Chương 50
“Ông nói tin tức này.... Có đáng tin không?” Sau khi nghe Trương Thân thuật lại, sắc mặt Lý Viêm chợt âm trầm xuống.
“Ừm, chính xác 100%.” Trương Thân thở dài nói ra một câu.
“Hứa Úy đâu?” Lý Viêm nhăn mày rậm hỏi.
“Đang đợi ngoài cửa.” Nói xong Trương Thân hơi nghiêng người nhường lối.
“Vào đi.” Lý Viêm thở dài, gọi Hứa Úy vào. “Tin tức mới vừa rồi phó đại đội trưởng trao đổi với tôi.... Có cần nói lại cho cậu nữa không?”
“Báo cáo.” Hứa Úy nhàn nhạt lên tiếng: “Không cần.”
“Ừ.” Lý Viêm vừa nghe vậy liền giương mắt nhìn Hứa Úy nói: “Nói xem, cậu định làm thế nào?”
“Tôi muốn biết.... Là Giản Phong đưa cô ấy đi?”
“Không sai.”
“An Hòa không phải bị uy hϊế͙p͙ mà là cam tâm tình nguyện đi cùng hắn?”
“Tình huống bên kia...... Đích thực là như vậy.” Trương Thân gật đầu.
Hứa Úy trầm ngâm một lúc lâu, sắc mặt tuy không thể nói là khó coi nhưng cũng không hề sáng sủa gì.
Một lát sau, anh mới ngẩng đầu lên, mở miệng nói - --
“Dựa vào hiểu biết của tôi về An Hòa, trước mắt chỉ có thể khẳng định 2 điều“.Sắc mặt Hứa Úy dần trở nên lạnh lẽo: “Thứ nhất, tôi nghĩ, mục đích của chuyến đi này tôi có thể đoán được chín phần mười.”
“"Chẳng lẽ...... Sẽ không phải là....” Trương Thân trừng lớn mắt.
“Vâng.... Không sai.” Hứa Úy lạnh nhạt đáp.
“Nếu là nói như vậy, vì sao Giản Phong hắn lại mang theo một người không quen biết, thậm chí người đi gặp lại là kẻ thù của đối phương....” Trương Thân không hiểu nói.
“Cái này thì phải hỏi hắn.” Hứa Úy hừ lạnh nói.
“Thế còn điều thứ 2 cậu khẳng định đâu?” Lý Viêm đứng một bên chậm rãi mở miệng.
“Chí ít trong khoảng thời gian này, An Hòa cam đoan có thể an toàn.”
“Cậu dám khẳng định?” Trương Thân cau mày nói: “Dựa vào cái gì? Hiểu biết của cậu về An Hòa?”
“Trước khi trả lời câu hỏi của phó đại đội trưởng, tôi muốn thỉnh cầu đại đội trưởng một chuyện, để tôi toàn quyền phụ trách nhiệm vụ lần này.” Dáng người cao ngất của Hứa Úy đứng đó, gương mặt tuấn tú bao phủ một tầng nghiêm nghị.
Từ năm năm trước cho đến bây giờ....... Không nói đến lần này có liên lụy đến An Hòa, chỉ nói cá nhân anh, phần thâm thù đại hận này cũng kéo dài lâu lắm rồi.
Cái loại không cam lòng cùng phẫn uất kia, vậy mà đã kéo dài năm năm.
Có lẽ, lần này sẽ thật sự kết thúc đi....
Lý Viêm kẹp lấy điều thuốc trong tay hung hăng hít một hơi, cuối cùng nhín Hứa Úy hơi nhắm mắt lại giống như ngầm đống ý với đề xuất của anh.
“Cảm ơn Đại đội trưởng!” Trịnh trọng mà lưu loát, Hứa Úy làm một cái quân lễ tiêu chuẩn với Lý Viêm.
“Cho nên..... Căn cứ cậu dựa vào là?” Sau khi hỏi ra, tầm mắt hai vị lãnh đạo đối diện Hứa Úy đều khóa chặt trên người Hứa Úy.
“Chính xác mà nói, tôi và Thiếu gia đương nhiệm của Giản gia - Giản Phong có chút quen biết, năm năm trước từng gặp nhau một lần.” Đáy mắt sâu xa lóe lên tia hàn băng lạnh đến thấu xương, Hứa Úy chậm rãi nói tiếp: “Tôi còn nợ hắn một phần ân tình.”
--- ------ -----Đường phân cách gặp mặt một lần --- ------ ---
Sau khi xuống máy bay, An Hòa và Giản Phong vừa mới rời khỏi phi trường, một chiếc xe sang trọng đã vững vàng đáp lại trước mặt hai người.
