Chương 25: Ép buộc nói lời xin lỗi

Nhật Huy đưa nó về lại khu ký túc xá , đi qua khu ký túc xá năm 2 thì thấy hắn . Lúc này hắn đang đi từ phía trong ra , mặc một bộ đồ khá thoải mái , 2 tay nhét túi quần . Nhìn thấy Nhật Huy trên tay đang bế nó , mặt nó lại đỏ ửng lên cùng những vết xước rớm máu thì nhíu mày . Nhận ra ánh mắt khó hiểu này của hắn thì Nhật Huy cũng mặc kệ , vốn dĩ 2 người chẳng phải thân thiết gì , hơn nữa giữa cả 2 còn có mối thù oán sâu đậm , bây giờ bảo anh nhường người con gái này cho hắn thì việc đó thật sự không thể .


- cô ấy làm sao đây ?
- sao à ? cô ấy có sao thì anh cũng không cần lo lắng nhiều đâu , còn nếu muốn biết rõ ngọn nguồn thì đi hỏi chủ nhân của chiếc vòng bạc triệu này đi !


Nói rồi liền quăng chiếc vòng về phía hắn , hắn đưa tay ra bắt rất nhanh , nhưng sau khi nhìn vào chiếc vòng thì mới sực nhớ ra hôm đó chia tay hắn đã không bảo Huệ Nhi vứt chiếc vòng đó đi , chuyện hôm đó hội học sinh cũng không rình được nên cũng chưa đăng báo . Hèn chi Nhật Huy lại nghĩ 2 người vẫn còn liên quan . Nhưng ánh mắt lúc này nghe vẻ rất giận , nhìn về phía Huệ Lan , nhỏ giật mình cũng chạy đi luôn . Rõ ràng lần đó hắn đã lên tiếng cảnh cáo Huệ Nhi vậy mà cô ta lại dám cả gan bỏ ngoài tai những lời hắn nói ! Mặc dù không hiểu sao nhìn thấy nó như vậy hắn lại có 1 loại cảm giác khó chịu trong người và cực tức giận với hành động của tình cũ .


- ch.ết tiệt !
Hắn rủa một cái , tay cuộn lại thành nắm đấm ! Lần này nhất định hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy !
...
Ký túc xá ...phòng 405 .
Ding dong ding dong


Tiếng chuông phòng vang lên , Bảo Hân đang mặc áo thì nghe thấy , vội vội vàng vàng mặc tạm chiếc áo 3 lỗ vào , chỉnh lại tóc tai , đi ra hét to : "" CHỜ CHÚT , BẤM CHUÔNG ẦM Ĩ , BỘ TÔI KHÔNG MỞ CỬA CẬU KHÔNG VÀO ĐƯỢC À ? ""
Cạch
- ặc !!!


Vừa mới mở cửa cái đã thấy bộ dạng của Nhật Huy hấp tấp , mặt đầy mồ hôi . Miệng thở hồng hộc .
- thằng điên ! làm cái gì mà như trâu bò vừa oánh nhau thế kia
- mù à ? không nhìn thấy gì à ?


available on google playdownload on app store


Nghe thấy con nhỏ lai đàn ông trước mặt hỏi một câu đại ngu trong trường hợp này thì có vẻ hơi ức chế ! Bảo Hân không định phản bác lại , mắt đảo xuống thì thấy nó nằm trên tay Nhật Huy
- cha tổ ! lại vụ gì đây
- bạn bè cùng phòng với nhau mà phun ra được lời này sao ?


- từ lúc nào cậu đáng tuổi lên lớp tôi
- đừng có nói nhiều , giúp tôi mang Thiên Y vào
- điếc à ? tôi đang hỏi cậu vụ gì đây
- thế giờ có giúp không


Nhật Huy nói nghe vẻ gằn giọng , Bảo Hân điên người xì mạnh một cái , tay quệt mũi rồi đỡ nó vào trong . Nó nhoài trên giường , mắt có vẻ lim dim , vẫn chưa hẳn là ngất , nhưng căn bản mặt đã đau đến không muốn động cơ mồm rồi !
- thuốc đâu ?
- tủ thuốc
- tủ thuốc ở đâu ?
- cạnh tủ đồ


