Chương 13

Hả? Thật là một câu nói đầy bất ngờ…
“A, cái này có được tính là…Say rượu nói lời thật không?”.
Dù sao cũng là anh em ruột, tuy Phương Cảnh Xán hay nói xấu Phương Cảnh Thâm, nhưng trên thực tế chắc hẳn anh vẫn rất lo lắng cho người anh trai này.


Tô Tiểu Đường tự mình lẩm bẩm, lúc đang đắm chìm suy nghĩ, thì bên tai lại truyền đến tiếng càu nhàu của Phương Cảnh Xán: “Tiểu Đường, cô nặng quá…”.
“Nặng sao, thật sự rất xin lỗi!” Tô Tiểu Đường tức giận đứng lên, ai bảo anh kéo cô lên người làm gì.


“Tôi muốn ói…” Phương Cảnh Xán lại nhíu mày.


Tô Tiểu Đường vừa nghe, tay chân luống cuống, vội vàng đỡ anh đến toilet, cái này xong rồi lại kêu gào muốn uống nước, rót nước lại không uống mà đòi uống nước đường gì đó, Tô Tiểu Đường bị giày vò hơn nửa ngày mới đặt anh nằm xuống giường yên ổn.


Từ đầu tới cuối Phương Cảnh Thâm đều lặng lẽ theo sát ở phía sau, cũng không biết anh nghe được từ cậu em trai, người vẫn luôn cố gắng bôi đen chính mình, đột nhiên lại nói ra những lời có lương tâm, trong lòng có một loại cảm giác gì đó…


Bởi vì Phương Cảnh Thâm nghiện sạch sẽ, hơn nữa không chỉ với mình, mà với những thứ nằm trong phạm vi anh nhìn thấy đều phải sạch sẽ mới được, huống chi đây là nhà anh , người này còn là em trai của anh, vì thế Tô Tiểu Đường có chút do dự hỏi một câu: “Làm sao bây giờ? Có nên giúp cậu ta thay quần áo không?”.


available on google playdownload on app store


Trong con ngươi của Phương Cảnh Thâm lộ vẻ phức tạp, anh trầm mặc một hồi lâu…
Tô Tiểu Đường cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, đợi một lúc vẫn không thấy anh lên tiếng, thử thăm dò tiếp tục nói: “Hay là tôi đi xả nước vào chậu để lau sơ người cho cậu ta?”.


Cuối cùng Phương Cảnh Thâm cũng lên tiếng, anh “Gâu”, “Gâu” hai tiếng…
Một tiếng nhất định là đồng ý, hai tiếng có nghĩa là phủ định..
Tô Tiểu Đường gãi gãi đầu, nghi ngờ: “Không cần sao?”.


“Gâu” Hoặc là trơ mắt nhìn Phương Cảnh Xán dơ bẩn nằm ngủ ở trên giường một đêm, hoặc là để cho Tô Tiểu Đường giúp đỡ chăm sóc cậu ta trong lúc này, Phương Cảnh Thâm sẽ lựa chọn cái trước…


“A” Nếu Phương Cảnh Thâm cũng không để ý tới, đương nhiên Tô Tiểu Đường cũng không kiên trì nữa, dù sao cô làm chuyện này cũng không tiện cho lắm.


Phương Cảnh Thâm đứng ở trước giường nhìn cậu em không ra hồn của mình trong chốc lát, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp xoay người chạy tới toilet, lúc trở về trong miệng ngậm một cái khăn mặt…


Tô Tiểu Đường trông thấy thì nghĩ thầm, xem ra tuy Phương Cảnh Thâm ăn nói chua ngoa nhưng tâm lại như đậu hũ, tuy lúc tức giận sẽ cắn Phương Cảnh Xán thành như vậy, nhưng trong lòng vẫn quan tâm đến cậu ta…


Phương Cảnh Thâm nhảy lên giường giúp Phương Cảnh Xán lau mặt, Phương Cảnh Xán nói lẩm bẩm những câu mà người ta nghe không rõ, một bàn tay ở giữa không trung quơ quơ vài cái, sau đó liền thuận tay ôm Phương Cảnh Thâm vào ngực: “Anh… Hắt xì… Anh sao trên người anh lại có nhiều lông quá vậy… A… Anh sao tai của anh lại dài thế…”.