“Thiếu gia, An tiểu thư.”Một nhân viên cấp dưới cung kính chờ đợi, nhìn có vẻ thanh niên trẻ tuổi hành động đúng mực mở của xe cho hai người bọn họ: “Hai vị đi đường vất vả rồi. Lão gia phân phó thuộc hạ nhắn lại, tối nay ngài ấy sẽ mở tiệc tẩy trần đón hai vị.”
“Ừ.” Giản Phong nhàn nhạt lên tiếng, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn, săn sóc mà lịch lãm để An Hòa vào xe trước.
“Thiếu gia, xin hỏi bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Giản Phong vừa nhấc chân lên xe, người ngồi ở vị trí ghế lái đã cung kính hỏi.
“Fith Avenue.” Nói xong, tầm mắt Giản Phong lại một lần nữa hướng về phía người bên cạnh.
Quả nhiên, vẻ mặt An Hòa có hơi chút ngạc nhiên.
“Nếu đã muốn diễn, sao không diễn cho thật một chút, hử?” Giọng nói mê người vang lên bên tai An Hòa.
An Hòa chậm rãi ngước mắt nhìn về phía tài xế phía trước.
Nhìn tình hình trước mắt này, Giản Phong hẳn đã sớm đem mối quan hệ "người yêu" của hai người bọn họ thông báo rõ ràng rồi, người ngồi phía ghế lái kia, rõ ràng là tài xế, nếu cô đoán không sai, quan hệ giữa cô và Giản Phong, người nọ sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, nghĩ đến Giản Phong cố ý làm ra hành động thân mật như vậy nhất định là làm cho tên tài xế này xem.
Chỉ vì một câu nói của Giản nhị thiếu, mà An Hòa ngoài miệng đã đồng ý hợp tác đôi bên cùng có lợi với anh ta. Vì muốn thực hiện vụ hợp tác kia, càng vì muốn gặp được cái kẻ mà cô hận thấu xương tủy, cô không hề có một câu nhiều lời, để tùy ý Giản Phong đưa đến Newyork.
Mà trên thực tế lần đến Newyork này, cũng là lần đầu tiên trong đời An Hòa xuất ngoại.
Bởi vì điều lệ quy định, thân là một quân nhân, chưa được Bộ Chính Trị cho phép, một khi chưa được chính thức trao quyền An Hòakhông có lý do gì để xuất ngoại, hoặc tự mình tiếp xúc với người nước ngoài. Bởi vậy, ở trên vấn đề này, cô đối với năng lực làm việc của Giản Phong không thể nghi ngờ càng tiến thêm một bước về nhận thức cùng hiểu biết.
Cái cô để ý không phải Giản Phong dùng thủ đoạn hay vận dụng quan hệ như thế nào.
Mà là người này có thật sự đáng giá để bản thân mạo hiểm lớn như vậy đi "hợp tác" không.
Bây giờ xem ra, đáp án đã được khẳng định rồi.
Suy nghĩ một lát, An Hòa rốt cuộc cũng lựa chọn đè nén xuống cảm giác không thích hợp lúc này phối hợp với Giản Phong diễn cho tốt vai diễn này.
Chiếc xe vững vàng dừng lại, tầm mắt An Hòa hướng từ trong xe ra bên ngoài cửa sổ, đập vào mắt cô lúc này chính là tòa nhàchọc trời cao vút như xuyên thủng tầng mây.
Đại Lộ số 5 - - là tuyến đường trọng yếu của Manhattan - Newyork, được biết đến bằng một đại danh từ “chất lượng và đẳng cấp nhất".
Đúng là sự đời không thể lường trước được, trước kia An Hòa làm sao có thể nghĩ tới, có một ngày cô lại lấy phương thức ở cùng một người đàn ông xa lạ để đặt chân đến địa phương nổi tiếng này,bước vào những cửa hàng sang trọng lộng lẫy bậc nhất này chứ.
“This one.”
“The dress over there.”
“The pink one.”
( Dịch: “Cái này.”
“Chiếc váy ở đằng kia“.
“Chiếc màu hồng.”)
Nhân viên cửa hàng y theo yêu cầu của Giản Phong đem từng bộ váy áo cho An Hòa thử, cho dù trong lòng vẫn còn chứa một bụng đầy chuyện, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy mấy vị "cấp dưới" của Giản gia còn đang đứng ngoài cửa kia, An Hòa cũng không ngại phiền toái mà ôm quần áo vào phòng thử đồ.
Đem tất cả những bộ lễ phục An Hòa đã thử qua toàn bộ đóng gói không chừa cái nào, đám nhân viên cửa hàng đều lấy ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìncách người đàn ông Phương Đông điển trai yêu thương chăm sóc cho bạn gái của mình, ôm lấy cô rời đi.
