Chương 20: Ngoại truyện: Một ngày bình thường
Năm ấy, lúc bọn họ còn là những đứa trẻ, bọn họ đã gặp nhau.
Lúc ta tỉnh lại, nhìn nóc màn xa lạ có chút hồ đồ, sau đó từ từ nhớ lại, ta đang ở bên ngoài, không phải ở trong cung điện của mình. Ta chậm rãi đứng dậy mặc quần áo, nghĩ không biết Tế Tế lại đi chỗ nào chơi để chủ tử ta đây phải tự rửa mặt chải đầu.
Ta ở trong phòng chuẩn bị nước, rửa mặt chải đầu một hồi, lau khô nước dính trên tay rồi đi ra ngoài. Đẩy cửa ra, ánh mặt trời thực chói chang, ta nheo mắt nhìn, giơ chân tính đi bộ xung quanh xem một chút.
Ta nhớ rõ Tế Tế nói với ta, nơi này gọi là Tề Vân Sơn, vị trí vừa đúng ở giữa trung tâm một ngọn núi lớn. Núi này một năm bốn mùa đều như mùa xuân, tiếng chim hương hoa, phong cảnh mê người, quả thật là một nơi rất thích hợp để nghỉ ngơi. Quan trọng nhất là, ngọn núi này từ mấy trăm năm trước đã ngầm được thừa nhận không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào, bất kỳ người nào.
Tề Vân Sơn chính là Tề Vân Sơn, đúng là thánh địa thích hợp cho ba hoàng đế tụ họp lại thể hiện tình hữu nghĩ, tình đồng chí của nước mình cho nước bạn xem.
Ta sờ sờ cằm, bắt đầu nghĩ lại lý do vì sao ta lại đi theo đoàn xuất hành đến đây.
Vốn năm năm một lần, tam vương lại tụ hội nơi đây. Thông thường họ không mang theo công chúa, tại cái xã hội phụ hệ này hoàng tử mới đáng giá để kiêu ngạo cùng tự hào. Nhưng mà dưới gối phụ hoàng của ta không có nửa mụn con trai nào, thành ra cục diện hắn độc sủng chị em song sinh của ta - hoàng tỷ An Kha Tử ngày hôm nay. Chắc hẳn là vậy, xuất hành lần này hoàng tỷ trở thành một người cực kỳ gây chú ý. Mà sở dĩ ta trở thành người con riêng còn lại được đi theo, nguyên do bởi vì lúc ấy hoàng tỷ mân mê đôi môi hồng căng mọng lầu bầu câu, “Thật vô nghĩa, sao ở đó toàn là con trai vậy, phụ hoàng, hoàng nhi muốn A Lam đi với hoàng nhi.” Sau đó, ta liền vô cùng vinh hạnh đứng ở đây để được mở mang tầm mắt.
Tề Vân Sơn này được mệnh danh là sơn trang nghỉ hè xa hoa bậc nhất. Chỗ nghĩ ngơi của ta chỉ là một góc nho nhỏ. Ta không cùng phụ hoàng đi gặp hoàng đế các quốc gia khác, cũng không cùng hoàng tỷ đi làm quen với các hoàng tử nước khác. Ta chỉ có một mình, chậm rãi khoan thai đi trên con đường nhỏ lát đá, nhàn nhã hơn nữa rất tự tại.
Hôm nay ta dậy hơi sớm một chút, mặt trời còn chưa có khôi phục bản tính độc ác của nó, gió hơi hơi hổi phất vào mặt ta mang theo hương thơm cây cỏ mềm nhẹ, thoải mái, lười biếng. Ta nửa híp mắt ngáp một cái, thời tiết ôn hòa thoải mái như vậy, ngủ là thích hợp nhất.