Phương Cảnh Thâm: “…”.
Tô Tiểu Đường: “…”.
Thật không biết cậu ta ngu ngốc hay thông mình nữa, nhận một con cún thành anh của mình, nhưng con cún này đúng thật là anh của cậu ta.


Đi đến cửa nhà, Tô Tiểu Đường đang cúi đầu lấy chìa khóa, vừa lấy ra xong, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiết Khải không biết lại tới từ lúc nào, chắc là do chờ quá lâu, nên khoanh tay đi tới đi lui, lắc lư giậm chân ở trước cửa, vừa thấy cô trở về hai mắt lập tức tỏa sáng mà đi lên nghênh đón.


“Tiểu Đường đã về rồi à”.
“Sao anh lại tới nữa?” Tô Tiểu Đường nói xong, chuẩn bị lướt qua anh ta mở cửa vào nhà.
Tiết Khải quýnh lên, túm lấy cánh tay của cô, giây tiếp theo đã bị một tiếng “Grừ” hung dữ của con cún làm sợ tới mức vội vàng thả tay ra.


Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của con Thịt Viên nào đó đang nhìn chòng chọc sang đây, bày ra tư thế nếu anh ta còn dám đụng tới chủ nhân nhà mình một cái sẽ lập tức bổ nhào qua, Tiết Khải xấu hổ tránh xa một chút: “Cái kia, Tiểu Đường em hãy nghe anh nói, anh biết lần này anh sai rồi, xin em nói giúp anh vài lời tốt đẹp đi!”.


Tô Tiểu Đường vì nhìn thấy dáng vẻ thú cưng bảo vệ chủ của Phương Cảnh Thâm ban nãy mà trong lòng có chút xúc động, tâm trạng đang vui sướng, tất nhiên sự nhẫn nại cũng nhiều hơn một ít, vốn định trực tiếp vào cửa, lại quay đầu nói với anh ta vài câu: “Rất xin lỗi, dù sao đây cũng là chuyện tình cảm của hai người, là bạn thân với nhau tôi sẽ thu lưu* cậu ấy, an ủi cậu ấy, nhưng sẽ không đi vào quá sâu, anh đã biết rõ mình đã sai, vậy tự mình giải thích với cậu ấy đi! Nếu anh có thành ý, cậu ấy tự nhiên sẽ biết được!”.


*Thu lưu: thu nhận và giúp đỡ


Tô Tiểu Đường đến nay vẫn còn nhớ rõ, sau khi cô bạn gái cùng phòng và bạn trai cô ta nháo nhào chia tay, xuất phát từ tinh thần nghĩa hiệp, cô liền hùa theo người bạn cùng phòng đó mắng bạn trai cô ta, kết quả ngày hôm sau cô bạn kia vội quay lại làm lành với bạn trai vui vẻ hoàn thuận như lúc ban đầu. Khiến cho Tô Tiêu Đường rất xấu hổ khi vừa mới đem người đàn ông đó mắng cho thương tích đầy mình


Cho dù là quan hệ bạn bè tốt đi nữa, có một số việc cũng cần phải chú ý.
“Sắp đến tết rồi, nếu lúc này anh chia tay với Nhiên Nhiên, anh chắc chắn sẽ bị cha anh đánh gãy chân mất…” Tiết Khải nản lòng, oán giận không thôi.


Tô Tiểu Đường một chút cũng không đồng cảm với anh ta, bây giờ biết lo lắng, thì sớm nên làm gì đi, hay chỉ là khoe mẽ anh hùng trong nhất thời?


Phương Cảnh Thâm không có ấn tượng tốt với người đàn ông này, một đại nam nhân, ngay cả điều cơ bản nhất chính là phân nặng nhẹ cũng làm không được…
Tiết Khải đang định xin xỏ vài câu, trong lúc vô tình nhìn vào ánh mắt của con cún kia, ánh mắt này là, anh ta bị một con cún khinh thường sao?


