Chương 57

Diệp Thừa mấy ngày hôm nay tựa hồ rất bận, Hạ Lăng trừ bỏ mỗi ngày đều thu được hai loại tin nhắn ‘chào buổi sáng’ cùng ‘chúc ngủ ngon’ của Diệp Thừa ra, cũng chưa từng thấy y xuất hiện qua. Từ sau ngày đó, Diệp Thừa nói trong nhà có chuyện, bộ truyện của y cũng không hề được đăng tiếp chương mới. Đối với vấn đề này, mọi người trên diễn đàn đều đoán rằng Diệp đại hẳn là có nguyên nhân đặc biệt nào đó. Bất quá trừ phi Diệp Thừa nói ra, bằng không không có độc giả nào có thể đoán ra được nguyên nhân thật sự, cũng không có khả năng biết được chân tướng rốt cuộc là gì.


Mà cho dù đã qua một đoạn thời gian, nhưng Hạ Lăng vẫn có thể tỉ mỉ nhớ rõ ràng được tát cả mọi chuyện phát sinh trong rạp chiếu phim. Vô luận cảnh tượng kia là trong mơ hay là chân thật, thì hắn vẫn thấy được ảnh ngược của Bạch Lê dưới đáy mắt của Diệp Thừa. Chuyện này cũng quá mức quỷ dị đi! Quỷ dị tới mức khiến cho Hạ Lăng không khỏi nghĩ rằng, ở cái thế giới của Tô Vũ đã chấm dứt kia, mọi chuyện cũng không hề đơn giản như bề ngoài.


….


Thẳng cho tới một tháng trôi qua, Diệp Thừa mới xem như hoàn thành tất cả mọi công chuyện. Vào lúc buổi tối, y hẹn Hạ Lăng đi ra ngoài để dùng bữa. Hạ Lăng vẫn như trước mặc mấy bộ quần áo thoải mái, dù sao cơm tối của hắn cũng chỉ có thể loanh quanh trong mấy tiệm ăn nhỏ ở dưới tầng. Sau đó, đợi cho tới khi hắn cùng Diệp Thừa đi vào trong khách sạn ngay cả vách tường cũng đều kim quang lóe sáng, hồ cá thì dùng kim cương tạo thành, hắn hận không thể để hệ thống lập tức đổi cho mình một bộ quần áo khác.


Đồ mà Hạ Lăng hay mặc ở trên người cùng với trang trí của khách sạn không phù hợp, xuất hiện một loại cảm giác đột phá mãnh liệt vô cùng. Điều này làm cho mấy kẻ thổ hào đứng ở bên cạnh Hạ Lăng không khỏi nhìn hắn nhiều thêm vài lần. Trong ánh mắt của bọn họ rõ ràng lóe lên kinh ngạc cùng trào phúng, tựa như đang lên án bảo vệ vì sao lại đem loại người chẳng có bao nhiêu tiền như Hạ Lăng đi vào trong này. Chẳng lẽ không muốn mở cửa đón khách nữa hả?!


(╯‵□′)╯︵┻━┻ Loại ánh mắt xem thường này là có ý tứ gì?! Không phải chỉ là tiền thôi sao, hắn một ngày có thể cấp cho Diệp đại mấy chục vạn, các người có làm được không! Hỗn đản!


available on google playdownload on app store


Tuy rằng trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng mà Hạ Lăng vẫn vươn tay giật nhẹ góc áo của Diệp Thừa, dùng thanh âm mười phần khe khẽ, khẽ tới mức đại khái chỉ có hắn nghe được, nói: “Diệp đại… em cảm thấy nơi này sẽ rất đắt, cho nên chúng ta có thể hay không đổi một nơi khác để ăn tối, kỳ thực không cần coi trọng như vậy…”


Diệp Thừa nắm lấy bàn tay đang kéo góc áo của mình, sau đó đem Hạ Lăng ôm vào trong ngực, đem đầu mình đè thấp tựa lên trên vai của Hạ Lăng. Hạ Lăng chỉ cảm thấy hơi thở của Diệp Thừa đang phả vào bên lỗ tai hắn, có cảm giác ngưa ngứa. Sau đó, thanh âm trong trẻo lại lạnh lùng của Diệp Thừa lần nữa lại vang lên bên tai: “Đây là một lần cuối cùng.”


