Chương 3: Bị ghét bỏ

Chu Nịnh Nịnh trợn mắt há mồm nhìn con thỏ một tai cụp một tai dựng, loại cô mua chính là thỏ tai cụp mà, tại sao mới rời đi vài phút, lỗ tai của nó lại dựng lên thế kia?


Cô xoay người nhìn theo bóng lưng thon dài kia, thật sự rất muốn chạy theo hỏi anh xem, tại sao anh trông chừng con thỏ tai cụp của cô có vài phút mà tai nó đã dựng lên thế này.
Nhưng mà, anh đã đi mất, Chu Nịnh Nịnh cũng không thật sự muốn chạy theo hỏi anh, làm vậy giống như là cô đang chất vấn anh.


Chẳng lẽ là giống không thuần chủng? Chắc là lý do này.
Chu Nịnh Nịnh cất con thỏ vào lồng, quay lại cửa hàng Thỏ Thỏ hỏi ông chủ xem sao.


Ông chủ là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, Chu Nịnh Nịnh mang theo cái lồng vào cửa hàng, rất khiêm tốn hỏi: “Ông chủ, lúc nãy cháu có mua ở đây một con thỏ tai cụp, nhưng bây giờ tai nó dựng thẳng lên rồi….”


Ông chủ quan sát, quả thật hai lỗ tai của con thỏ có một bên dựng đứng lên, ánh mắt sắc bén của ông ấy đảo qua khuỷu tay bị thương của Chu Nịnh Nịnh, sau đó hỏi: “Có phải cháu đã làm nó hoảng sợ không?”


Hoảng sợ sao? Vừa rồi cô bị ngã, không biết có phải vì vậy mà dọa sợ nó không, dù sao cũng là bị dọa sợ rồi.
Chu Nịnh Nịnh vô tâm cười cười: “Vừa rồi cháu có bị ngã, nhưng mà qua một lúc lâu nó mới dựng lỗ tai lên mà.”


available on google playdownload on app store


Rất nhanh, ông chủ đưa ra kết luận: “Không sao đâu, nó chỉ bị hoảng sợ thôi, con thỏ này còn nhỏ, mang về nhà nuôi một thời gian ngắn, đợi nó quen rồi, cái tai sẽ cụp lại như bình thường thôi.”


Chu Nịnh Nịnh nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ ngay thẳng của ông chủ, cô cảm thấy ông ấy không phải là loại người buôn bán lòng dạ nham hiểm.
Ông chủ trò chuyện với cô một lúc, chỉ cho cô một vài phương pháp nuôi thỏ, bình thường cần phải chú ý cái gì, rất hòa ái dễ gần.


Cuối cùng, Chu Nịnh Nịnh mang theo con thỏ một tai cụp một tai dựng về nhà, cô dừng xe ở dưới lầu, cởi bộ áo chống nắng bị té rách ra, thay một bộ khác.
Trước khi lên lầu, Chu Nịnh Nịnh đem bộ áo chống nắng bị rách ném vào thùng rác, tiêu hủy chứng cứ.


Ông Chu đang xem TV, nhìn thấy con gái mang một cái lồng trở về, bên trong cái lồng còn có một con vật lông xù không phải chó cũng chẳng phải mèo, một bên lỗ tai dựng thẳng lên, hình dáng rất kỳ lạ. Ông hỏi: “Không phải con nói đi nhà sách sao? Đây là con gì vậy?”


Chu Nịnh Nịnh cười hì hì đặt cái lồng xuống, ngồi lên ghế salon bên cạnh ông Chu, “Đây là quà sinh nhật con mua cho Tiểu Mông, ngày mai là sinh nhật của nó.”
“À, ra là vậy, tiền tiêu vặt còn đủ không? Không còn thì nói với cha.” Ông Chu quan tâm đến vấn đề tiền tiêu của cô.


Chu Nịnh Nịnh rất cảm động, cô rất muốn nói là không đủ. Bây giờ cô rất cần tiền! Cô thiếu nợ người ta! Nhưng mà lúc trước khi cô mua xe, ông Chu sợ cô không có tiền tiêu vặt, đã chuyển tiền cho cô rồi. Bây giờ cô vẫn còn tiền nên chi phí sinh hoạt tháng này vẫn không cần lo.


“Đủ mà, lần trước cha chuyển tiền cho con vẫn còn đây này!” Chu Nịnh Nịnh ôm cánh tay ông Chu làm nũng, “Cha, tối nay con sẽ ở nhà Tiểu Mông! Sẽ không ăn cơm ở nhà, một lát nữa con sẽ đi luôn.”
“Không phải ngày mai mới sinh nhật sao?” Ông Chu nhăn mặt.