Vào phòng, Tô Tiểu Đường đổi dép lê xong, lại giúp Phương Cảnh Thâm xoa xoa chân, trông thấy Lý Nhiên Nhiên làm ổ cạnh lò sưởi vừa xem phim điện ảnh vừa ăn vặt, nhưng mà cái vẻ mặt kia rõ ràng là không tập trung.
“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên?”.


Tô Tiểu Đường gọi hai tiếng Lý Nhiên Nhiên mới khôi phục lại tinh thần: “Tiểu Đường, cậu đã về rồi ~”.
“Tiết Khải ở bên ngoài” Tô Tiểu Đường nói một câu.
“Ừ, mình biết…” Lý Nhiên Nhiên rầu rĩ mà lên tiếng trả lời, sau đó cầm một tấm thiệp màu đỏ đưa cho cô.


“Đây là?”.
“Thiệp mời, lễ cưới của lớp trưởng”.
“Khương Hoa muốn kết hôn? Thật không dễ dàng!” Tô Tiểu Đường cảm thán.
Lý Nhiên Nhiên chống cằm thở dài: “Ừ cũng phải thôi, cậu ta với bí thư chi bộ của chúng ta yêu nhau cũng sáu năm rồi”.


Chữ “cũng” này, đương nhiên là ám chỉ cô và Tiết Khải quen nhau đã sáu năm rồi.
Tô Tiểu Đường nghe được trong tiếng nói của cô có chút thả lỏng: “Tiết Khải bên kia… Cậu định làm sao đây?”.


Lý Nhiên Nhiên do dự, mở miệng nói: “Ngay từ đầu mình đúng là rất tức giận, nghĩ cùng lắm là chia tay, tóm lại tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta, nhưng mà nghĩ tới tinh lực* tốn hao suốt sáu năm nay, tuổi mình cũng đã lớn như vậy, lại nghĩ đến áp lực trong gia đình, cho dù mình và anh ta chia tay, cũng không nhất định tìm được một người tốt hơn… Tiểu Đường, mình biết chính mình thật sự không có tiền đồ, nhưng mà mình không thể chịu được kích động…”.


*Tinh lực: Tinh thần và thể lực
“Mình hiểu mà” Tô Tiểu Đường ôm cô an ủi, loại cảm giác thỏa hiệp này, còn có ai hiểu hơn cô đâu.


Lý Nhiên Nhiên nhìn cô với vẻ mặt lo lắng: “Tiểu Đường, vậy còn cậu? Qua năm mới là đã 27 tuổi rồi, quả thật không thể tiếp tục chậm trễ nữa, thời thanh xuân của người con gái chỉ có mấy năm như thế thôi…”.


Tô Tiểu Đường nhún nhún vai, tự giễu: “Người mập căn bản là không có thanh xuân, bao nhiêu tuổi cũng giống nhau cả thôi”.


Lý Nhiên Nhiên không nói gì mà lườm cô: “Nếu cậu vẫn duy trì sức ăn cùng mức độ vận động như thời đại học, thì lúc này tuổi xuân đã sớm tràn trề, còn cố tình theo tên cặn bã Tống Minh Huy kia, người ta nói phụ nữ rất chú trọng đến việc gả cho tuýp đàn ông nào, nếu lấy người đàn ông tốt thì sẽ càng ngày càng xuất sắc, mặt khác nếu không chọn đúng sẽ càng tồi tệ,…Dáng vẻ của cậu như vậy, không bằng tiếp tục thầm mến Phương Cảnh Thâm…”.


Khi Lý Nhiên Nhiên nói những lời này, thì vừa vặn Phương Cảnh Thâm mới lau bộ lông xong đang đi ra khỏi phòng tắm, đúng lúc nghe được câu cuối cùng, không tự chủ được mà đi chậm lại.