Phía đối diện có hai cung nữ đang đi tới, tướng mạo xa lạ cung phục cũng xa lạ. Lúc hai nàng nhìn thấy ta, bước chân liền đột ngột dừng lại. Tầm mắt ở trên mặt ta đảo qua đảo lại vài lần, sau đó không hẹn mà cùng lúc che miệng nhẹ giọng cười ra tiếng, cúi đầu không biết nói với nhau cái gì. Hơn nữa còn thỉnh thoảng dùng một loại ánh mắt rất kỳ dị nhìn ta.
Đối với hành vi vô lễ này của các nàng, ta không có phản ứng gì, vẫn nhìn chằm chằm phía trước, xem như không thấy rồi thong dong thoải mái đi trên con đường của mình.
Nhưng mà ta vẫn là một người thường, đối với cái loại ánh mắt kỳ dị của các nàng ta cảm thấy thực không thể lý giải. Loại ánh mắt kỳ dị này giống như là ta đang mặc bộ đồ Batman lại nhìn các nàng vô cùng tự hào nói: “Mọi người khỏe, ta là Spider Man”
(Batman: Người dơi | Spider man: người nhện)
-_-|||
Ta đi cách các nàng rất xa sau đó mới dừng lại vươn tay chà thật mạnh hai bên trái phải má mình một phen, sau đó cẩn thận nhìn lòng bàn tay. Tốt lắm, không có một chút màu đen nào, cũng không có một chút màu đỏ, này có nghĩa là Vũ Văn Duệ không có vẽ rùa vẽ tầm bậy lên mặt ta. Nhưng mà, nếu hắn không làm gì, vì sao các nàng lại nhìn ta như vậy?
Ta cảm thấy mình mê mang.
Bỗng nhiên bên tai một trận tiếng ve vang lên, ta ngẩng đầu nhìn. Bốn phía xung quanh ta toàn là những cây đại thụ cao lớn, tạo ra vẻ huyền bí. Một màu xanh um tươi tốt của cây cối bao phủ, mạnh mẽ đứng sừng sững ở trong lâm viên, cành lá rậm rạp che đi ánh mặt trời nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài tia sáng bướng bỉnh từ khe hở chạy ra, tạo thành những vệt sáng nhỏ lần lượt lần lượt chiếu xuống. Ta nhắm mắt lại, xa xa có tiếng chim hót đáp lời tiếng ve, làm lòng ta có chút cảm giác nao nao.
Ta đã từng khát khao được sống trong thiên nhiên tươi đẹp đầy mộng ảo như vậy, nhưng vật đổi sao dời, khi ta đã chạm tay vào khát vọng kia rồi mới trống rỗng phát hiện, ta đã không còn là ta lúc ấy nữa.
Ta từng ước mơ, nhưng toàn bộ đã biến thành tro bụi.
Ta đang đứng ở nơi này văn vẻ thương cảm, bỗng một tiếng kêu to vang lên, “Bên kia, cung nữ mặc quần áo màu lam kia, lại đây cho ta!”
Ta theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy một tiểu tử mặc quần áo màu xanh cách tán cây ta đứng khoảng chừng hai mươi thước đang nhìn ta ngoắc ngoắc. Ta không để ý đến hắn vẫn đang dùng sức vẫy vẫy cánh tay nhỏ, im lặng đứng tại chỗ, xa xa nhìn hắn.
“Còn đứng ngốc ra đó làm gì, nhanh lại đây giúp ta, ta câu được một con cá thật lớn thật lớn thật lớn, nhanh chút nhanh chút!” Hắn càng thêm lo lắng nói, thỉnh thoảng quay đầu nhìn.
Ta động chân, sau đó chậm rãi đi tới chỗ hắn. Lúc ta đến hắn đang đưa lưng về phía ta, thật cẩn thận cầm lấy cần câu, miệng vẫn tiếp tục nói, “Đến đến đến, cầm một tay, kéo lên kéo lên.”
