Chương 64-2: Âm mưu chơi đùa gì vậy (2)
Cô không có cách nào đi tới, liền nhìn Âu Dương Minh nặng nề khom người hành lễ: "Cám ơn phó tổng Âu Dương! Bây giờ anh đưa tới là vừa kịp thời."
Tô Song Song mặc dù cảm ơn anh, nhưng lại không hề mời anh ngồi xuống, bởi vì Tô Song Song có dự cảm, nếu ở cùng Âu Dương Minh, tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt lành gì
"Không có gì, đây là việc tôi phải làm." Nào biết Âu Dương Minh nói xong những lời này, rất tự nhiên ngồi cạnh Tô Song Song.Ngay người luôn luôn khéo đưa đẩy như Tô Mộ cũng có chút sửng sốt, Tô Mộ nhìn Tô Song Song, nháy mắt một cái, hỏi phải làm gì.
Tô Song Song thật ra cũng không biết phải làm gì! Cơm này cô mới ăn một nửa, cũng không thể để anh ngồi xuống, cô liền nói ăn xong rồi đi!
"Cái đó... Anh không ăn cơm à?" Tô Song Song dự định đẩy Âu Dương Minh ra, Âu Dương Minh nghe xong, liền gãi gãi sống mũi, cười rất dịu dàng.
Chẳng qua không biết tại sao, Tô Song Song nhìn ánh mắt của anh lúc này, luôn cảm thấy có gì không đúng lắm, chẳng lẽ do bây giờ anh đang đeo kính?
"Tôi mới vừa ăn xong rồi, thật ra thì còn có một việc." Âu Dương Minh vừa nói vừa lấy từ trong túi áo ra một biển tên nhân viên, đưa cho Tô Song Song.
Tô Song Song vội vàng tiếp nhận, nhìn biển tên này sáng lấp lánh, đã trợn tròn cả hai mắt lên rồi. Cô chỉ là nhân viên làm thêm, thời gian không được bao lấu, cho nên bộ phận nhân sự cũng chưa đưa co cái này.
"Tôi cảm thấy nếu đã là một thành viên của Tần Thị, cho dù là tạm thời, cũng phải có đối đãi giống vậy, tôi liền tự chủ trương để bộ phận nhân sự làm cho cô một cái, không biết cô có thích không?"
Tô Song Song lập tức gật đầu một cái, đây chính là tượng trưng của thân phận! Tô Song Song vội vàng đem nó kẹp trước ngực, cảm kích nhìn Âu Dương Minh.
"Lúc trở về tôi có suy nghĩ một chút, đối với sự bày tỏ của tôi mà nói, đúng là quá đường đột, chắc đã dọa cô rồi, cho nên Song Song, hãy xem như chưa có gì xảy ra, chúng ta tiếp tục làm bạn bình thường được không?"
Âu Dương Minh dịu dàng nói, nhưng ánh mắt nhìn Tô Song Song, dường như hơi xấu hổ.Tô Song Song nghe xong, dĩ nhiên đồng ý, nếu không sau này cô cũng chẳng biết đối mặt với Âu Dương Minh thế nào, cô vội vàng gật đầu một cái.
Mà Tô Mộ ở đối diện, đã sớm kinh ngạc không biết nên lộ ra cảm xúc gì, cô hơi há to mồm, tầm mắt quét qua lại giữa Tô Song Song và Âu Dương Minh.
Cô thật ra thì cũng rất muốn hỏi một câu: Song Song! Gần đây cô đi Miếu nào, bái vị Bồ tát nào rồi! Làm sao mà số đào hoa vượng như vậy, còn là cực phẩm cao cấp!
"Tốt lắm, tôi đây sẽ không quấy rầy cô ăn cơm, hẹn gặp lại." Âu Dương Minh nói xong liền đứng lên, cũng không muốn dây dưa quá nhiều, cũng không muốn nói gì kỳ quái.
Tô Song Song rất thích Âu Dương Minh như vậy, trong nháy mắt cảm thấy không còn áp lực gì nữa, vội vàng xoay người lại nhìn anh khoát khoát tay.