Nhật Huy đi về phía tủ thuốc lấy ra mấy lọ thuốc về phía nó . Bảo Hân thấy thì cười trâm trọc một cái .
- hừ ..công tử bột sang choảnh như anh mà cũng biết bôi thuốc !
-chứ cô nghĩ ai cũng nửa nạc nửa mỡ như cô
- nói chuyện không liên quan


- tôi không có nhiều thời gian để ngồi buôn những chuyện chẳng ra đâu vào đâu với cô
- anh khinh tôi à ?
- khinh thì đã sao ?
- tin tôi đuổi anh ra khỏi phòng này không ? _ bảo hân gằn giọng
- phòng này mình cô sống chắc , Thiên Y đồng ý tôi sẽ ra !
- anh...
- sao , nói được gì thì nói nốt đi !!!


- loại như anh tôi không thèm chấp
- chắc gì chấp được mà đòi ..
- hừ ...


2 người ngồi đôi co với nhau nhưng tay và mắt Nhật Huy vẫn liên tục dán chặt vào gương mặt trắng nõn đã bị làm đỏ vì vết tay và những vết xước , có thể những vết xước này không để lại sẹo trên gương mặt nhưng cũng tạo thành dấu ấn ghê rợn trong người nó . Mới ngày đầu tiên đã bị áp chế vậy thì không biết những ngày sau sống thế nào ..Nó không nói gì chỉ để yên cho Nhật Huy bôi thuốc , dù nói là nó có chút ý cảm nhận tốt về tên này nhưng căn bản nó thấy bọn con trai trường này chẳng đáng tin và cũng chẳng nên tin ... Bôi thuốc xong nó thấy mặt mình đỡ rát hơn , cơ miệng cũng chuyển động


- cảm ơn !
- chịu nói rồi !
- tôi không câm !
- vậy tôi đi trước ! Tôi có việc ...
- ukm
Nhật Huy đóng cửa đi ra khỏi phòng , Bảo Hân liếc một cái thấy cửa phòng đã đóng tịt lại thì chạy nhanh về phía giường nó , mặt háo hức như đang muốn hỏi chuyện gì cực thú vị .


- sao cái mặt đẹp lại thành thế này !?
- bị đánh !
Chả phải che dấu gì , nó gỏn lọn nói 2 chữ bị đánh dễ dàng
-đã nói cái lớp đó rất khó sống ! Mà ai đánh ?
- chả biết !
- đùa à ?
- hình như là bạn gái của tên bên kia !


Nó thản nhiên chỉ vào cái phòng đối diện khu 2 kia , Bảo Hân há hốc mồm , miệng hét
- ĐIÊN À
- tin hay không thì tùy !
- bộ cậu làm gì mà bị nhỏ đó đánh , cái con Huệ Nhi đó không phải dạng vừa đâu !
- ai biết được ! Nói cái gì mà lấy đồ của em nó nên nó mới đánh !


- à , vụ đó ...hừ ...đúng là thâm độc
-sao ?
- à không không có gì !
Bảo Hân không cho nó biết vì chính xác trong lòng cô bây giờ cũng hiểu ! hiểu là 2 người này cố tình dàn xếp chuyện này , nhưng lí do vì sao thì chưa hề nghĩ ra , định mở miệng gặng hỏi mà lại thấy nó đang nghe điện thoại .


- mẹ à !...vâng con đây ...ổn mẹ ...mẹ mang ít đồ đến cho con được không ...vâng ...vậy một lúc nữa con sẽ ra cổng trường lấy đồ ...!!! ...tút ...tút ..
- gọi mẹ mang đồ đến à ?
- uk !


Kết thúc cuộc trò chuyện nó lại nằm dài ra giường , suốt 30 phút chả ai nói với ai câu gì . Bảo Hân cũng lặp lại mọi việc như hằng ngày , xem tv , ăn bỏng ngô , uống coca , đọc tạp trí playboy ...chán lại chạy ra đánh liên minh . Còn nó thì quay đi quay lại vẫn chỉ có cái giường và mấy cái gối . Đầu vẫn còn nghĩ đến vụ hồi nãy , bị đánh te tua vậy chắc tí nó phải dùng ít phấn che đi , tránh bị mẹ hỏi ! Cơ mà nó làm gì có mang phấn ...vậy đeo khẩu trang là được rồi , mặc dù hôm nay không nắng nhưng căn bản bảo đang cảm nên chắc vẫn tin được ...


