đĩa.
"Tiểu Hòa, tuy bình thường em có chút hung hãn, nhưng chung quy mà nói em vẫn còn rất "hiền lương thục đức", vẫn là "hiền thê lương thiện" a...." Hứa Úy ngồi bên vừa giúp cô thu dọn tàn cuộc vừa liên tục cảm thán.
"Bây giờ mới biết người ta tốt?" An Hòa bắt đầu khoe khoang, nói: "Cứ ngồi đó mà mừng thầm đi....Quá hời cho anh rồi!"
Hai người cùng vui đùa ầm ĩ vừa rửa xong bát đũa, An Hòa liến mang thường phục mà Hứa Úy thay ra vào phòng tắm.
"Quần áo em sẽ giặt sạch rồi phơi bên ngoài cho anh." An Hòa nói với Hứa Úy: "Sáng mai em không phải giao ban. Ở nhà sẽ ủi quần áo cho anh."
Sau khi nói xong An Hòa liền nhấc chân đi vào phòng tắm, lại bị Hứa Úy đột ngột kéo vào lòng.
"Hứa Úy?" An Hòa thử gọi.
"Làm sao bây giờ....." Hứa Úy dúi đầu vào cần cổ An Hòa: "Anh không thể chờ đợi được mà muốn lấy em về nhà rồi."