Chương 22

Lục Cận Thâm về nhà, vào thư phòng mở máy tính, anh tìm kiếm tài khoản “Nịnh Nịnh không thích ăn chua, chỉ thích ăn ngọt”, ảnh đại diện của cô là tranh do chính cô vẽ, tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt cong lên khi cười, lộ ra mấy chiếc răng xinh xắn.


Anh bắt đầu tìm hiểu Weibo của cô. Weibo có gần một ngàn bài viết, trên cùng đều là chia sẻ tranh châm biếm, thời gian là tối nay, sau đó còn chia sẻ một vài thứ linh tinh về món ngọt.


Có một bài viết cách đây mấy hôm “Giới thiệu cho mọi người tiệm đồ ngọt này, nhân viên cửa hàng rất đẹp trai, quan trọng nhất là hương vị cũng tuyệt! Lần sau lại đến!”, phía dưới còn có vài biểu tượng nhảy múa cùng với bức tranh vẽ bên ngoài tiệm đồ ngọt. Lục Cận Thâm cười cười.


Di chuyển tiếp đến bài đăng về truyện tranh mới nhất của cô, dĩ nhiên là vẽ về anh, anh bắt đầu xem, anh đeo kính râm, người đứng thẳng tắp, mà cô lại ngồi bệt xuống nền đất, vẻ mặt muốn khóc rất đáng thương.


Lục Cận Thâm không nhịn được xoa trán, tại sao lại vẽ anh thành người độc ác ức hϊế͙p͙ cô như vậy chứ?


Sau đó kéo xuống xem tiếp, mới biết được đây là cả bộ truyện tranh để cảnh báo mọi người phải lái xe cẩn thận, đừng như cô. Cô nói anh là người chủ nợ đẹp trai lạnh lùng lại tốt bụng. Lục Cận Thâm nhìn thấy mấy bức tranh này, ánh mắt cũng dần dịu dàng trở lại.


available on google playdownload on app store


Bức tranh cuối cùng, tựa đề của cô là “Đã trả tiền, tạm biệt anh chủ nợ!”
Trong phút chốc, đáy mắt ôn nhu của Lục Cận Thâm đã trở thành một tảng băng lạnh giá, thì ra cô nhóc kia muốn phủi sạch quan hệ với anh…


Lục Cận Thâm bỏ ra khoảng hai tiếng đồng hồ để xem hết Weibo của cô, gần như một nửa trong đó là truyện tranh và hình ảnh châm biếm, còn lại đều là chia sẻ về đồ ngọt, cô còn đi du lịch không ít nơi, chia sẻ rất nhiều cảnh đẹp của nơi đó.


Cô gái thích đồ ngọt, thích vẽ tranh, thích du lịch, Lục Cận Thâm nhớ tới đôi mắt thuần khiết của cô, đáy lòng bỗng nhiên mềm mại hẳn ra, cô nói hạnh phúc giống như hương vị của đồ ngọt, mỗi ngày trôi qua đều hy vọng có thể nếm được hương vị ngọt ngào.


Ngón tay thon dài đẹp đẽ men theo mép bàn, ngón trỏ gõ lên mặt bàn như có như không, Lục Cận Thâm suy nghĩ, nhớ tới dáng vẻ bị dọa ngốc nghếch đáng yêu lúc nãy, chân mày hơi nhíu lại một chút.


Có thể đợi, nhưng không thể quá lâu, nhiều nhất là… Một tháng? Được, một tháng, không thể lâu hơn.
______________


Tối hôm qua Chu Nịnh Nịnh bị mất ngủ, nhưng sáng hôm sau vẫn phải dậy sớm vì có rất nhiều việc, cô vác đôi mắt gấu trúc chạy tới chạy lui đến tận trưa. Ăn cơm trưa xong, sau khi trở về ký túc xá ngủ một giấc mới cảm thấy cả người như được hồi sinh.


Buổi tối có hẹn cùng Tằng Tiểu Mông và Trịnh Thiến Thiến đi ăn nhẹ. Hai người đều là bạn tốt của Chu Nịnh Nịnh, đã lâu rồi ba người họ không đi cùng nhau, Tằng Tiểu Mông ở khoa múa, khác khoa khác ban, bình thường chỉ có thể gặp nhau vào thời gian ăn cơm, hoặc là cuối tuần cùng đi dạo phố.


Khi đồ ăn được đưa lên, Chu Nịnh Nịnh nhìn Tằng Tiểu Mông chỉ gắp rau xanh, tò mò hỏi: “Sao cậu chỉ ăn rau xanh thôi vậy?”
Tằng Tiểu Mông mếu máo: “Lúc nghỉ hè đã tăng lên vài ký, bây giờ thậm chí muốn nhảy cũng không được… Tớ phải giảm cân!” ╥﹏╥…


Trịnh Thiến Thiến cười lớn: “Thật tốt, tớ và Nịnh Nịnh có thể ăn nhiều hơn.”
Tằng Tiểu Mông trợn mắt liếc cô ấy một cái: “Không có lương tâm, coi chừng ăn nhiều quá bị mập bây giờ.”


“Không sao không sao, tớ có bạn trai lo rồi.” Trịnh Thiến Thiến đắc ý, cảm giác có bạn trai chính là như vậy!
Trịnh Thiến Thiến gần đây đắc thắng vô cùng, Tằng Tiểu Mông không muốn nhìn nữa, cô đau khổ cúi đầu ăn, hỏi Chu Nịnh Nịnh: “Chu Tiểu Nịnh, cậu và người kia thế nào rồi?”


“Không có gì cả….” Chu Nịnh Nịnh vừa nhai đồ ăn vừa lóng ngóng nói.
Tằng Tiểu Mông vuốt mặt, mẹ nó, giảm béo buổi tối không được phép nhìn Chu Nịnh Nịnh ăn, cô nhóc kia ăn thứ gì cũng trưng ra bộ mặt “Ngon quá đi” cả.


Sau khi Chu Nịnh Nịnh được ăn uống no nê đã muốn quên đi chuyện ngày hôm qua, cô trở về ký túc xá đăng nhập Weibo, thấy có rất nhiều lượt theo dõi mới, trong đó có một ID tên là “I”.


Điều đầu tiên cô nghĩ đến là “Tiệm đồ ngọt của I tiên sinh”, sau đó ghé qua xem thử thì đều là chia sẻ tin tức kinh tế, tài chính, phân tích về ngành IT… Hơn nữa trên Weibo cũng chỉ có khoảng ba mươi bài viết, cái mới nhất là tháng 10 năm trước…


Người hâm mộ này có phải bị trộm nick rồi không?
Hay là loạn trí nhấn bừa đây nhỉ? (¬_¬)
Buổi tối sau hôm khai giảng, Chu Dục Thân gọi điện đến hỏi thăm cô, Chu Nịnh Nịnh hỏi anh mình: “Anh, chiều mai em không có tiết, anh có rảnh không? Em có tiền lương, muốn mời anh ăn cơm mà anh cứ bận mãi.”


Nếu hai anh em hẹn nhau đi ăn cơm sẽ không hẹn vào cuối tuần, vì Chu Nịnh Nịnh muốn mỗi tuần ít nhất ăn cơm nhà một lần.


“Gần đây có chút việc.” Chu Dục Thân dừng một chút, sau đó cười cười: “Không phải em nói phải dùng tiền của mình để bồi thường cho chủ xe hay sao? Chút tiền lương ít ỏi đó còn được bao nhiêu chứ, hay là để anh mời em ăn, đúng lúc ngày mai anh rảnh, anh đến đón em.”


Chu Nịnh Nịnh không nói với anh mình là tiền bồi thường chỉ có 400 tệ… Chủ yếu vì quan hệ giữa cô và Lục Cận Thâm vẫn chưa rõ ràng… Cô không biết phải nói thế nào!


Cúp điện thoại, Chu Nịnh Nịnh thấy có tin nhắn, Lục Cận Thâm gửi tới, trong phút chốc cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô mở ra đọc với tốc độ rất nhanh, khóe miệng cong lên. (/▽╲)
Anh nhắn: “Tối mai cùng nhau ăn cơm, tôi đón em.”


Cô lầm bầm, anh nói ăn cơm thì phải ăn cơm sao! Anh là gì của tôi chứ! Nhưng… Cô trả lời là: “Ngày mai tôi đã hẹn đi ăn cơm với anh trai, ngày khác vậy?”
Lại ăn cơm với anh trai, ánh mắt Lục Cận Thâm hơi trầm xuống, anh trả lời: “Ngày mốt vậy.”


“Ngày mốt… Buổi chiều và buổi tối tôi đều có tiết… Chỉ có chiều thứ sáu hoặc thứ bảy mới rảnh?” Chu Nịnh Nịnh từ từ trả lời.


Đợi một lúc cô vẫn chưa nhận được tin nhắn mới, Chu Nịnh Nịnh có chút nôn nóng, cô đang do dự có nên nhắn tiếp hay không thì điện thoại reo lên, Lục Cận Thâm gọi tới, cô vội vàng nhấc máy.
“Vừa rồi có cuộc điện thoại.” Âm thanh trầm thấp từ tính truyền đến.


Đang giải thích sao? Chu Nịnh Nịnh nhếch môi nở nụ cười: “À.”
Bên kia dừng lại một chút, sau đó nói: “Chiều thứ sáu tôi đón em, có thể thể muộn một chút, khoảng 6 giờ, em ngoan ngoãn ở ký túc xá đợi tôi, đừng đi ra ngoài, khi nào đến tôi sẽ gọi cho em.”
Ngoan ngoãn đợi… (′▽"〃)


Cô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mới nhớ hai người đang gọi điện thoại, anh không nhìn thấy được, vội vàng nói: “Được…”
____________


Buổi tối hôm sau, Chu Nịnh Nịnh cùng anh mình đi ăn cơm, sau khi đỗ xe thì đi đến cửa thang máy, cô kéo cánh tay anh hỏi: “Anh, cuối tuần về nhà ăn cơm được không? Đã lâu rồi anh không về.”
Quả thật là như vậy, Chu Dục Thân suy nghĩ rồi gật đầu: “Chủ nhật này anh về.”