Tô Tiểu Đường đang xấu hổ thì đột nhiên nghe thấy giọng nói hoảng sợ của Lý Nhiên Nhiên: “Tiểu Đường à, cậu sẽ không vì thầm mến Phương Cảnh Thâm mà nghĩ cả đời này không lấy chồng để giữ đạo với Phương Cảnh Thâm đó chứ?”.
*Giữ đạo ở đây là chịu tang ấy.


Phương Cảnh Thâm: “…” Anh vẫn nên đi xa một chút để giữ cho đôi tai mình được thanh tịnh.
Khóe miệng của Tô Tiểu Đường co rút: “Nói bậy bạ gì đó, Phương Cảnh Thâm đâu có ch.ết, cái gì mà giữ đạo chứ”.


Lý Nhiên Nhiên vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ mà nhìn cô: “Không thể trách mình có những suy nghĩ vớ vẩn đó, cậu thầm mến anh ta lâu như vậy, hơn nữa anh ta vì cậu mới bị tai nạn xe, ai biết được trong lòng cậu có những ý nghĩ đó không, chỉ là thầm mến thôi mà, cậu cũng đừng nên làm chuyện điên rồ…”.


“Cậu không nhắc tới chuyện mình thầm mến anh ta thì sẽ ch.ết sao?” Tô Tiểu Đường thẹn quá hóa giận, bóc một viên chocolate nhét vào miệng cô.
***


Tuy Lý Nhiên Nhiên lựa chọn thỏa hiệp, nhưng cũng không thể tha thứ cho Tiết Khải dễ dàng như vậy, vì muốn anh ta nhớ đời, nên nhiều ít cũng phải khiến cho anh ta chịu khổ vài ngày rồi mới quay về.


Ngày mai chính là hôn lễ của Khương Hoa, lớp trưởng đại nhân thật sự rất chu đáo, sớm đã hỏi qua người của nhà hàng, Tô Tiểu Đường có thể mang theo cún đi vào, về điểm ấy thì đúng là không cần lo lắng nữa, nhưng khi đứng trước tủ quần áo thì cô lại lúng túng..


Mặc quần áo nào mới đẹp đây?


Một phần là bởi vì, dù sao đây cũng là hôn lễ của người ta, cô không thể ăn mặc quá tùy tiện, mặt khác là vì gần đây cô gầy đi không ít, rất nhiều bộ quần áo không còn vừa người nữa, nhưng cô lại không muốn lập tức mua bộ quần áo mới, dù sao cô vẫn còn gầy nữa, mua về không bao lâu thì lại đổi số đo…


[Đi đến cửa hàng mua một bộ] Phương Cảnh Thâm ở phía sau đột nhiên mở miệng.
Tô Tiểu Đường nhức đầu: “Có phải quá lãng phí rồi hay không?”.
[Không đâu] Thứ cô cần không chỉ là giảm cân, quan trọng hơn là tạo được sự tự tin.


“A... Vậy được rồi” Đối với lời nói của Phương Cảnh Thâm, từ trước đến nay cô đều tin tưởng vô điều kiện và hoàn toàn không nghi ngờ.
[Đi thôi, gửi hình cho tôi, tôi sẽ giúp cô chọn] Phương Cảnh Thâm lo lắng bỏ thêm một câu.


Chẳng lẽ thật sự bị bản năng động vật ảnh hưởng đến rồi sao? Phương Cảnh Thâm phát hiện lực chú ý của mình đặt ở trên người cô càng ngày càng nhiều, trong đó biểu hiện lớn nhất là khi ở đâu cũng lo lắng cho cô, rất giống với cảm giác bảo vệ lãnh địa.


Vì thế Tô Tiểu Đường phải chạy một chuyến đến cửa hàng, bởi vì không thể mang cún vào theo, cho nên cô ở trong phòng thử đồ lén chụp hình gửi cho Phương Cảnh Thâm giúp mình tham khảo, loay hoay mãi cuối cùng cũng mua được một bộ mới.


Sau khi chọn xong, lúc đi ngang qua khu vực dành cho thú cưng, vừa trông thấy một chiếc khăn quàng cổ hoa văn bông tuyết màu lam nhạt, cô liền thuận tay mua ngay.






Truyện liên quan