“Mau tới a….ngươi” Hắn rít một hơi xoay người lại, lúc nhìn thấy ta, lời nói liền bị nghẹn lại trong họng, sau đó tuôn ra một trận cười kinh thiên động địa,“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Ta xem đứa bé trước mặt này, hắn khoảng chừng mười một mười hai tuổi, ngũ quan xinh xắn làn da trắng nõn, bộ quần áo màu lục trên người không tính là tốt nhưng cũng tuyệt đối không phải tầm thường, càng nhìn càng thấy hắn tươi mát giống như rau xanh mới vừa được nhổ lên vậy. Ta cảm thấy có chút đáng tiếc, một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, các ngươi nói xem tại sao hắn lại đột nhiên biến thành một đứa tâm thần phân liệt như thế......
“Ha ha, ha ha,” Hắn cười đến thở không nổi, buông ra cần câu đang nắm, tay giữ lấy hông, đứt quãng nói: “A, hay là, hay là ngươi cho rằng viết trên trán mình một chữ ‘Vương’, ngươi sẽ trở thành hổ? Ha ha ha ha ha, cười ch.ết ta, sao lại có một người đần như vậy chứ, ha ha ha ha ha.”
Ta sửng sốt.
Ta không để ý tới hắn đang cười nhạo, lướt qua hắn đi tới cái ao nhỏ phía sau, cúi đầu nhìn nhìn. Mặt nước hơi hơi lay động gợn sóng phản chiếu rõ ràng cái chữ màu đen trên trán ta, nhưng đây không phải là “Vương”, mà là “Phong”. Chữ “Phong” thẳng đứng nét bút rất ngắn, hơn nữa còn có biểu tượng con hổ “Vương” ở phía trước, người không nhìn kỹ đại khái là đều xem đây là chữ “Vương”.
Ta có thể cảm giác được khóe mắt của mình không ngừng co giật, ta, ta, ta......
Vũ Văn Duệ, ngươi quả nhiên con trâu, ngươi là con trâu đực, ngươi là con trâu đực màu đỏ thẫm* aaaaaa.
(* Ngưu ma vương)
Ta nhìn nét mặt mơ hồ trong nước kia hơi bị rạn nứt, trong lòng không ngừng thôi miên chính mình: Bình tĩnh, An Kha Lam, ngươi bình tĩnh. Ta hít sâu vài cái, vừa lòng nhìn khuôn mặt đã khôi phục lại vẻ cứng ngắt như cũ kia. Ta nâng tay lên lấy chút nước tẩy sạch chữ trên trán, đối với tiếng cười chưa từng dừng lại phía sau, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
“Ha ha ha, ngươi rất mắc cười, ha ha ha,” Giọng nói tiểu tử áo xanh nghe qua vô cùng khoái trá, “Ôi a a, bụng đau ch.ết mất, ngươi nói xem, sao ngươi lại mắc cười như vậy hả, ha ha ha, ta nghe qua người khác bịt tai trộm chuông**, gặp qua người đưa bạc để người khác đánh mình, nhưng mà, chưa thấy qua người tự viết chữ vẽ hổ trên trán a, ha ha ha ha ha.”
(**tự dối lòng mình)
Ta không để ý tới hắn, củng cố lại mục đích của bản thân rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Ngươi đừng đi, ha ha ha, được rồi, ta không cười ngươi nữa, không phải là ngươi muốn làm đại lão hổ sao.” Khóe miệng hắn khoa trương vểnh lên, trong mắt nhìn không ra nửa phần không cười.
Ta dừng bước chân, bình tĩnh nhìn hắn.
Tay hắn xoa xoa mặt mình, thay một vẻ mặt nghiêm túc, “Thật ra ta không gạt ngươi đâu. Vừa rồi thật đúng là ta nghĩ ngươi là con hổ. Cách này của ngươi kỳ thật rất không sai, phụt, thật sự không sai.”