Âu Dương Minh vừa đi, Tô Mộ liền bùng nổ, cô trực tiếp đứng lên, hai tay chống bàn, ép thân thể về phía trước, tầm mắt nhìn thẳng về phía Tô Song Song, dáng vẻ nghiêm hình ép cung: "Nói! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Tô Song Song ha ha cười khan một tiếng, thật ra thì cô không giải thích cũng chẳng sao, cô liền sắp xếp lời nói một chút.
" Âu Dương Phó tổng nói vừa thấy tôi đã yêu, sau đó bày lộ với ta, nhưng cô biết đấy, tôi là người có nhân phẩm, không thể vì sắc đẹp mà đáp ứng lung tung, cho nên... cứ như vậy!"
"Tôi đi... Ông trời già thật là bị mù rồi, thế nào mà những người tố như vậy đều đụng phải cô!"
Tô Mộ nhổ nước bọt, nhưng vẫn rất lo lắng cho Tô Song Song, lại nói một câu: "Thật ra Song Song, bọn họ đều là người có tiền, cô nhất định phải cẩn thận một chút! Ngàn vạn lần đừng để bị lừa!"
"Tôi biết." Tô Song Song cắn đũa, gương mặt nghiêm túc, cô rất rõ ràng bản thân rất chênh lệch so với bọn họ, cho nên chưa bao giờ dám suy nghĩ nhiều về việc của cô và và Tần Mặc.
"Được, coi biết là tốt rồi, nếu có chuyện gì thì đừng tự mình suy đoán, nhớ phải thương lượng với tôi, cô thông minh thế này, tôi thật sợ người khác bán đứng cô, bắt cô phải mất tiền!"Tô Mộ quở trách, nhưng đối với Tô Song Song càng nhiều hơn chính là không yên tâm, Tô Song Song biết cô là muốn tốt cho mình, ủ rũ gật đầu một cái, ngoan ngoãn nghe.
Lúc này hai người bọn họ cũng không thấy Âu Dương Minh đứng ở một góc khác lấy mắt kính xuống, câu môi cười đểu, lại cúi đầu nhìn mắt kính trong tay mình.Ngay sau đó anh bất cần đời cười lạnh một tiếng, rồi đưa tay ra vuốt tóc mái lên, trực tiếp đi ra ngoài Tần thị.
Tô Song Song mới vừa ăn xong, Tần Mặc đã trở về, cố gắng trở về kịp lúc, Tô Mộ đứng tại chỗ tiễn Tần Mặc, chép chép miệng, nhìn thế nào cũng cảm giác Tần Mặc cùng Tô Song Song có gian tình
Đến thang máy, Tần Mặc liền ôm ngang Tô Song Song lên, Tô Song Song thì ôm bản vẽ, đang suy nghĩ có nên nói lại chuyện gặp lại Âu Dương Minh không.
Nhưng nghĩ lại, cô thấy như kiểu bị bạn trai bắt quả tang, sau đó quyết định im lặng, cô và Tần Mặc lại không phải quan hệ bạn trai bạn gái, cô cũng không cần phải giải thích rõ ràng với anh!
Nghĩ như thế, Tô Song Song liền ương ngạnh, nhưng Tần Mặc không định cho cô cơ hội trở mình, trực tiếp cúi đầu nhìn lướt qua bản vẽ mà cô đang ôm trong ngực, lạnh lùng hỏi: "Từ đâu vậy?"
Tô Song Song liền lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nói láo còn chưa nói láo, đây thực sự là một vấn đề! Não của cô bắt đầu nhanh chóng chuyển động, nghiên cứu rốt cuộc nên nói dối hay không.
Thế nhưng Tần Mặc đã giúp cô ra lựa chọn, thang máy mở ra, Tần Mặc trực tiếp mở miệng hỏi: "Âu Dương Minh đưa cho cô?""Cái gì? Sao anh biết?"
Tô Song Song hỏi xong, cũng muốn đạp mình một cái, thông minh của cô vứt cho chó ăn hết rồi sao?