Chương 61-2: Ngọt ngào ngắn ngủi (2)

Nếu để anh thấy bộ dạng hùng dũng của cô khi lật tung tủ quần áo, không chừng anh sẽ đoạn tuyệt tình bạn với cô, cô không có nạng, muốn cắt đứt tình bạn thì cũng phải chờ đến ngày mai, bởi vậy mới tốt bụng nhắc nhở anh một chút.


Tần Mặc nghe xong liền nghiêng đầu, không nhìn tủ quần áo của cô nữa, Tô Song Song vội vàng vươn tay, sau một trận lục lọi lộn xộn, cuối cùng cô cũng tìm được chiếc áo ngủ nhăn nhúm của mình trong đống quần áo.


Tô Song Song nhíu mày, không có cách nào cả, quần áo quá nhàu, cô run lên, vuốt vuốt các nếp nhăn, vội vàng đóng cửa tủ quần áo, chỉ tiếc quần áo trong tủ quá lộn xộn nên tất cả đều rơi ra ngoài, bởi vậy không thể đóng cửa được.


Tô Song Song sốt ruột, một tay cô cầm áo ngủ, một tay bỏ quần áo của cô vào tủ, vội vàng xoắn xuýt.
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cô đưa mắt nhìn về phía của Tần Mặc, cảm giác không đúng càng lúc càng mạnh mẽ, cô chậm rãi quay đầu nhìn lại.


Liền nhìn thấy Tần Mặc đang chau mày nhìn mình, chân mày kia chau lại tưởng như muốn thành bánh quai chèo*
Trong lòng Tô Song Song thầm hừ lạnh một câu: Cho anh tò mò này! Nhìn đi! Nhìn đi! Hiếu kì giết ch.ết mèo! Tự mình chịu không nổi nha!


Nhưng trên nét mặt của cô lại không dám lộ ra bất cứ điều gì, vẫn cười nịnh nọt, tay cũng không dừng lại, vắt áo ngủ lên vai của mình, hai tay ném quần áo bị rơi xuống đất vào trong tủ, cuối cùng vất vả đóng cửa tủ lại.


available on google playdownload on app store


Tô Song Song thở phào nhẹ nhõm, sau đó kéo tay áo của Tần Mặc, muốn nói cô làm xong rồi, lúc này Tần Mặc mới đen mặt dìu cô vào nhà vệ sinh.


Nhà vệ sinh của tất cả phòng trọ đều làm thủy tinh nửa trong suốt, bình thường Tô Song Song chỉ ở một mình, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới lúc thay quần áo phải đề phòng người ngoài.


Bây giờ cầm áo ngủ, ngồi ở trên bồn cầu, nhìn Tần Mặc dựa lưng vào cửa kiếng, tuy rằng anh chỉ quay lưng về phía cô, nhưng tại sao cô lại cảm thấy không được tự nhiên chứ?


Cuối cùng Tô Song Song nhanh trí quyết định trước tiên cứ mặc thế này, chờ Tần Mặc đi rồi, cô sẽ thay đồ trên giường, sau đó đi ngủ!
Lúc Tần Mặc vào phòng vệ sinh để rửa tay, nhìn thấy áo ngủ nhăn nhúm của Tô Song Song ở trên bồn cầu, anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.


Anh cảm giác đầu mình càng đau hơn, ngay cả huyệt thái dương cũng giật thình thịch, anh muốn tự hỏi bản thân mình, chắc chắn là tình cảm của anh đặt sai chỗ rồi, anh làm sao coi trọng cô được nữa.


Nhưng khi Tô Song Song ngẩng mặt nhìn anh cười ngượng ngùng, đôi mắt bán nguyệt cong cong, lộ ra một đôi lúm đồng tiền đáng yêu, ngoan ngoãn như một chú mèo con, khiến con tim vốn đang cứng rắn lạnh lùng của anh trong nháy mắt cảm giác được một tình cảm ấm áp.


Anh giống như có chút trách nhiệm, đi đến đỡ cô dậy, tuy rằng không cần thiết, thế nhưng anh ôm ngang cô như cũ, đi từng bước vô cùng bình thản.
Tô Song Song cảm giác như mình muốn khóc, đầu choáng váng đến hoa mắt, hai mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, dường như không mở ra được.


Cô cố gắng không để cho mình ngủ, vốn dĩ cô đã không quan tâm Tần Mặc nghĩ như thế nào, hiện tại chỉ muốn nằm lên giường ngủ một giấc thật ngon.
Chỉ là chưa đến giường, cô đã bị sâu ngủ đánh bại, dựa vào lồng ngực ấm áp cứng rắn của anh, hoàn toàn không để ý tới danh dự mà ngủ.


Tần Mặc vừa định đặt Tô Song Song xuống giường, cảm giác được cổ của cô đang cố gắng gượng, rồi cô nghiêng đầu một cái, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh.


Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, động tác chậm lại, cẩn thận đặt cô xuống giường, đỡ lấy thân thể, trước tiên để cô ngồi xuống thật tốt đã.
Anh đang muốn rút cánh tay đang đặt sau lưng của cô thì đột nhiên phát hiện cô mặc nội y đi ngủ, lông mày anh khẽ cau lại.


Anh đưa tay mở chiếc kẹp đang cách một lớp áo ở phía sau, suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra có nên cởi nội y của cô ra trước rồi mới cởi đồ giùm cô hay không, cuối cùng anh bỏ qua.


Anh khom người xuống đắp kín mền cho Tô Song Song, rồi ngồi bên giường khẽ cúi đầu nhìn cô, Tô Song Song lúc ngủ trông vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.


Bở vì lúc nãy đã khóc nên mắt hơi sưng lên, có lẽ ngủ không được ngon giấc, hàng mi dài run run, Tần Mặc vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song, cảm giác thật tốt như anh nghĩ.


Cuối cùng anh đứng dậy, dự định rời đi, vừa mới xoay người, anh liền quay lại, cúi người xuống, hôn lên trán cô, hành động vô cùng thân mật.


Chẳng qua là ngay lúc anh đứng dậy, lập tức thấy cửa tủ bị Tô Song Song chật vật đóng lại ở bên kia kêu “thình thịch” một tiếng, cánh cửa tủ không chịu nổi gánh nặng liền mở ra, lúc trước Tô Song Song đã cố nhét quần áo vào, trong giây lát liền đổ ra ngoài.


Tần Mặc xoay người chứng kiến cảnh này, trong chớp mắt nghĩ rằng Tô Song Song đúng là người với vật như nhau, luôn luôn phá hư thời khắc tốt đẹp nhất!






Truyện liên quan