“À, Tiểu Mông nói đêm nay 12h sẽ cắt bánh sinh nhật, con muốn ăn bánh.” Chu Nịnh Nịnh cười thật ngọt ngào.
“Con muốn đi thì đi.” Ông Chu gật đầu đồng ý, nghĩ nghĩ lại nói tiếp: “Mẹ con nói hôm nay làm món sườn kho tàu và cá nướng đó.”


“AAAAAA! Thật muốn ăn!” Chu Nịnh Nịnh kêu to, nước miếng sắp chảy ra rồi, bình thường thức ăn trong trường không có ngon như vậy, ngoại trừ cuối tuần về nhà ăn cơm bên ngoài với cha mẹ, đều không có món ăn ngon như vậy.


Tuy rất muốn ở nhà ăn cơm tối, nhưng nghĩ lại vẫn không được, khuỷu tay của cô bị thương rất dễ bị người khác nhìn thấy, thời tiết ngày hè không thể mặc áo tay dài, nếu để cha mẹ nhìn thấy sẽ gặng hỏi cho bằng được, nếu để cha cô biết cô bị tông xe, chắc ngay ngày mai ông sẽ bán Tiểu Quy đi mất.


Chu Nịnh Nịnh vỗ vai ông Chu, sáp lại dặn dò: “Cha, tối nay cha phải ăn nhiều một chút, ăn luôn phần của con, bây giờ con đi chuẩn bị đồ đạc ra ngoài!”
Ông Chu hừ hừ, sườn kho tàu và cá nướng cũng không đủ sức hấp dẫn nó rồi.


Rất nhanh, Chu Nịnh Nịnh từ trong phòng đi ra, ông Chu lấy bóp ra, rút ra vài tờ tiền màu hồng đưa đến trước mặt cô, hừ nói: “Cầm lấy đi, đi ra ngoài trên người phải mang theo ít tiền.”


Chu Nịnh Nịnh cười đến cực kỳ vui vẻ, đôi mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm, vừa muốn cầm vừa không muốn, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó đưa tay nhận lấy, sau đó chạy lại ôm lấy ông Chu, “Ba ba, I love you, ba là người ba đẹp trai nhất trên thế giới này!”


Ông Chu chỉ hừ hừ hai tiếng, nhưng mà là một bộ dáng sung sướng.
_______________
Lúc Chu Nịnh Nịnh đi xuống lầu đã là năm giờ chiều, nhà của Tằng Tiểu Mông không xa, cô chạy chiếc xe Tiểu Quy khoảng 20 phút là tới.


Từ lúc học cấp hai, hai cô đã là học cùng trường, cấp 2 lên cấp 3, cả hai đều là bạn học cùng lớp kiêm cùng bàn, bạn thân nhất của Chu Nịnh Nịnh chính là nó. Hôm nay, cô có rất nhiều chuyện muốn kể với nhỏ bạn này đó.


Cô mang theo chiếc lồng theo thói quen đi thang máy lên lầu, nhà của Tằng Tiểu Mông ở tầng 15, gia đình nó dọn đến đây hồi đầu năm. Gia cảnh của Tằng Tiểu Mông rất tốt, cha mẹ đều là thương nhân, việc làm ăn mấy năm nay rất tốt, cho nên mới đổi chỗ ở, căn nhà này rất lớn, ước chừng rộng khoảng 200 mét vuông.


Cô bấm chuông cửa, đợi một lát, liền thấy Tằng Tiểu Mông chạy đến mở cửa, trong ngực còn ôm một vật lông xù toàn thân màu trắng. Là thỏ tai cụp!
Chu Nịnh Nịnh kinh ngạc: “Con thỏ này là ở đâu ra vậy?”


Tằng Tiểu Mông cười haha, vừa vuốt ve con thỏ vừa nói: “Là chị họ của tớ cho tớ đó, tên của nó là Điềm Điềm.”
Chu Nịnh Nịnh bốc hỏa: “Vậy sao còn nói với tớ cậu muốn một con thỏ tai cụp!”
“Ủa? Cậu mua rồi sao?” Lúc này Tằng Tiểu Mông mới chú ý thấy cô cầm theo một cái lồng.


Chu Nịnh Nịnh xụ mặt nhìn cô nàng, thật muốn đánh nó vài cái, cô hung dữ trừng mắt nói: “Hôm nay, cậu nói với tớ muốn một con thỏ tai cụp, không phải tớ nói là tớ chuẩn bị đi mua quà cho cậu sao?”
“A… Tớ quên mất…” Tằng Tiểu Mông vẻ mặt thật có lỗi nhìn cô.


Chu Nịnh Nịnh không muốn nhìn cô nàng, mang theo chiếc lồng bước vào nhà, bất đắc dĩ nói: “Vậy con này làm sao bây giờ? Cậu nuôi luôn hai con sao?”
Nuôi hai con? Tằng Tiểu Mông cảm thấy mình quản không nổi, cô nói: “Nếu không thì cậu nuôi nó đi. Chúng ta mỗi người một con, thật tốt!”


Tốt cái rắm! Chu Nịnh Nịnh bất đắc dĩ, xụ vai xuống, hữu khí vô lực nói: “Tớ không có thời gian, hơn nữa cũng không muốn nuôi thỏ.”


“Thỏ tai cụp siêu cấp đáng yêu đấy! Đến đây! Chúng ta cùng chơi với chúng, khẳng định cậu sẽ thích, thật sự rất đáng yêu!” Tằng Tiểu Mông đem Điềm Điềm trong ngực đưa cho Chu Nịnh Nịnh, sau đó cầm lấy cái lồng trên tay cô, lôi kéo cô cùng ngồi xuống chiếc thảm, cô nàng để chiếc lồng trên sàn nhà, muốn mở cửa thả con thỏ tai cụp kia ra ngoài chơi một lát.


Sau đó…


“Nịnh Nịnh, con thỏ này…. Có hơi xấu một chút… Hơn nữa khẳng định không phải dòng thuần chủng, nó có một lỗ tai dựng lên, chị họ tớ nói, dòng thỏ tai cụp thuần chủng lúc vừa ra đời hai tay đã cụp xuống rồi.” Tằng Tiểu Mông nghiên cứu một chút, kết luận: “Đây nhất định không phải dòng thuần chủng rồi.”


Đã không nhận quà của cô, còn chê con thỏ cô mua xấu xí, Chu Nịnh Nịnh cảm thấy không phục phản bác: “Cái gì là không thuần chủng? Đây là con lai, loại tớ mua chính là loại thỏ con lai! Hơn nữa đôi mắt của nó không phải rất giống với gấu trúc quốc bảo sao? Rất quý đó!”


Tằng Tiểu Mông há to miệng, nhịn không được bật cười ha ha, “Con lai? Ha ha ha! Thì ra thỏ không thuần chủng cũng có thể gọi là con lai, đặc biệt như vậy thì cậu tự mình nuôi nó đi!


Chu Nịnh Nịnh hừ nhẹ, bắt đầu kể khổ: “Hôm nay tớ xui xẻo ch.ết mất, đụng vào xe người khác, còn phải bồi thường cho người ta.”
Tằng Tiểu Mộng vội hỏi: “Hả? Vậy cậu có sao không?”


“Tớ không có việc gì, chỉ là làm trầy xe của người ta, tớ phải bồi thường tiền.” Nghĩ tới đây, Chu Nịnh Nịnh lại cảm thấy đau đầu.
Tằng Tiểu Mông: “Bồi thường bao nhiêu? Cậu có đủ tiền không?”


Chu Nịnh Nịnh chua khổ nói: “Chưa biết, phải đợi chủ nợ thông báo. Cái xe đó nhìn rất mắc tiền. Mùa hè này tớ phải cố gắng làm việc để kiếm tiền trả nợ.”
Tằng Tiểu Mông bị hai chữ chủ nợ này thu hút, hỏi: “Chủ nợ của cậu có hình dáng như thế nào? Là đàn ông trung niên hay phụ nữ?”


Chu Nịnh Nịnh không đề cập đến khuôn mặt tuấn tú của chủ nợ, cả khí chất xuất chúng của anh, “Khoảng chừng hơn hai mươi tuổi.”
“Trẻ như vậy sao?”
“Ừm…”
“Được rồi. Vậy anh ta có đẹp trai như anh của cậu không? Chân có dài bằng chân của anh cậu không?”


“Đủ rồi đó, Tằng Tiểu Mông! Anh ta là chủ nợ của tớ! Tớ thật sự không muốn khen ngợi anh ta đâu.”
“A, nói mau nói mau.” Phần tử nhiều chuyện trong Tằng Tiểu Mông đã thức tỉnh, cô nàng lắc lắc cánh tay của Chu Nịnh Nịnh, cô nhẹ buông tay ra, con thỏ trong ngực cô liền chạy đi.


Chu Nịnh Nịnh bị cô nàng làm phiền đến nỗi không còn cách nào khác, đành phải nói: “Cao hơn so với anh tớ một chút, gần một mét chín, nhìn rất được.”


