Chương 4: Miêu Miêu và hẹn gặp
Chiếc xe limousine màu trắng nhỏ đi trên đường, trong xe có mở hệ thống sưởi nên Terry đã cởi chiếc áo lông màu lam của mình xuống, bên trong cậu mặc một chiếc áo len màu đỏ xen trắng, tựa cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Nhìn một lúc như đã đủ, cậu liền ngoan ngoãn ngồi im, lấy máy chơi game trong túi ra chơi, là trò game trí tuệ đang rất lưu hành ở nước M.
Cô gái đang lái xe thỉnh thoảng nhìn Terry vài lần, sau đó nghiêm túc lái xe, chợt một lúc sau liền nghe thấy Terry vui mừng hô lên: "Miêu Miêu, con qua bàn rồi!"
Cô gái quay lại nhìn, Terry nháy nháy mắt, cái mặt mong ngóng được khen ngợi, cô cười khẽ, dùng một tay xoa lên tóc Terry, khen: "Terry giỏi ghê."
Terry cười hài lòng, mặt hồng lên, không thể nói hết được vẻ đáng yêu, sau đó cúi đầu tiếp tục bàn tiếp theo.
"Terry."
"Dạ?" Cậu nghe Miêu Miêu gọi liền bỏ máy chơi game xuống, ngẩng lên nhìn Miêu Miêu, Miêu Miêu đã nói, khi nói chuyện phải nhìn người đối diện mới là đứa bé ngoan.
Cô gái nhìn bộ dạng này của Terry thật moe, cô nhìn cậu một cái mới hỏi: "Vừa rồi trên sân băng, con nói chuyện với ai thế?" Thật ra, không phải cô lo Terry bị người ta lừa bắt cóc, tuy Terry còn nhỏ nhưng rất thông minh, hơn nữa không phải đứa trẻ dễ gần gũi với người khác, ban đầu cô còn tưởng Terry chơi với con của bạn cô, ai ngờ cậu lại nói chuyện với một người đàn ông, khi đó cô đi lấy xe, nhưng bạn cô vẫn luôn trông chừng Terry, cũng không sợ để cậu ở một mình.
"Terry trò chuyện với chú Ansel, bây giờ Terry và chú Ansel đã là bạn tốt, bọn con còn kết bạn trên Wein nữa. Chú Ansel trượt tốt lắm, còn hay hơn cả vận động viên trên ti vi, chú Ansel cũng đẹp trai nữa." Terry nghiêm trang trả lời, còn liên tục gật đầu chứng tỏ lời mình rất chính xác.
Cô gái nghe được cái tên "Ansel" cũng khá kinh ngạc, cô nhìn Terry, thấy cậu cứ cười hề hề nên cũng phì cười, cô gõ trán Terry một cái, giả vờ xấu hổ lườm cậu: "Cười kiểu gì thế hả, cậu bé hư."
Terry càng cười ngặt nghẽo, cậu ngọ nguậy, lấy một đĩa nhạc trong chỗ để đĩa ở xe ra, vỏ đĩa bên ngoài rất đẹp, khung màu đen, góc bên phải có một người con trai mặc quần áo trắng lộ ra nửa mặt, chỉ là nửa mặt thôi cũng có thể thấy vẻ đẹp trai xuất trần của người con trai. Bên góc trái in tên của đĩa - Let it go, bên dưới in cái tên "Ansel", hóa ra là đĩa nhạc của Ansel.
Terry giơ đĩa lên, nhìn cô gái, "Miêu Miêu, có phải mẹ nghĩ đến Ansel này không? Ngày nào mẹ cũng nghe bài hát của Ansel, hừm, con cũng thấy chú ấy hát hay. Nhưng con chắc chắn chú ấy không hát hay bằng chú Ansel của con, cũng không đẹp bằng chú Ansel nên mới không lộ mặt ra."
Cô gái bị những lời trẻ con của Terry làm cho vừa buồn cười vừa tức giận, "Gì mà không dám lộ mặt, đó là nghệ thuật."