Cần câu bị vất xuống kia hơi hơi chìm xuống, hắn vội vàng quay lại hai tay nắm chặt cần câu, miệng còn nói, “Ta thật sự không lừa ngươi, ta liền nghĩ ngươi là con hổ kia, đúng, là con hổ lợi hại uy phong nhất Tề Vân Sơn, đến đến đến, đại lão hổ, nhanh kéo một tay, kéo một tay.”
Ta nhìn tiểu tử áo xanh trước mắt đưa lưng về phía ta, lại nhìn nhìn cái mông hơi hơi cong lên của hắn, vươn chân dứt khoát đạp một cái. Đạp xong ta mới đột nhiên bừng tỉnh, té ra đêm qua ta mơ thấy cảnh tượng mình đá người là chính xác a, thì ra chính là ta đá là khỏa rau xanh này.
Vì thế, “Bùm” một tiếng, rau xanh biến thành rau luộc.
Tiểu tử áo xanh rõ ràng là không thể đoán được ta sẽ “Sút một cước”, hắn đứng trong nước dại ra vài giây rồi mới vươn tay chỉ vào người của ta nói: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi dám đá bổn thiếu gia! Ngươi thật to gan lớn mật, ngươi có biết cha ta là ai không? Cha ta là Mông Bằng Phi! Ngươi chờ xem, ta sẽ nói cha ta bắt ngươi đứng ngâm trong nước ba canh giờ!”
A? Mông Bằng Phi? Võ tướng nổi danh của Vân Trạch Mông Bằng Phi? Được bọn binh lính kính yêu ủng hộ siêu cấp tướng lĩnh Mông Bằng Phi? Có nương tử là thiết quân sư Mông Bằng Phi?
“Ngươi làm mất thể diện như thế còn dám ở chỗ này kêu la!” Một giọng nam thô kệch vang lên, sau đó một nam tử râu quai nón xuề xòa đi xuống nước túm cổ áo tiểu tử áo xanh, xách hắn giống như xách một cải củ rồi kéo lên bờ. Hắn hùng hùng hổ hổ nói: “Cái thằng nhóc này, đã dặn ngươi đừng có chạy loạn khắp nơi gây chuyện, xem ta về nhà xử lý ngươi như thế nào!”
“Ta ta ta, cha, là nàng, là nàng đá con xuống!” tay tiểu tử áo xanh chỉ vào ta, tố cáo nói: “Cha xem, cả người con đều ướt hết a!”
“Ướt cái đầu ngươi! Để xem mẹ ngươi xử lý ngươi như thế nào!” nam tử râu quai nón tát một cái lên khuôn mặt đầy uất ức của nam hài, xoay người nói với ta:“Vị tiểu cô nương này, thật xin lỗi, con trai ta chắc là đã làm chuyện gì xấu, thật là xin lỗi xin lỗi, ta trở về sẽ dạy cho nó một bài học.”
Nói xong hắn vung tay đem tiểu tử kia vác lên vai, bước chân sải dài đi nhanh. Tiểu tử áo xanh trên vai hắn vẫn cố gắng vẫy đạp tay chân ngắn ngủn, vừa đạp vừa hướng ta kêu la: “Thối ngốc tử thối con hổ kia ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng có để ta gặp lại ngươi, bằng không xem ta làm thế nào dạy cho ngươi một bài học ôi! Cha! Đừng đánh mông con! Con méc mẹ cha ngược đãi con a! Ôi đừng đánh đừng đánh! Sưng hết lên rồi sưng lên rồi!”
Ta nhìn cặp cha con dở hơi càng lúc càng đi xa, trong lòng có chút ấm áp. Cha rau xanh, xem ra là một nam tử thực ngay thẳng. Mông Bằng Phi, quả nhiên danh bất hư truyền.
Ta không có xoay người trở về mà tiếp tục đi dạo không mục đích. Ta ở trong lâm viên to như vậy tùy ý thong dong, phong cảnh ven đường xanh biếc một màu, ta dần dần bị mê hoặc, bắt đầu có chút cảm giác mình không còn ở nhân gian.