“Có phải toàn thân tỏa ra khí chất tinh anh không? Tớ đã nói cậu mà! Hai ngày trước, ở trong chung cư, tớ có thấy một người đàn ông, mặc dù chỉ là bóng lưng của anh ta, nhưng tấm lưng kia thẳng tắp thon dài, tư thế đi đường rất đẹp.”


“Dừng lại! Chúng ta đừng nói về chuyện chủ nợ đó nữa được không? Cho dù có đẹp trai thì cũng là chủ nợ!” Chu Nịnh Nịnh ghé vào trên bàn, vùi mặt xuống, bày ra bộ dáng không muốn nói chuyện.


Tằng Tiểu Mông đành phải dừng lại, ôm Điềm Điềm đang chạy loạn lại, giải thích cùng Chu Nịnh Nịnh: “Sáng hôm nay, tớ đến nhà chị họ chơi, mới phát hiện chị ấy nuôi con thỏ tai cụp này. Cậu nhìn xem, nó trắng như vậy, thật đáng yêu! Tớ nhìn thấy liền rất thích, sau đó năn nỉ chị họ cho tớ nhưng chị ấy không chịu, bảo tớ tự mình mua đi. Sau đó, cậu gọi điện thoại cho tớ, tớ mới nói muốn một con thỏ tai cụp.”


Chu Nịnh Nịnh nghiêng đầu, “Vậy vì sao chị ấy lại đột nhiên tặng nó cho cậu?”


Tằng Tiểu Mông nói chuyện như thật: “Giữa trưa, bạn trai của chị họ về nhà, chị họ kể lại cho anh ấy. Bạn trai chị ấy mới bảo chị ấy cho tớ con thỏ đi, sau đó bọn họ sẽ nuôi một con chó. Bạn trai của chị họ nói anh ấy rất thích chó, không thích thỏ, hơn nữa chó thông minh hơn thỏ. Chị họ cân nhắc giữa con thỏ và bạn trai, sau đó dứt khoát cho tớ con thỏ, chiều nay bọn họ đi mua chó rồi. Bây giờ con thỏ đã thuộc về tớ, hahaha!”


Chu Nịnh Nịnh bó tay. (┬_┬)↘
Tằng Tiểu Mông lấy điện thoại di động ra, nhờ Chu Nịnh Nịnh chụp cho cô nàng và Điềm Điềm mấy tấm hình, cô muốn đăng lên blog của mình.


Hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi, trên blog đủ loại hình ảnh nam nữ yêu đương, nhìn một lượt, đều là quà tặng, sau đó mọi người chúc nhau Quốc tế Thiếu nhi vui vẻ.
Ngày Quốc tế Thiếu nhi đã trở thành Lễ tình nhân rồi, đủ loại quà tặng bày tỏ tính cảm.


Tằng Tiểu Mông cũng đăng hình lên blog, khoe khoang con thỏ tai cụp của cô nàng, sau đó lấy điện thoại của Chu Nịnh Nịnh chụp cho con thỏ trong lồng mấy tấm hình, sau đó thay cô đăng lên blog, cũng khoe ảnh chụp.


Cô nàng vuốt vuốt chiếc lồng, chớp mắt, cười đến giảo hoạt: “Hình con thỏ này đăng trên blog cậu chính là xác minh cậu sẽ nuôi nó!”


Chu Nịnh Nịnh vội càng cầm lại điện thoại xem, trạng thái được cập nhất mới nhất của “Nịnh Nịnh không thích ăn chua, chỉ thích ăn ngọt” là: “Con của ta cũng là quà tặng trong ngày!” Đằng sau đó kèm theo mấy cái icon, hình minh họa chính là con thỏ tai cụp mới mua hôm nay.
Đã có hai bình luận:


“Hơi xấu một chút! *cười ra nước mắt* ”
“Mặt mèo! Một lỗ tai dựng lên, chắc không phải dòng thuần chủng, tội nghiệp Nịnh Nịnh bị lừa rồi!”
Lại xem trên blog của Tằng Tiểu Mông, đã có vài bình luận, cùng với bình luận bên cô, quả thật như hai thái cực:


“Thật đáng yêu!! Ta cũng muốn nuôi thỏ! “chảy nước miếng*”
“Lông trắng mướt này, ánh mắt kiêu ngạo này, quả thật là thỏ thần mà!”
“Thật sự đáng yêu! Nhớ mang nó đến ký túc xá để tớ nhìn nó một cái.”


Chu Nịnh Nịnh co rút khóe miệng. Không làm bạn bè gì nữa, cắt đứt luôn!
<(-︿-)>






Truyện liên quan