Chương 13: Trường Ca và né tránh
Khi Lâm Trường Ca gặp mặt Giản Ưu không khỏi giật mình, anh ta hiểu rõ tình huống thân thể và tâm lý của Cận An, không tưởng được giờ cậu ta lại có lòng nói chuyện yêu đương, hơn nữa, anh ta thấy Cận An dường như rất lạnh nhạt với tình yêu, chí ít trong mười năm, Lâm Trường Ca còn chưa xuất hiện băng khoăn về chuyện tình cảm của Cận An. Bây giờ trông thấy một cô gái có vẻ rất quen thân với Cận An, còn đang ở nước M xa lạ, Lâm Trường Ca có cảm giác tim đang nhảy lên mãnh liệt.
Cận An trông thấy Giản Ưu và Terry liền thu lại vẻ mặt u sầu kia, nhoẻn miệng cười, vươn tay ra ôm lấy Terry chạy về phía anh, tư thế thân mật của hai người làm Lâm Trường Ca phải mở to mắt nhìn.
Chẳng qua, sau khi tự giới thiệu, Lâm Trường Ca liền biết được thân phận của Giản Ưu, sau đó ánh mắt anh ta nhìn Giản Ưu có chút kỳ lạ phức tạp, mà ánh mắt khi nhìn Terry càng tỏ ra sự nghi vấn trần trụi - Terry đúng là con trai Ansel chăng!
Dù nói thế nào, Lâm Trường Ca đã tới thì người giúp Cận An làm thủ tục xuất viện dĩ nhiên là anh ta, có điều anh ta lại mời Giản Ưu đi cùng. Cận An không thể hiện gì cả, chỉ là lúc Terry ngẩng lên nhìn anh, hơi nghiêng đầu, cậu cảm thấy hình như ánh mắt chú Ansel có hơi trống rỗng, lại còn có chút u ám nữa?
Giản Ưu sóng vai đi cùng Lâm Trường Ca, không chủ động lên tiếng, mãi đến khi Lâm Trường Ca không nhịn được phải hỏi, "Bác sĩ Katrina, không biết tình huống Ansel thế nào?".
"Việc này... tôi không tiện tiết lộ."
Lâm Trường Ca cũng không ép hỏi, anh ta rất hiểu hành động theo quy tắc với tư cách một bác sĩ tâm lý của Giản Ưu, anh ta nói, "Không sao, bác sĩ Katrina, mấy ngày Ansel nằm viện cô đều ở cùng cậu ấy à?".
Giản Ưu không biết vì sao lại thấy hơi xấu hổ và túng quẫn, nhưng vẫn gật đầu, sau đó Lâm Trường Ca hỏi cô, "Hai ngày trước có phải tâm trạng Ansel trở nên xấu hơn trước kia?".
"Có lẽ là vậy."
Lâm Trường Ca thở dài, dừng lại, chỉ ra hàng ghế dài bên ngoài cửa, "Bác sĩ Katrina, có một vài chuyện tôi nghĩ nên nói cho cô biết, biết đâu sẽ có sự trợ giúp với việc trị liệu của Ansel".
Giản Ưu tất nhiên sẽ không từ chối, đi theo Lâm Trường Ca ra bên ngoài ngồi, nghe anh ta nói, "Bác sĩ Katrina cũng biết thân phận của Ansel rồi, cậu ấy là một ngôi sao Thiên Vương của nước Z thậm chí cả châu Á, được hàng ngàn người chú ý, rắc rối cũng nhiều. Tại buổi lễ âm nhạc châu Á Ansel tuyên bố rút khỏi giới âm nhạc trong vòng giải trí dẫn đến chấn động rất lớn. Gần đây truyền thông nước Z một mực truy lùng chuyện này.
Sau ngày đầu năm, có một nữ nghệ sĩ gửi lên Wein một dòng trạng thái, nói rằng vì kết hôn với cô ta nên Ansel mới rút khỏi giới âm nhạc, sự việc liền trở nên ầm ĩ, ngay ngày hôm qua, cô ta còn tuyên bố nói rằng muốn tổ chức họp báo, còn nói Ansel nhất định có mặt. Hôm nay tôi đến cũng vì quá lo cho Ansel".