Sau đó, lúc ta mới vừa cảm thấy chính mình giống như không còn ở nhân gian, trong tầm mắt liền xuất hiện một người.
Dưới gốc cây đại thụ bên trái ta kia có một thằng nhóc mặc quần áo màu vàng đang dựa lưng vào thân cây nghỉ ngơi, mắt nhắm chặt, vẻ mặt mờ mịt. Ta dừng chân, cứ im lặng như vậy nhìn hắn, không phát ra tiếng gì.
Ta cẩn thận nhìn ngắm mặt hắn, a a, lại là một mầm suất ca. Diện mạo hắn không giống với những đứa trẻ ở Vân Di - trắng nõn, mà là loại da màu đồng tràn ngập sức sống. Ngũ quan cũng không giống như những nam tử Vân Di - thanh tú, mà là tuấn lãng sâu sắc, như dao khắc ra tràn ngập cảm giác hữu lực. Diện mạo mặc dù non nớt lại ẩn ẩn lộ ra khí phách, quần áo trên người là màu vàng đại biểu cho thân phận hoàng gia, nói cách khác, đứa nhỏ này là người trong hoàng tộc. Ta thuận mắt liếc qua bên hông hắn, nhìn thấy cái đai lưng vô cùng đặc trưng cho quốc gia, xem ra đứa nhỏ này là hoàng tử Vân Chiến.
(Mầm suất ca: đứa trẻ xinh đẹp)
“Sao ngươi không nói lời nào?” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi, giọng nói có chút khàn khàn, mắt vẫn nhắm chặt.
Ta không lên tiếng, cái gì mà sao không nói lời nào, không nói lời nào còn có vì sao sao, không phải là vì ta lười nói chuyện à.
Thằng nhóc áo vàng hình như có chút tức giận, “Vì sao không nói lời nào? Ngươi cười ta là người mù sao?”
Ta kinh ngạc, a, người mù, hắn là người mù?
“Ngươi là người mù?” Ta nghe thấy giọng nói của mình có chút tò mò.
Thằng nhóc áo vàng tính tình hình như không được tốt, mạnh mẽ mở ánh mắt không tiêu cự rống giận, “Cút! Ngươi mới là người mù! Ta không phải người mù!”
“Như vậy......” Ta phát hiện đồng tử của hắn loáng thoáng có màu vàng,“Ngươi bị câm điếc?”
“......” Thằng nhóc áo vàng đang tức giận bỗng ngẩn người, sau đó lại điên cuồng hét lên, “Ngươi là đồ ngốc sao? Làm sao ta có thể bị câm điếc? Ngươi không nghe thấy ta đang mở miệng nói chuyện à!”
Ta vươn ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, còn nhỏ tuổi mà đã nóng tính như vậy, này không tốt, không tốt a. “Thì ra ngươi không phải câm điếc a, vậy ngươi là người mù sao?”
“......”
Giọng nói của ta có chút đồng tình thương hại, “Thì ra ngươi thật sự là người mù, ngươi thật đáng thương a.”
“Ta không cần ngươi thương hại! Vì cái gì ta lại đáng thương cơ chứ?!” thằng nhóc áo vàng lập tức phủ nhận, có chút giấu đầu hở đuôi, “Phụ hoàng muốn đem Mật Nhi gả cho hắn liền gả cho hắn! Ta không muốn! Ta một chút cũng không muốn! ta mặc kệ, dù Mật Nhi có vì ta bị mù nên không thích ta, ta cũng không quan tâm!” Tay hắn nắm lại đấm thật mạnh vào mặt đất, ta thực sự sợ hắn đập lũng đất a.
“Ta nói.” Ta đến bên cạnh hắn ngồi xuống,“Ngươi rất chán ghét hắn?”