Cái gì một lần cuối cùng? Hạ Lăng còn chưa kịp phản ứng xem những lời này của Diệp Thừa là có ý tứ gì, liền thấy Diệp Thừa vốn đang ôm mình cũng buông lỏng cảnh tay ra, sau đó cơ hồ mang theo một chút cường thế, kéo hắn vào trong thang máy. Thang máy mãi tới khi sắp lên đến đỉnh thì ngừng lại, Hạ Lăng còn mơ hồ, đã bị Diệp Thừa lôi tới trong một căn phòng riêng.


Trên tường của căn phòng có treo vài bức tranh minh họa, đèn ở trên trần nhà chung quanh được trang trí bằng thủy tinh, khiến cho ánh sáng chiếu tới mỗi góc của căn phòng này. Ở trong khách sạn sa hoa như vậy để ăn cơm tối, khiến cho Hạ Lăng càng muốn tìm cách lôi kéo Diệp Thừa đi tới chỗ khác để dùng bữa. Chỉ cần chọn những cửa hàng ăn bình thường hoặc là khách sạn nhỏ, không khí có lẽ sẽ không tới mức xấu hổ như hiện tại.


Chính là không để cho hắn duy trì được ý tưởng này bao lâu, ở trên mặt bàn thủy tinh đã được bày ra không ít đồ ăn. Mùi của đồ ăn bốc lên lôi kéo hấp dẫn đại đa số lực chú ý của hắn. Đồ ăn ở trên bàn rất nhiều, phối hợp cũng rất tốt, khiến cho người ta sinh ra cảm giác muốn tận lực mà thưởng thức.


Hạ Lăng vốn không kiêng ăn, hơn nữa hắn nguyên bản còn có chút đói bụng, lập tức ngửi được mùi của đồ ăn, hắn liền ném đi cảm giác không được tự nhiên trước đây, trực tiếp liền ngồi vào chiếc ghế đơn ở cạnh bàn để chờ ăn cơm. Diệp Thừa cũng bị động tác của Hạ Lăng khiến cho bật cười, đi tới ngồi xuống vị trí ở đối diện của Hạ Lăng, sau đó bắt đầu gắp những món mà Hạ Lăng yêu thích nhất, để vào trong bát của hắn.


Hạ Lăng rất nhanh liền vùi cả mặt vào trong bát, tới thời điểm ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Diệp Thừa thế nhưng cả bữa cơm này cũng chẳng ăn bao nhiêu. Hơn phân nửa thời gian đều là gắp thức ăn cho mình. Hạ Lăng nghĩ nghĩ, sau đó đem một đôi chân gà cuối cùng còn sót lại ở trong đĩa để vào trong bát của Diệp Thừa, tiếp theo làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục lần nữa vùi đầu vào ăn.


Không nghĩ tới Hạ Lăng sẽ gặp đồ ăn cho mình, Diệp Thừa sửng sốt vài giây, sau đó cũng mỉm cười bắt đầu ăn chân gà. Cả bữa cơm này, hai người cũng không nói một câu. Vốn tưởng rằng sẽ trầm mặc như vậy cho tới khi bữa cơm kết thúc, không nghĩ tới Diệp Thừa lại nhìn Hạ Lăng, đột nhiên mở miệng nói: “Hạ Lăng, em phải rời đi sao?”


Rời đi? Không rõ từ này của Diệp Thừa là có hàm nghĩa gì, nhưng mà Hạ Lăng có một loại cảm giác, tựa hồ Diệp Thừa đã biết được tất cả mọi chuyện. Cho nên hắn suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết phải làm sao để trả lời vấn đề này của Diệp Thừa. Thấy Hạ Lăng không trả lời, Diệp Thừa cũng không sốt ruột: “Ngày đó đi xem phim, lúc em vừa mới bắt đầu ngủ, anh liền cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà không quá để ý tới. Thẳng tới thời điểm khi phim chiếu tới một nửa, anh nhìn thấy một người.”


“Ha, thời điểm anh nhìn thấy người kia đối với người khác mỉm cười, bị người khác ôm vào trong lòng, anh liền phẫn nộ tới mức muốn giết ch.ết tất cả những kẻ ở bên cạnh người kia. Nhưng mà anh vẫn nhịn xuống, muốn xem hết toàn bộ mọi hình ảnh. Sau khi hình ảnh chấm dứt, một người tên là Bạch Lê xuất hiện, anh nghĩ em cũng quen biết anh ta, có đúng không?”


“Em lần này trở về, là bởi vì muốn tìm những mảnh ký ức nhỏ, mà anh chính là một trong những mảnh ký ức đó, đúng không?”


[Mục tiêu công lược Diệp Thừa đã phát hiện ra thân phận thực sự của chính mình, tuy rằng không suy đoán sâu tới mức tìm ra sự tồn tại của hệ thống, nhưng cũng vẫn xin Player chú ý.]