Nếu sớm biết kết quả sẽ đóng gói hết lại thế này, An Hòa tuyệt sẽ không rảnh rỗi mà đi thử từng bộ như vậy.
Khẽ nâng mắt, tầm mắt An Hòa dừng lại trên sườn mặt góc cạnh không điểm ch.ết của Giản Phong.
Cô có thể cho rằng, người đàn ông này, đối với việc hợp tác giữa bọn họ thực chất là một sự hưởng thụ, hưởng thụ quãng thời gian bọn họ ở chung cùng nhau không!
“Sao vậy?” Âm thanh hơi chế nhạo của người bên cạnh vang lên: “Nhìn tôi như vậy, là muốn đem đem "hợp đồng giao dịch" này kéo dài thời gian vô hạn sao?”
An Hòa vội vàng thu hồi tầm mắt lại.
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Không nặng không nhẹ quẳng ra một câu. “Giản Phong, giữa hai chúng ta không hề tồn tại thứ "quan hệ người yêu, nương tựa lẫn nhau". Hi vọng điểm này, anh có thể ghi nhớ rõ ràng.”
Đôi mắt đậm màu cà phê khẽ híp lại, ánh mắt Giản Phong phức tạp nhìn An Hòa một cái, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng kéo mở khóe miệng: “Ừ, tôi vẫn luôn nhớ rõ.”
--- ------ ----------Đường phân cách giả làm người yêu------
Thời điểm trực tiếp bước chân vào tòa dinh thự phía trước, An Hòa nhớ tới lúc rảnh rỗi cũng thường vô số lần phỏng đoàn về nơi này.
Nhưng lúc tận mắt nhìn thấy, cảnh tượng trước mắt so với trong tưởng tượng khác nhau rất nhiều.
Dựa theo hiểu biết của bản thân đối với người kia, cảnh tượng này cùng anh ta thực không cân xứng chút nào.
Dinh thự lớn như vậy, mỗi khi An Hòa đi được một đoạn, hai tay đang nắm thành quyền càng thêm siết chặt hơn.
Trong lúc hoảng hốt An Hòa có loại ảo giác, dường như không phải cô đi dự tiệc mà là mang theo một cỗ oán khí ngút trời từ năm năm trước cũng những thống khổ mà người thân cô phải chịu đều muốn đổ hết lên người kẻ kia, muốn đòi cả vốn lẫn lãi về.
“Tôi ngược lại không nhận ra sắc mặt của cô lại lạnh đến vậy đấy.” Sau khi đám người hầu cúi người cung kính chào hai người bọn họ, Giản Phong động tác dịu dàng mà thâm tình tới gần bên tai An Hào nói: “Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ mới bước vào cửa, cô đã "quét được mảng lớn" rồi đấy.”
Lời này cũng không phải là giả, vì thế, sau một lúc do dự, An Hòa dường như đã bình phục được cảm xúc của bản thân.
“Cho đến giờ, anh có thể nhìn thấu được người khác sao?” Ở khoảng cách gần như vậy, An Hòa nhẹ giọng hỏi.
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Ánh mắt sáng rọi lưu chuyển, đôi tuấn mâu cụp xuống.
“Anh biết rõ tôi là xuất phát từ động cơ gì, tại sao vẫn còn đưa ra lời hợp tác như vậy.”
“Tôi nói rồi....” Giản Phong thản nhiên nói: “Đôi bên cùng có lợi.”
“Anh đừng nói với tôi trừ bỏ An Hòa tôi ra, không có người phụ nữ nào khác nguyện ý đảm nhận vị trí bạn gái của Giản Phong anh đấy!” An Hòa lạnh lùng cười nhạo một tiếng, tiếp tục nói: “Giản Phong, đến cùng là anh muốn làm gì?”
“Nếu tôi nói, cô sẽ cho tôi sao?” Đôi mắt sâu xa lẳng lặng nhìn An Hòa.
“Anh cảm thấy tôi sẽ trả lời anh thế nào?” Trong nháy mắt, khóe miệng An Hòa hiện lên một nụ cười yếu ớt cùng xa cách khác thường: “Giống như anh nói - - - nếu tôi nói tôi muốn mạng của hắn ta, anh sẽ đồng ý sao?”
“Thứ cô muốn dù tôi không cho nổi, nhưng có thể giúp một tay.” Ở trên vấn đề này, Giản Phong nhưng lại vô cùng thẳng thắn: “Đổi lại là thứ tôi muốn, cô có thể không cần vòng vo mà trực tiếp cho tôi không?!”
“Vậy anh muốn cái gì?” Lông mi dài khẽ run, giọng nói của An Hòa lặng yên như mặt hồ.
“Muốn cô.” Giờ khắc này, thanh âm êm tai mà giàu từ tính của Giản Phong càng hiện ra rõ ràng.