"Hóa ra là vậy...", chẳng trách anh lại xuất hiện tình huống như thế, "Anh Lâm, cám ơn anh đã nói cho tôi biết chuyện này, chuyện khác tôi không thể nói cho anh, nhưng tôi bảo đảm tôi sẽ dùng hết sức để giúp đỡ Ansel".
Lâm Trường Ca nở nụ cười, "Là tôi nên cám ơn cô mới phải, bác sĩ Katrina. Tôi luôn coi Ansel như con trai mình, cho nên cậu ấy xảy ra chuyện, tôi rất đau lòng. Có lẽ cô cũng biết khó khăn gian khổ trong vòng giải trí, nhất là phải bộc lộ những sinh hoạt thường ngày ra trước mặt công chúng, người nghệ sĩ gặp áp lực tâm lý cực lớn, vì thế, tôi cũng từng mất đi những nghệ sĩ vô cùng ưu tú, tôi không muốn Ansel cũng trở thành một trong số đó, cho nên có thể có được sự trợ giúp của cô, là tôi nên nói lời cám ơn".
Giản Ưu hiểu, dẫu sao cô cũng từng gặp bệnh nhân trong vòng giải trí, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút tương tự với Ansel ngày nay. Cô cũng không có ý định cám ơn tới lui với Lâm Trường Ca, cười nhận lời cám ơn của anh ta, hai người lúc này mới đi làm thủ tục xuất viện cho Cận An.
Song, trên đường, Giản Ưu có hỏi Lâm Trường Ca định xử lý sự việc về Thân Tinh thế nào, Lâm Trường Ca khổ não, nhưng nhìn dáng vẻ cũng không coi là hết cách, anh ta nói xem tình huống thế nào trước, tất nhiên tốt nhất là để Cận An tự mở họp báo làm sáng tỏ, thế nhưng Lâm Trường Ca cũng biết, bây giờ Cận An không muốn xuất hiện trước mặt công chúng nữa, bất kể vòng giải trí có ầm xi thế nào đi nữa.
Khi bọn họ mở cửa phòng ra, Cận An ngồi trên giường, tay khẽ vỗ nhịp, Terry thì đứng trước mặt anh, cả đầu và cơ thể đung đưa, miệng hát bài "Beautiful world", không giống tiếng hát trong trẻo của Cận An, đánh sâu vào linh hồn, khiến người ta bị tiếng hát dẫn vào một thế giới xinh đẹp trong tưởng tượng, trong biển hoa tung bay dường như có thể trông thấy khuôn mặt tươi cười của thiên sứ. Giọng hát trẻ con của Terry mang theo chất non nớt, lại càng có vẻ trong veo không tỳ vết, trước mắt dường như có vô vàn lông vũ bây theo gió, ngây thơ mà giản đơn.
Lâm Trường Ca và Giản Ưu im lặng đứng ngoài nghe Terry hát, tựa như cảm thấy tiếng bước chân vào phòng sẽ phá hỏng thế giới đơn thuần đẹp đẽ của Terry.
Terry hát xong, Lâm Trường Ca và Giản Ưu vỗ tay. Cận An đã sớm phát hiện ra họ, anh xoa đầu Terry, "Terry hát thật hay", tiện tay cầm túi hành lý đặt trên giường, dắt tay Terry ra khỏi phòng bệnh đã ở ba ngày.
Giản Ưu nghĩ nếu Lâm Trường Ca tới rồi thì bữa trưa đã hẹn của họ sẽ coi như nói chơi hoặc dời ngày khác, thế nhưng không ngờ Lâm Trường Ca nghe xong liền nói rằng anh ta còn có hẹn với người khác, bảo bọn họ mau đi ăn. Thật ra, sao cô cứ cảm thấy khi Lâm Trường Ca nhìn ba người bọn họ lại có chút cuồng nhiệt và mong đợi kỳ lạ nhỉ?