Terry làm mặt quỷ, "Hừ, dù sao vẫn là chú Ansel của con đẹp, chắc chắn còn đẹp hơn chú kia." Terry dùng đôi mắt sáng nhìn cô gái, khuyến khích: "Miêu Miêu, hay mẹ đừng thích Ansel này nữa, con giới thiệu chú Ansel của con cho mẹ làm quen nhé, chú Ansel của con là người tốt, nhất định sẽ là một người bạn trai tốt, sau này cũng sẽ là người chồng tốt, mẹ có muốn cân nhắc thử không?"
Cô gái bị hành động ra vẻ người lớn của Terry chọc cười, "Làm sao con biết chú ấy có phải người chồng tốt không? Con mới 5 tuổi thôi đấy Terry, con học được mấy từ ngữ kỳ lạ đó ở đâu thế?"
"Chẳng có gì kỳ lạ đâu ạ, trên Wein có nhiều lắm, ngày nào con cũng lên Wein xem mà!" Terry chu chu cái môi, thấy mình như bị xem thường.
"Miêu Miêu đừng nói sang chuyện khác, mau trả lời đi, con giới thiệu cho mẹ quen nhé, được không?"
Cô gái cười, còn lâu mới đồng ý với thằng quỷ này, "Mau ngồi im, chúng ta sắp về nhà rồi." Cô thuần thục đánh tay lái, đi xe vào nhà để xe. Đây là một căn nhà hiện đại cỡ nhỏ, nằm ở một khu dân cư ngoại ô thành phố C.
Terry bĩu môi, bỏ đĩa nhạc lại chỗ cũ, lúc này mới ngồi tử tế, đợi xe dừng xong liền tháo dây đai an toàn, tự mở cửa xuống xe, tất nhiên không quên tháo giày trượt băng ra.
Sau khi thay giày, Terry nắm tay cô gái vào nhà, chợt nghe tiếng chuông điện thoại từ trong túi cô gái, cô gái lấy điện thoại ra nghe, "Alo, xin chào, tôi là Katrina."
Đầu bên kia truyền đến giọng nữ vui vẻ, cô ấy nói: "Katrina, boss tìm chị đấy, mai chị nhớ qua một chuyến." Cô gái này là trợ lý của Katrina, tên là Amy.
"Chị biết rồi, Amy, mai gặp." Tạm biệt xong, Katrina cúp máy, có hơi khó hiểu không biết boss tìm cô làm gì, cô đang nghỉ phép mà, cô lắc đầu, thật sự cô rất kính mến ông boss đáng yêu ấy, bởi vì mọi thứ của cô bây giờ đều nhờ ông ấy, đó là một ông già đáng yêu khiến người ta kính mến.
Terry chạy đến, tay cầm điện thoại của cậu, nói với cô: "Miêu Miêu, chụp cho con một tấm, con muốn gửi lên Wein cho chú Ansel xem."
"Được." Katrina cầm điện thoại của Terry, ngắm Terry đang pose trên cầu thang, tách, một bức hình đẹp xuất hiện, trên hình là Terry đang ôm lấy má, gương mặt rất moe.
"Rồi đó, của con đây." Nhân tiện đi vào bếp để chuẩn bị cơm, "Terry, tối nay con muốn ăn gì?"
"Con muốn ăn món mì Mexico lần trước." Terry thuận miệng trả lời, tay không ngừng hoạt động, trên màn hình là bức hình cậu vừa chụp vừa rồi, cậu muốn gửi cho chú Ansel. Nhưng Terry vào xem thì chỉ thấy hình cái đầu màu xám hiện ra, ôi, chú Ansel còn chưa về nhà, làm sao lên mạng được chứ!
Katrina có được đáp án của Terry liền loay hoay trong bếp, một lúc sau, cô nghe thấy tiếng hát ngoài phòng khách, miệng nở nụ cười, đó là một bài hát khiến người ta có cảm giác yên bình thoải mái, giọng ca nam trầm ấm đang hát.