Chu Nịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm, kể từ khi anh trai ly hôn, mối quan hệ với ba ngày càng cứng ngắc. Tính bướng bỉnh của hai người họ có thể đấu với nhau không phân thắng bại, hai mẹ con cô cũng không có cách nào. Chu Nịnh Nịnh liếc mắt cười nói: “Được, vậy để em về nói với ba mẹ.”


Chu Dục Thân xoa đầu cô: “Nói mẹ đừng làm quá nhiều món, lãng phí lắm.”
“Em biết rồi.” Chu Nịnh Nịnh cười hì hì nói.


Nhìn hai người phía trước sắp đi mất, Tô Gia Trạch xoay người nhìn Lục Cận Thâm đang khoá cửa xe, ánh mắt liếc liếc về phía trước, khoé miệng nhếch lên: “Đó có phải Nịnh Nịnh tiểu thư hay không?”


Lục Cận Thâm nhìn về phía trước, thấy một cô gái đang khoát tay một người đàn ông đứng trước cửa thang máy, một chân đang vẽ vẽ trên nền đất. Không ngờ được gặp cô ở đây, đáy mắt anh ấm áp lên hẳn, nói: “Là cô ấy.”


Tô Gia Trạch nhướng mày, ánh mắt sâu xa nhìn anh liếc một cái: “Cậu còn cười được sao, Nịnh Nịnh tiểu thư đang khoát tay một người đàn ông khác kia kìa, thì ra cậu chỉ là kẻ đến sau mà thôi…”
Lục Cận Thâm lườm anh ta, thản nhiên nói: “Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, đó là anh trai của cô ấy.”


Hoá ra là anh trai, Tô Gia Trạch có chút thất vọng, nhưng vẫn không nhịn được châm biếm vài câu: “Nếu cậu không nói tôi còn tưởng bọn họ đang hẹn hò ấy chứ. Nhìn rất xứng đôi!”
Lục Cận Thâm lạnh lùng liếc anh ta, Tô Gia Trách nhún nhún vai, ngậm miệng.


Sau khi cửa thang máy mở ra, Chu Nịnh Nịnh và anh trai bước vào vừa định ấn nút đóng cửa lại nhìn thấy hai đôi chân dài đang tiến đến, khoảng cách còn hơi xa, cô nhìn thấy một người, đúng lúc phát hiện người đó cũng đang nhìn cô…
Thật đúng lúc…


Chu Nịnh Nịnh còn đang do dự có nên đợi bọn họ hay không, cửa thang máy lại đột nhiên khép dần, cô vội vàng ấn nút mở ra, hay là, hay là đợi bọn họ vậy…
Đáy mắt Lục Cận Thâm hiện lên ý cười, bước chân lại càng nhanh hơn.
Tô Gia Trạch thấy vậy, chỉ có thể tăng tốc lên đuổi theo.


Trong thang máy có tổng cộng năm người, vừa rồi có một người đàn ông khác chạy lại đúng lúc cửa thang máy sắp khép, nói lớn: “Đợi một chút!”
Chu Nịnh Nịnh lại ấn nút giữ cửa thêm lần nữa.


Tô Gia Trạch nhìn cô và Chu Dục Thân cười nói: “Nịnh Nịnh tiểu thư, thật đúng lúc, vị này là?”
Chu Nịnh Nịnh nhỏ giọng nói: “Anh của tôi.”
Tô Gia Trạch: “Trông cô không giống anh trai lắm nhỉ.”


“Tôi giống mẹ tôi, còn anh trai… Có gen của cả ba và mẹ… Nên cũng không giống nhau lắm…” Chu Nịnh Nịnh vừa nói vừa lén ngẩng đầu nhìn Lục Cận Thâm, lại phát hiện đối phương không thèm để ý đến cô.
Người đàn ông lạnh lùng lại còn kiêu ngạo, không thèm nhìn cô! (-_-)


Lúc này, đôi mắt Lục Cận Thâm lại đặt lên bàn tay đang khoát tay Chu Dục Thân, ngón tay của cô mảnh mai trắng nõn, lại nhỏ nhắn, nhìn qua rất mịn màng.
Anh khẽ nhíu mày một chút, đôi mắt sắc sảo trầm xuống, môi mỏng hơi nhếch lên.


Ánh mắt dời đi chỗ khác, đợi sau này cô trở thành bạn gái của anh rồi, việc đầu tiên anh làm chính là nhắc nhở cô, sau này ở nơi công cộng không được tuỳ tiện khoát tay anh trai thân mật như vậy, tránh để người khác hiểu lầm.






Truyện liên quan