“Hắn đoạt Mật Nhi đi rồi! Mật Nhi vốn là của ta!” thằng nhóc áo vàng oán hận nói, “Nhưng hắn là hoàng đệ của ta, ta không thể chán ghét hắn.”
“Tốt lắm.” Ta vỗ vỗ vai hắn, “Đừng có nghĩ nhiều như vậy, giết hắn, đoạt lại Mật Nhi.”
Biểu tình của thằng nhóc áo vàng sửng sốt,“Ách, ngươi nói cái gì?”
“Đừng có nghĩ nhiều như vậy, giết hắn, đoạt lại Mật Nhi.” Ta không ngại phiền phức lặp lại một lần nữa.
“Ngươi không phải là nên nói với ta ‘Trời đất đâu cũng có cỏ lạ, cần gì chỉ quý một cành hoa’ sao!” Hắn lại tức giận,“Mạt tướng quân luôn an ủi Trương tướng quân như vậy!”
“A.” Ta không thú vị rút tay về, “Thì ra ngươi đã có quyết định.”
Hắn lại sửng sốt một chút, “Ách, đúng, tự ta biết a. Trời đất đâu cũng có cỏ lại, cần gì chỉ quý một cành hoa, một Mật Nhi thì tính là cái gì, sau này ta sẽ có rất rất nhiều Mật Nhi đến nỗi đếm không xuể a.” Hắn nhìn ta tươi cười, “Tốt lắm, như vậy, về sau ngươi chính là nữ nhân của ta.”
Tay ta quơ quơ trước mặt hắn, “Không phải là ngươi không nhìn thấy sao?”
“Một chút, ta chỉ có thể nhìn thấy một chút.” Hắn cố gắng mở to đôi mắt, “Ngươi là ai? Sau này ta sẽ đến nhà đón ngươi.”
Ta lui về sau từng bước, “Ta là cung nữ hầu hạ thập tam hoàng tử Vân Di quốc, ta gọi là A Đấu, ngươi nhớ rõ sau này tới đón ta a.”
“Mai ta phải đi rồi.” Hắn thề son sắt, “Ngươi phải chờ ta.”
“A.” Chờ cái đầu ngươi. “Như vậy, ngày mai chúng ta gặp lại.”
“Ngày mai gặp!”
Ta lắc đầu thở dài, đây chính là không nghe ngóng tình hình các quốc gia khác nên trở thành ngu ngốc a, thập tam hoàng tử Vân Di quốc lúc này đang ở Tây Thiên cùng đường tăng chơi cờ rồi còn đâu.
Tạm biệt thằng nhóc mắt mù.
Cuối cùng ta cảm thấy có chút mệt mỏi, ngừng đi dạo chuẩn bị quay về, trên đường lại đụng phải Vũ Văn Tu đang nhìn xung quanh.
Ta thở dài, ai~, mù đường lại lạc đường.
“A Lam!” Giọng nói Vũ Văn Tu vô cùng vui vẻ, mắt hoa đào tao nhã chớp chớp có chút cảm động, “Muội đã đến rồi! Đi nào đi nào, muội đang về chỗ nghỉ đúng không? Vừa hay ta cũng tiện đường, chúng ta cùng đi!”
Ta trầm mặc, ai tiện đường với ngươi, ngươi căn bản là không biết đường mà đi. Nể mặt hắn là một đứa nhỏ thiện lương, ta nhìn hắn nhẹ nhàng gật đầu, “A.”
Vũ Văn Tu vội vã hấp tấp lôi kéo ta chạy về phía trước, đột nhiên,“Xoẹt” một tiếng......
Gương mặt trắng nõn của Vũ Văn Tu liền biến hồng. Hắn dùng sức che cái mông của mình, “Ta…ta…ta, vừa rồi ta không cẩn thận bị nhánh cây móc vào, nó liền rách a!”