Từ lúc tình cờ nghe được bài hát của người con trai ấy trong tiệm coffee do người Hoa mở hai năm trước, cô liền bị thu hút bởi tiếng ca của anh, cho nên liền hỏi bà chủ quán coffee kia người hát là ai, sau đó còn nhờ vậy trở thành bạn tốt của bà chủ, bởi vì bà chủ cũng là một người nước Z, có điều là lấy một ông chồng nước M.
"Ansel Jin." Katrina thầm gọi, đúng là một người đàn ông rất có sức hút. Cô từng lên mạng xem tư liệu về anh, cũng thấy qua hình anh, không thể phủ nhận, anh rất đẹp, giống như vẻ tuấn tú xuất trấn mà những người mê ca nhạc khen ngợi, nhưng cô nghĩ, cho dù không có dung mạo như thế, chỉ với tiếng ca của anh, chỉ cần là người nghe anh hát sẽ bị giọng ca của anh thu hút, bởi vì trong đó chứa đựng rất nhiều tình cảm, hàng ngày phải trải qua nhiều việc khiến họ mệt mỏi, nhưng nghe anh hát như có thể tìm thấy một nơi yên bình trong lời ca, khiến người ta an tâm, hoặc nói, đó là chữa lành.
Katrina chợt nhíu mày, cô nghĩ đến giọng hát cô được nghe trong album mới mua hình như không còn giống trước, vẫn êm tai và khiến người ta cảm động, chẳng qua lại chứa đựng thêm nhiều thương cảm, hơn nữa thứ lực lượng mạnh mẽ ấm áp làm người nghe cảm thấy được chữa trị hình như đã dần biến mất.
Không biết có phải do liên quan đến nghề nghiệp không mà cô thường nhạy cảm hơn với tình cảm của người khác, cô thở dài, âm thầm hi vọng người đàn ông có thể hát được những ca khúc ấm lòng sẽ vượt qua khó khăn, trở lại với anh ban đầu, hình như có nghe Á Đình bà chủ quán coffee nói, anh rút khỏi giới âm nhạc thì phải? Hôm đó, trông Á Đình rất là đau lòng.
Qua không bao lâu, Terry hưng phấn chạy vào, giơ điện thoại lên, ngón tay bụ bẫm chỉ vào một tin nhắn trả lời cho Katrina xem, cậu nói: "Miêu Miêu, xem nào, chú Ansel nói hình của con chụp rất đẹp, cám ơn mẹ nhé, Miêu Miêu."
Katrina nhìn thoáng qua, trên đó hiện lên tin nhắn Terry mới gửi, cậu nói: "Chú Ansel, cháu về nhà rồi, chụp ảnh làm bằng chứng, mấy ngày nữa cháu hẹn chú ra ngoài chơi!"
Sau đó bên dưới là hồi âm của người đàn ông tên Ansel: "Ảnh chụp Terry rất dễ thương, chú vừa về chỗ ở, sẽ chờ cuộc hẹn của cháu."
Đôi mắt Katrina cúi xuống, "Chỗ ở..." Câu nói của người đàn ông này, hình như không có tính sở hữu? Cô nghĩ ngợi, nhớ đến cái người nhìn từ phía xa, hình như là một người đàn ông cao lớn, không phải dạng vạm vỡ, nhưng rất cân đối, cũng rất có khí chất, không biết là một người thế nào?
Cô nhìn Terry đang cười như hoa nở, cười mãi không dứt, đẩy vai cậu, "Mau ra dọn bàn, chúng ta có thể ăn rồi."
"Vâng ạ." Terry ngoan ngoãn chạy đi làm việc, quyết định tối nay sẽ trao đổi với chú Ansel, ví dụ như chú Ansel thích con gái thế nào, đúng rồi, nhất định phải hỏi chú Ansel, chú đã có bạn gái chưa, vợ chưa cưới hay vợ gì gì đó, Miêu Miêu nhà cậu xứng đáng có người đàn ông tốt nhất, chú Ansel phải lấy thành ý ra mới có thể theo đuổi Miêu Miêu nhà cậu.
Kỳ thực, anh bạn nhỏ Terry à, Ansel người ta còn chưa muốn theo đuổi Miêu Miêu nhà cậu đâu! Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy!