Chương 52-2: Hiểu lầm xảy ra (2)
"Đi thôi, chúng ta đi thẳng đến bãi đậu xe sẽ không có người chú ý." Âu Dương Minh vẫn trấn an Tô Song Song như cũ, sau đó gật đầu với thư ký một cái rồi đỡ Tô song Song vào thang máy.
Tô Song Song thấy anh ta nói cũng đúng, bọn họ đi đến hầm đậu xe thì ai mà nhìn thấy đây. Nghĩ vậy, cô an tâm để Âu Dương Minh đỡ mình.
Thế nhưng Tô Song Song quên rằng lúc này là giờ cao điểm tan việc, bãi đỗ xe không tấp nập thì cũng là người nối người không dứt.
Cô được Âu Dương Minh đỡ, nhìn các nhân viên vừa tìm xe mình vừa quăng tới ánh mắt mập mờ, cô thật muốn đào hồ chui xuống đất.
Tô Song Song vội vàng cúi đầu, cô tầm thường nhưng Âu Dương Minh vẫn luôn thu hút. Vả lại anh ta lại cao đến một mét tám, đi đâu cũng là hạc đứng trong bầy gà.
Hết lần này tới lần khác Âu Dương Minh luôn dừng xe ở tận cùng bên trong bãi đậu, đi qua đoạn đường này tìm xe, mọi thứ đều bị người khác nhìn thấy.
Đến cuối cùng Tô Song Song lạnh nhạt ngẩng đầu lên, trong lòng đã bị tổn thương lại càng rách thêm nghĩ: Cô không thẹn với lương tâm, bọn họ muốn nói gì thì cứ nói đi. Nếu cô rụt rè e sợ, không chừng người ta còn cho rằng cô làm chuyện gì sai trái nữa chứ.
Khi đi tới cạnh xe Âu Dương Minh, Tô Song Song chui vào xe anh ta rồi mới cảm nhận được một tầng mồ hôi mỏng sau lưng, không phải vì đi bộ mệt mà là khẩn trương!
Trong lòng cô tự phỉ nhổ mình một câu: Đúng là không có tiền đồ, bây giờ cô có bạn trai hay không, có thân mật một chút với ai hay không thì liền cho rằng cô đang vụng trộm, càng nghĩ cô càng bực bội.
Thế nhưng Tô Song Song cũng nghĩ, nếu lặp lại một lần nữa, cô cũng sẽ khẩn trương đến toát mồ hôi, dù sao miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ.
Âu Dương Minh lên xe, Tô Song Song cúi đầu nhìn bộ váy trên người mình, hỏi một câu: “Âu Dương, có phải trước tiên tôi nên về nhà thay quần áo?”
Anh gật đầu rồi lại lắc đầu, tiếp tục chạy xe, mắt nhìn về trước nhưng dư quang thỉnh thoảng quét về phía Tô Song Song.
Anh nói với cô: “Tôi cũng cần thay quần áo, đưa cô về nhà rồi lại chạy về nhà tôi có lẽ không kịp thời gian. Vậy đi, tôi có quen biết chủ của một cửa hàng thời trang, chúng ta đến đó chọn quần áo thay, cô thấy thế nào?”
Mua quần áo? Điều Tô Song Song nghĩ đến đầu tiên chính là cô không mang theo thẻ. Trên người chỉ có năm mươi nghìn thì mua được cái gì?
Cô lại nghĩ tiếp, cho dù có mang thẻ đi chăng nữa, trong đó chỉ chứa khoảng ba triệu, là phí sinh hoạt của cô, cũng không đủ tiền mà mua quần áo!
Nhưng Tô Song Song không nói ra miệng rằng mình không có tiền, như vậy chẳng phải đang ám chỉ cô muốn Âu Dương Minh trả tiền dùm sao?
Tô Song Song nhìn xe đã lái ra ngoài, mặt lộ vẻ khẩn trương, cô muốn gọi cho Tô Mộ mượn chút tiền nhưng đúc tay vào túi áo mới nhớ điện thoại mình đã vỡ thành đồ bỏ rồi.
Nét mặt cô càng thêm khó coi, trán nhăn tít vào nhau, cô không thể không có điện thoại di động! Cho nên ba triệu này còn phải để dành mua một chiếc điện thoại di động rẻ tiền.
Âu Dương Minh nhìn qua như đang tập trung tinh thần lái xe, nhưng sự thật thì biểu tình của Tô Song Song không qua mắt anh được
Khóe môi anh hơi cong lên, lúc dừng đèn đỏ, anh quay đầu nhìn cô, nói: “Song Song, để cô giúp tôi chuyện lớn như vậy, tôi rất áy náy. Tí nữa cô cứ chọn quần áo mình thích nhiều một chút, coi như tôi bày tỏ tâm ý cảm ơn của mình.”
Tô Song Song nghe vậy muốn mở miệng từ chối. Cô tuy nghèo nhưng không thích chiếm tiện nghi người khác, cơ mà tiện nghi này cũng không phải chiếm tùy tiện, cô vẫn có nguyên tắc riêng.
Âu Dương Minh không cho Tô Song Song cơ hội mở miệng, anh nói tiếp: "Nếu như cô từ chối, tôi sẽ rất áy náy.”
Tô Song Song suy nghĩ, một bộ quần áo chắc chẳng mắc tiền lắm, dù sao cô cũng đã giúp Âu Dương Minh một tay, nhận bộ quần áo cũng không coi là chiếm tiện nghi của anh.
Nghĩ thông suốt, Tô Song Song bắt chước lời nói của Âu Dương Minh cười nói: “Tôi cũng phải chọn một bộ thật đẹp, không thì tôi sẽ rất áy náy nha!”
Hai người dừng lại, đột nhiên nhìn nhau cười một tiếng. Âu Dương Minh gật đầu, lúc này đèn đã xanh, anh tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Tô Song Song vốn cho rằng chẳng qua chỉ là quần áo bình thường, cô nhận cũng không vấn đề gì, nhưng khi xe đậu tại một con đường sầm uất, Tô Song Song liền trợn tròn mắt.