Hạ Lăng vốn định nói gì đó, lại thấy Diệp Thừa đối với hắn nở một nụ cười, nụ cười kia đem tất cả mọi lời nói của Hạ Lăng chặn lại trong cổ họng, một câu cũng không nói được nên lời.


“Thời điểm đột nhiên phát hiện ra bản thân không phải là một người có sự tồn tại chân chính, anh cũng lo lắng thật lâu. Tuy rằng vô cùng ghen tị với người đã khiến cho em phải một lần nữa quay về, nhưng mà anh cũng thực may mắn. Nếu không phải bởi vì anh ta, anh đại khái sẽ không thể xuất hiện, cũng không thể quen biết được em. Hạ Lăng, cảm ơn em đã ở bên anh.”


“Bạch Lê nói cho anh biết, chỉ cần anh nói ra chân tướng, thì em có thể rời đi, đúng không? Anh thực ích kỷ, muốn lưu em lại, nhưng mà anh không thể. Cho nên trước đó, anh phải toàn thành tất cả mọi chuyện mà anh có thể làm cho em. Tuy rằng nghe có chút hoang đường, nhưng nếu thế giới này vì anh mà tồn tại, như vậy những người đã làm thương tổn tới em, hẳn là cũng không có tồn tại đi.”


“Bất quá anh lại tìm ra được một phương pháp rất tốt, nếu anh biến mất, như vậy thế giới này cũng sẽ đi theo cùng biến mất chung với anh.”
“Cho nên, đại khái đây sẽ là lần cuối cùng anh cùng em ăn tối, về sau sẽ không còn cơ hội nữa.”


Thân thể của Diệp Thừa từng chút một trở nên trong suốt ở ngay trước mặt của Hạ Lăng, Hạ Lăng nhào tới muốn ôm lấy Diệp Thừa, lại phát hiện ra bản thân xuyên qua cơ thể của Diệp Thừa.. Hắn liền cứ như vậy trơ mắt nhìn Diệp Thừa biến mất ở trước mắt mình. Nước mắt không biết từ khi nào làm mơ hồ đôi mắt của hắn, cảnh tượng trước mắt liền bị hắc ám bao vây. Nơi mà Diệp Thừa nguyên bản vốn đang ngồi, lúc này tản ra một mảnh hào quang, tựa như muốn đem hắc ám chiếu sáng hắn lên.


Hạ Lăng có chút run rẩy vươn tay ra, đụng vào mảnh phát sáng kia, ở trước mắt hiện lên bộ dáng khi còn nhỏ của bản thân.


Tiểu Hạ Lăng ôm lấy đầu gối ngồi xổm trong góc tường, phát ra tiếng khóc mỏng manh. Trên làn da lộ ra trong không khí có thể thấy được những mảng lớn tím bấm cùng miệng vết thương, quần áo cũng bị nước bùn dính toàn bộ lên trên người của nhóc. Mưa trút xuống che giấu đi tiếng khóc của nhóc, hạt mưa đánh tới trên cơ thể của tiểu Hạ Lăng, mà nhóc thì lại dường như không có cảm giác gì. Trừ bỏ thân thể bởi vì thở dốc mà hơi hơi rung lên ra, tiểu Hạ Lăng giống như không có động tĩnh gì.


Cảm giác được nước mưa ở trên người mình đột nhiên biến mất, tiểu Hạ Lăng ngẩng đầu lên, liền thấy được Lâm Quân Ngạn nho nhỏ đang hé ra khuôn mặt bình tĩnh, đem ô của mình mở ra, che chắn không để cho nước mưa rơi vào trên người của tiểu Hạ Lăng. Đồng dạng, Hạ Lăng có thể thấy được vết tím bầm cùng với vết rách ở trên cánh tay của Lâm Quân Ngạn. Lâm Quân Ngạn một chút cũng không thèm để ý tới vết thương trên người mình, hướng Hạ Lăng vươn tay: “Em là đồ ngốc sao, bị người ta bắt nạt liền trốn đi khóc lóc, mau đứng lên.


“Hạ Lăng, anh nói cho em biết, anh không cho phép bất cứ kẻ nào ở trên thế giới này được bắt nạt em. Nếu thực sự có người như vậy tồn tại, cho dù là liều mạng, anh cũng sẽ trả thù tên kia gấp hai lần.”