Cuối cùng, Lâm Trường Ca chia tay bọn họ trước cổng viện, Giản Ưu lái chiếc limousine trắng của mình ra, chở Terry và Cận An đến một quán cơm Tây rất độc đáo ăn cơm trưa. Sau khi ăn xong, Giản Ưu đưa Cận An về chỗ ở, còn có thêm gặt hái, Cận An hẹn trước cuối tuần sau sẽ tiến hành trị liệu lần thứ hai.
Cận An nhìn theo chiếc limousine đi khỏi tầm mắt mình, mới thu lại nụ cười, cầm túi hành lý vào nhà trọ, bên trong, Lâm Trường Ca nói là có hẹn đang ăn pizza mua bên ngoài. Thấy Cận An mặt không thay đổi, Lâm Trường Ca liền chẳng thiết ăn nữa, anh ta bỏ pizza xuống, đối diện với Cận An.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Cận An mới lên tiếng, "Nếu không còn việc gì thì anh về đi, em không sao cả".
Nói vậy Lâm Trường Ca không tin, Cận An cũng không tin được, thế nhưng còn có cách nào khác? Bây giờ Cận An chỉ có thể nói như vậy, mà Lâm Trường Ca chỉ có thể lựa chọn ít nhất là tin tưởng bề ngoài.
"Hai ngày nữa anh về. Sự việc về Thân Tinh... cậu không phải quan tâm, anh sẽ xử lý tốt." Nếu trước đó Lâm Trường Ca còn ôm một chút hy vọng xa vời, chờ mong Cận An có thể đứng ra trả lời công chúng, quay lại vòng giải trí, vậy thì nhìn Cận An trước mắt mặt không chút thay đổi, ánh mắt u ám, anh ta biết điều đó là không thể nào.
Lâm Trường Ca mặc dù không có sự nhạy bén với tình cảm như Giản Ưu, nhưng anh và Cận An đã chung sống với nhau mười năm, tự nhiên ít nhiều có thể cảm nhận được tâm tình của Cận An, anh ta không dám kích thích Cận An.
Cận An yên lặng gật đầu. Mặc dù trong lòng anh vẫn biết ơn và quý trọng với fan hâm mộ, nhưng xin hãy tha thứ cho anh, bây giờ anh không có cách nào đáp lại bọn họ, hiện tại anh chỉ muốn rời xa vòng giải trí, không muốn thấy không muốn nghe tất cả những chuyện liên quan tới nơi đó.
Hai ngày sau, Lâm Trường Ca rời khỏi nước M, Cận An không đi tiễn, nhưng trước khi Lâm Trường Ca rời khỏi chỗ ở của Cận An đã đưa cho anh một tư liệu về một nông trường lớn ở ngoại ô thành phố A của nước M, nơi đó rất bình yên, nghe nói chủ nông trường là bạn cũ của Lâm Trường Ca. Lâm Trường Ca không biết trị liệu tâm lý là thế nào, anh ta chỉ nghĩ, gần gũi với thiên nhiên hơn có lẽ sẽ khiến tâm trạng của Cận An được thả lỏng.
Cận An xem tư liệu đó rất lâu, cuối cùng gửi tin nhắn trò chuyện trên Wein cho Terry, hẹn Terry cùng đến nông trường ấy chơi mấy ngày.
Tất nhiên Terry rất vui, hào hứng chạy đi hỏi Giản Ưu, với Giản Ưu, bây giờ cô vẫn đang nghỉ phép, là ngày nghỉ để cô ở cùng Terry, chấp nhận chữa trị cho Cận An cũng là ngoài ý muốn, cho nên với yêu cầu của Terry, cô sẽ không phản đối.
Nhưng Giản Ưu tự hỏi mình, tiếp xúc gần gũi với bệnh nhân như thế, trở thành bạn bè... cô còn có thể bảo vệ ranh giới cuối cùng của mình sao? Hay là bị Raymon nói trúng rồi? Thật sự cô đã có cảm giác... không bình thường với Cận An? Cô rất mê mang, cũng rất xoắn xuýt.