5 phút nữa trôi qua ...tiếng chuông điện thoại vang lên ...là mama đại nhân nó gọi tới
- alo ...mẹ tới chưa ?
- tới rồi ! đang ở cổng trường ! ra đi !
- vậy chờ con chút
....


Nó đeo khẩu trang quàng áo khoác mỏng ra ngoài , hồi nãy phải mượn ít đồ của Bảo Hân , may còn có cái bộ quần áo màu đen của con trai nhưng vì hình thù cũng ít toàn chữ nên mặc vào cũng chỉ giống áo phông bình thường tuy có chút rộng nhưng cũng được . Cộng với cái quần bò bó * quần này là Hân để từ năm trước , hồi vẫn chưa đi "" chuyển giới "" * vậy nên nhìn tổng thể cũng ok .


... Cổng trường


Mẹ nó đưa nó một vali to tướng toàn đồ của nó , đang định đi nhưng nhìn nó đeo khẩu trang thì thấy hơi lạ nên hỏi , nhưng nó cũng chỉ trả lời là cúm nhẹ , 2 mẹ con trò chuyện một lúc rồi mẹ nó về làm việc . Nó kéo vali đi qua khu vườn lớn trong trường , cũng được coi là nơi thoải mái và có không khí nhất trong K.R . Lang thang chuẩn bị ra về thì nghe thấy tiếng nói quen quen vang lên bên tai...


- Thế Phong ! Anh phải tin em ! em không bao giờ làm những chuyện như vậy cả !!!
- tôi tin cô ! CÔ BẢO TÔI TIN CÔ NHƯ THẾ NÀO
- em xin anh ...dù sao con nhỏ đó cũng không có liên quan gì ? sao anh lại bảo vệ cô ta như thế !


Nó nghe thấy thì máu tò mò liền nổi lên , biết là không nên nghe trộm chuyện của người khác nhưng đời người mà ...có ai tránh khỏi ý nghĩ này đâu . chẹp chẹp . Hơn nữa cái tên Thế Phong và giọng nói này rất quen ...nó đã nghe qua ở đâu rồi , vì thế không có lí do gì ngăn cản nó đi hành tẩu chuyện xấu cả .


Đưa tay vạch tán lá trong bụi ra , cả người núp sau đống lá , mặt thò lò ngó vào trong , gương mặt của hắn và Huệ Nhi hiện ra ngay trước mắt nó . ""Hóa ra là 2 người này "" Nó nhủ thầm trong đầu , và nghĩ hắn và Huệ Nhi đang làm chuyện gì mờ ám đây !!! Nên im lặng nghe đoạn tiếp theo của kịch đời .


- cho dù là không liên quan hay không đáng tôi khiến cô làm như vậy sao . Tôi nói cho cô biết tôi thà yêu người như Diệp Thiên Y chứ không bao giờ phải đi yêu loại mặt dày vô sỉ hại người không biết ngại như cô .
Hắn chỉ tay vào mặt Huệ Nhi mà nói một cách cay nghiệt !


- sao lại như vậy ? em có gì là không hơn nó ! Diệp Thiên Y chỉ là tép diu nhà nghèo , làm sao có thể yêu anh được !


- CÔ IM ĐI ! TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY MẶT CÔ NỮA , NGÀY MAI HÃY BIẾT ĐƯỜNG MÀ XIN LỖI CÔ ẤY ! NẾU KHÔNG ĐỂ ĐẾN LÚC TÔI NHÚNG TAY THÌ CỨ LIỆU CÔ KHÔNG CÒN ĐƯỢC HỌC TRƯỜNG NÀY NỮA ĐÂU !!!


Huệ Nhi cứng đờ mặt ! Chưa bao giờ cô thấy hắn lại vì một người như nó mà điên người đến như vậy . Nhưng chả nhẽ lại phải hạ mình đi xin lỗi nó !!! cô không cam tâm .


Nó nghe xong mới biết tâm điểm chú ý của 2 người này là đang nói nó , ôi định mệnh ! sao hôm nay đời đen như dẫm phải cứt , quệt phải nhọ nồi , ăn phải mực thế này !!! Nó thấy mình nên lui , nhưng chân không cẩn thận dẫm vào cành cây khô đằng sau , trượt chân miệng kêu á cái , cả 2 người kia cùng ngừng nói chuyện . hắn nhìn về phía bụi cây đang động động kia , nhận ra có người . Lúc này nó cũng biết mình làm nhầm chuyện nên lấy tay che miệng , chân chuẩn bị bò lổm ngổm dậy thì tán cây đã bị vạch ra . Thôi ! Mấy cái đen hồi nãy nó nói bắt đầu xuất hiện rồi !!! bắt đầu hiệu nhiệm rồi ! Biết không thể tránh được nữa nó ngồi dậy lấy tay gãi gãi đầu , cái khẩu trang cũng vì nó ngã mà tụt mất một bên ...nhìn bộ dạng lúc này của nó trông thật giống với ..đồng nát dùng hàng hiệu !!!


- là cô
- à thì ...tôi ...tôi cũng không có ý định nghe lén đâu nhưng mà ...
Nó còn chưa nói xong hắn đã đi đến đưa tay sờ vào mặt nó , chạm nhẹ vào những vết xước làm chân mày nó hơi nhăn lại vì có chút đau .
- cô ra đây !!!


Hắn nói xong thì từ trong bụi dậm lại bước ra một người nữa là Huệ Nhi . Hôm nay cô ta mặc bộ váy màu hồng nhạt , hơi xòe , tóc để hơi xoăn đuôi . Nhìn yếu ớt vô cùng , khác hẳn với vẻ trang hoàng bốc lửa hôm nọ . Bị hắn gọi ra mặt cúi gằm , không nói gì
- xin lỗi !
- thế phong


Nghe hắn nói cô ta bất chợt trợn tròn mắt nhìn hắn !!!
- cô có nói không
- ầy ...thôi mà ...tôi cũng không sao đâu đừng có làm vậy !!!tôi thực sự không sao


Nó nghe giọng hắn có vẻ mang chút khó chịu thì liền xua xua tay coi như không có gì nhưng khi ngước lên nhìn ánh mắt lạnh băng của hắn đang nhìn chằm chằm vào gương mặt gần như đang tức ch.ết nhưng không dám tỏ ra kia của Huệ Nhi thì cũng không nói gì thêm nữa , mà để vạn sự tùy duyên thôi !!!
- xin lỗi !!!


Huệ Nhi tức đến mặt xám xịt lại , nói xong đâm đầu mà đi , huých nhẹ cái vào người nó làm nó loạng choạng suýt ngã , may có hắn đỡ nên cũng thoát nạn đo đất .
- cảm ơn ! Tôi không sao .


Nó giật tay mình ra khỏi tay của hắn , có vẻ không được tự nhiên nên cũng tránh luôn ánh mắt . Đúng lúc đấy thì định mệnh buộc chặt nó lại không cho nó thoát . Hắn cố tình dí sát mặt mình vào mặt nó làm nó nghĩ là hắn muốn hôn nên mặt đỏ bừng , tay đưa ra ẩn người hắn hét lên "" KHÔNG ĐƯỢC ""


Hắn nghe xong mà 2 mắt trợn lên , sau đó căng phồng mồm mà cười lớn , tay chỉ vào mặt nó "" TÔI KHÔNG NGỜ CÔ LẠI LÀ NGƯỜI NHẠY CẢM NHƯ THẾ . Nghĩ tôi muốn hôn cô sao , chẳng qua chỉ muốn nhìn xem trên mặt cô có cái gì mà lại có thể hết lần này qua lần khác đi gây phiền phức cho mọi người thôi , ai ngờ ..cô..hahaha..CÔ...HAHAHAH ...aaaaa ""


Nó nghe xong như muốn phát điên , hắn lừa nó Bị chơi 2 lần còn chưa đủ với nó hay sao , cái tên mắc dịch này cứ làm chuyện tốt xong lại làm thêm chuyện xấu , muôn đời này nó cũng không thể mê nổi . Chân dơ ra sau , tung một cước vó ngựa đạp người xông phi đến chân hắn , đây đã là cú tủ của nó nên cũng rất đau , hắn đang cười ra cả nước mắt mà đột nhiên bị nó đá mặt nín ngay nụ cười ...nó nhận ra hắn đang dần BỐC HỎA biết ý liền TẨU THOÁT luôn ...tránh lát nữa hắn lên cơn "" QUÂN TỬ BÁO THÙ BÂY GIỜ CHƯA MUỘN ""






Truyện liên quan