Trong mắt ta vẫn chỉ có hai cái mông trắng bóng kia, “A, rất trắng.” Ta thực cứng nhắc tự thuật.
“Nhìn cái gì vậy! Nhìn cái gì vậy!” Hắn một tay ôm mông một tay che mắt ta lại, “Cẩn thận mù mắt giờ!”
“Mông thất ca, thực trắng.” Ta dại ra lặp lại, cho dù trước mắt tối mù ta cũng có thể đoán được bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Vũ Văn Tu. A, tâm tình của ta, thật tốt.
“Muội nha đầu này, xú nha đầu, không cho phép muội nói cho người khác!” Vũ Văn Tu hung tợn uy hϊế͙p͙.
Ta còn muốn mở miệng châm chọc hắn vài câu thì một giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên, “Hửm, không nói cho người khác cái gì?”
Vũ Văn Tu vội vàng buông cái tay đang che mắt ta xuống, ấp úng nhìn người tới nói: “Đại…đại ca…đệ…đệ.”
Người tới, cũng chính là thiếu niên tuấn lãng tao nhã Vũ Văn Duệ thản nhiên nhìn Vũ Văn Tu một cái, tay cởi áo khoát của mình xuống quăng cho hắn, “Mặc vào.”
Vũ Văn Tu vội vàng đem áo khoác gắt gao mặc vào, “Đệ không phải lạc đường, đệ chỉ muốn đi dạo xung quanh, ừ, đi dạo xung quanh.”
Ta rũ mắt, bộ dáng giấu đầu lòi đuôi của thằng ngốc Vũ Văn Tu cũng thật đáng yêu.
“A Lam.” Vũ Văn Duệ vươn tay hướng ta, “Lại đây.”
Ta đến gần hắn, hắn một tay ôm lấy ta vào lòng. Hắn ôm ta đi được một đoạn đột nhiên hỏi: “A Lam, muội thích hổ không?”
“......” Ta trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Không thích.”
“À.” Hắn cũng trầm mặc, một lát sau nói: “Xem ra ta phải cố gắng thêm nhiều mới có thể khiến muội cũng thích hổ.”
Ta…ngươi…con mẹ nó.
“Thích hổ không?” Hắn hỏi lại lần nữa.
Ta cân nhắc hồi lâu, ngơ ngác nói: “Thích.”
“Tốt lắm.” Hắn vừa lòng gật gật đầu, trong mắt hồ ly dài nhỏ tràn ngập ý cười,“Ta nghĩ, muội cũng thích.”
Ta có chút thương cảm, vì sao, vì sao, vì sao ta lại khuất phục thế lực tà ác như vậy......
“Đại ca, hai người đang nói cái gì mà hổ hổ vậy?” gương mặt xinh đẹp của Vũ Văn Tu ngước lên tò mò hỏi.
“Không có gì.” Vũ Văn Duệ không chút để ý trả lời, trên gương mặt tuấn tú có ý cười thản nhiên,“Tốt lắm, chúng ta trở về đi.”
Vì thế, Vũ Văn Duệ ôm ta, Vũ Văn Tu lẽo đẽo đi bên cạnh hắn, ba người cùng nhau trở về nhà nghỉ.
Mấy tháng sau vào một ngày, ta nghe các cung nữ xung quanh bàn tán, Mông Bằng Phi Mông tướng quân Vân Trạch là kẻ chủ mưu mưu phản, cả nhà đều bị xử trảm, không một ai may mắn thoát khỏi. Ta lại nghĩ tới tiểu tử áo xanh cùng nam tử thô kệch ven hồ, nhớ tới giọng nói hô to gọi nhỏ phản phất tia ấm áp của bọn họ, trong lòng có chút mất mát.
Vận mệnh có lẽ chỉ là thoáng qua, sinh mệnh có lẽ chỉ trong giây lát liền biến mất.
Ngày đó chỉ là một ngày bình thường, đương nhiên, vô cùng bình thường.