Tiểu Hạ Lăng vươn tay, khóc thút thít lau đi ánh mắt, bọt nước trước mắt không biết là lệ hay là nước mưa. Rốt cuộc nhịn không được nữa liền bổ nhào vào trong ***g ngực của Lâm Quân Ngạn, khóc rống lên. Mà Lâm Quân Ngạn một tay cầm ô, một tay kia nâng lên, do dự thật lâu, sau đó sờ sờ đầu của Hạ Lăng: “Cho nên mới nói, em thực sự là một tên ngốc.”


….
Hình ảnh biến mất, Hạ Lăng phát hiện ra có một người đang lẳng lặng đứng ở trước mặt mình, là Bạch Lê.


Hạ Lăng không biết nên phải làm sao, liền thấy Bạch Lê đi tới đây, đưa tay ra nhẹ nhàng ôm hắn vào trong ***g ngực: “Thực xin lỗi, cách làm này có thể sẽ khiến cho em chán ghét, nhưng mà anh không còn lựa chọn nào khác.”
“… Vì cái gì?”


[Nếu Player tiếp tục kéo dài thời gian, ở lại trong thế giới mà mục tiêu công lược đã biết được thân phận của cậu, sẽ đối với trí nhớ của Player sinh ra quấy nhiễu, đến lúc đó Player sẽ không còn phân biệt được đâu là thế giới thực và đâu là thế giới công lược. Nếu thật sự để chuyện đó xảy ra, như vậy Player sẽ vĩnh viễn không thể rời đi.]


Bạch Lê không có giải thích, nhưng mà Hạ Lăng đã từ chỗ hệ thống chiếm được đáp án. Hắn tưởng rằng bản thân có thể ở lại tại trong mỗi một thế giới để dừng chân, cho dù chỉ là nghỉ ngơi thì cũng tốt, nhưng không nghĩ tới kết quả chân thực lại khác với suy nghĩ ở trong lòng. Những gì mà Bạch Lê làm, chỉ sợ cũng là vì để cho hắn có thể mau chóng rời đi thế giới này.


“Anh không phải mảnh nhỏ trí nhớ, cho nên không có thể giới cố định. Bởi vậy nên anh mới có thể rời khỏi thế giới của bản thân mà đi vào các thế giới khác. Nhưng mà từ sau khi thế giới của anh bị sụp đổ, có lẽ sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ biến mất. Thế nhưng trước đó, anh phải đem em trở về thế giới thực.”


“Đây là giá trị tồn tại của anh.”
~ ~ ~ ~ ~
Tác giả: Kỳ thực Diệp đại biến mất cũng là vì để cho Hạ Lăng có thể mang đi mảnh trí nhớ. Y thực sự rất yêu Hạ Lăng, cho nên mới có thể làm ra những chuyện như vậy.


Khi một người phát hiện ra bản thân không phải là một con người chân thực, hẳn là trong lòng sẽ rất phức tạp đi. Nhưng mà Diệp đại lại vì Hạ Lăng mà cam nguyện nhận lấy tất cả, y cũng từng ích kỉ muốn lưu Hạ Lăng ở lại, nhưng mà làm như thế là cố ý lừa gạt, cho nên mới nói, y thực sự rất yêu rất yêu Hạ Lăng.


Y có nghĩ tới sẽ giết tất cả những kẻ đã làm tổn thương Hạ Lăng, nhưng mà lại e ngại khiến cho Hạ Lăng sinh ra sợ hãi đối với mình. Hơn nữa thế giới này vốn là vì y mà tồn tại, cho nên thời điểm y biến mất, thế giới cũng biến mất. Đây cũng là lý do chân chính mà Diệp đại quyết định làm như vậy.


Mà Bạch Lê vốn là kết hợp của những cảm xúc tiêu cực, lại bởi vì Hạ Lăng tồn tại, cho nên trên người y có nhiều bug lắm. Không thể xem Bạch Lê là một mảnh nhỏ trí nhớ, y mỗi khi tới một thế giới khác thì thân thể sẽ biến trở về nguyên hình, cuối cùng rồi sẽ biến mất. Nhưng mà bởi vì có thể được làm bạn cùng với Hạ Lăng, cùng hắn đi qua mỗi một cái thế giới, gián tiếp nói cho mỗi một vị nam thần về thân phận của bọn họ. Có lẽ làm như vậy mọi người sẽ cảm thấy rất khó chịu, sẽ sinh ra suy nghĩ ‘để cho nam thần tự mình nhận ra không phải là tốt hơn sao’, chỉ là Hạ Lăng không thể ở lại lâu tới mức như vậy.


Bạch Lê giống như bản thân y đã tự nói, vì để cho Hạ Lăng trở về được thế giới thật sự, đây là giá trị mà y tồn tại.






Truyện liên quan