Chương 3: Nhiệm vụ thứ hai (2)
An tĩnh, Nguyễn Nhuyễn yên lặng nằm trêи mặt đất.
Mặc cho ánh sáng mặt trời chiếu ở trêи người mình, bộ dáng lười biếng.
Nhưng chỉ có nội tâm của cô mới biết mình có bao nhiêu tức giận.
“Mi lặp lại lần nữa, nhiệm vụ thứ hai của ta là gì?”
Hệ thống mèo chân ngắn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cắn Lục Ly một cái.”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn họng, đầu nhanh chóng suy nghĩ: “Nếu như không cắn thì sao?”
Hệ thống trực tiếp đáp lại cô hai chữ: “Ha hả.”
Nguyễn Nhuyễn: “…” Cô thật sự rất muốn bóp ch.ết cái hệ thống này.
“Lúc nào phải hoàn thành?”
“Trong vòng hôm nay.”
Nguyễn Nhuyễn than thở, khá tốt, còn có thời gian, hôm nay còn sớm, lúc này mới là buổi trưa, còn có thời gian buổi chiều cùng buổi tối.
Nếu như cô nhớ không lầm, thì lúc nãy ở trong xe nghe được, cái chương trình này quay xong buổi chiều liền chính thức đóng máy, đến lúc đó Lục Ly có thể về nhà.
Cô chắc có thể đi theo Lục Ly về nhà chứ.
Đến lúc đó… rồi ‘cắn’ đi.
Con mèo lười biếng nằm ở dưới chậu hoa lớn, phơi nắng, nhìn nhân viên đi tới đi lui làm việc.
Thật ra thì Nguyễn Nhuyễn có chút hoài niệm chính mình lúc còn là người, khi đó rất tự do.
Lúc cô học sơ trung, cha mẹ đều mất, từ lúc đó bắt đầu sống một mình.
Một người vô ưu vô lự, tuy rằng cha mẹ không còn nữa, nhưng vẫn còn bạn bè, nhưng hiện tại cái dạng này, bạn bè của cô đều cho rằng cô đã qua đời.
Cũng không biết, bọn họ bây giờ như thế nào.
Nghĩ nghĩ, liền thấy có chút thương cảm.
Nằm trêи mặt, Nguyễn Nhuyễn mềm như bông, không còn chút tinh thần.
*
Lục Ly mới vừa đi vào biệt thự, liền có mấy đứa trẻ nhanh chóng chạy ra.
” Lục Ly ca ca, anh đã về rồi.”
“Lục Ly ca ca, lát nữa anh dạy em khiêu vũ được không, vũ đạo lần trước em còn chưa có học được.”
……
Năm đứa trẻ tất cả đều chen chúc tới, vây quanh Lục Ly.
Lục Ly tuy nói phong cách lạnh nhạt, hơn nữa cũng hơi lớn tuổi, nhưng thực ra rất có duyên với trẻ con, trong chương trình này có mấy đứa trẻ, mỗi một người đều lệ thuộc vào anh, thích anh.
Lục Ly cong cong môi, vẻ mặt nhu hòa không ít: ” Được, anh trước làm cơm trưa cho các em, ăn xong chúng ta lại chơi cái khác được không?”
“Vâng ạ.”
Lục Ly nhìn về người đứng bên cạnh: “Không đánh nhau chứ?”
Dương Thành Nam lúc này cũng là khách quý của chương trình, nhưng mà tuổi của hắn nhỏ hơn Lục Ly, mới vừa tròn hai mươi bốn tuổi.
” Không có đâu, Nguyên Nguyên vừa nãy có khóc.”
Lục Ly gật đầy: “Tôi đi nấu cơm đã.”
Dương Thành Nam đáp lời: “Vậy tôi đi xem mấy đứa trẻ.”
“Được.”
Ngày cuối cùng quay chương trình, kỳ thật là muốn cho vài vị nam khách mời mời cơm, cùng bọn nhỏ ấm áp ăn một bữa, sau đó tặng quà, thuận tiện cho bọn nhỏ một ít hy vọng vân vân các loại cũng giải thích một lần.
Lục Ly ở phương diện chăm sóc trẻ con, cực kì kiên nhẫn, cũng vô cùng nghiêm túc.
Cho nên trong gameshow này bọn nhỏ đều đặc biệt thích anh, Lục Ly diễn xuất đẹp mắt, lúc trước, Lục Ly xuất đạo là ca sĩ nhảy hát, cho nên đối với ca hát khiêu vũ, cũng là dễ như trở bàn tay, bọn nhỏ chỉ cần muốn xem, Lục Ly liền sẽ thỏa mãn.
Đặc biệt vào ngày đầu tiên, lúc mấy đứa trẻ chưa có cảm giác an toàn, vừa đến buổi tối liền khóc, cãi cọ ồn ào, tình huống này, Lục Ly tự mình dỗ từng đứa ngủ.
Dần dà, bọn nhỏ đối với Lục Ly cũng có cảm giác an toàn.
Lục Ly ở phòng bếp nấu cơm, xắt xắt thức ăn, thủ pháp rất tốt, nhϊế͙p͙ ảnh gia ở một bên quay, ngửi thấy mùi thơm cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Lục Ly cong cong môi, ngước mắt nhìn máy quay, nói chuyện với Dư Niên một bên hỗ trợ.
“Mùi vị có được không?”
” Lục Ly ca, thật sự không tồi.”
Lục Ly ước lượng muỗng, cười nhẹ, lấy một đôi đũa, gắp một miếng thịt trong nồi cho hắn: “Trước nếm thử xem.”
Dư Niên là một diễn viên trẻ tuổi, năm nay vừa tròn mười tám, là người nhỏ tuổi nhất trong ba người, cho nên Lục Ly cùng Dương Thành Nam đối với cậu ta, không khỏi chiếu cố nhiều chút.
Dư Niên thổi thổi, cắn xuống miếng thịt.
Vừa vào miệng, cậu ta liền nhịn không được kinh ngạc cảm thán nói: “Lục Ly ca, ăn ngon, siêu cấp ăn ngon.”
Nghe vậy, Lục Ly cười nhẹ: “Chín rồi sao?”
“Chín.”
Lục Ly gật gật đầu, múc đồ ăn ra đĩa.
Khoảng trong một giờ đồng hồ, làm năm đĩa đồ ăn, một bát canh.
Toàn bộ mùi hương của thức ăn từ trong bay ra, làm cho nhân viên công tác đứng bên ngoài, còn có Nhuyễn Nhuyễn vẫn luôn an tĩnh ngủ, đều nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Nhuyễn Nhuyễn rất đói bụng, cô từ khi tỉnh lại đến giờ, vẫn chưa có gì bỏ vào bụng.
Lúc ban đầu tỉnh lại, có chút không thể tin được, cũng không dám đi ra, cô sợ bị người lừa bán đi, cũng lo lắng gặp được người xấu.
Cho nên ban ngày, cô đều trốn dưới tàng cây của chậu hoa, có khi kiềm chế không được mới len lén chạy ra phơi nắng.
Đến cả đồ ăn, vẫn chưa ăn.
Cô đối với đồ ăn ven đường kia, nói thật có chút ghét bỏ, chính mình dù sao vẫn là người, mà đồ ăn ngon khác, cô không có chủ nhân, cũng không có ăn.
Bây giờ ngửi thấy mùi thơm từ trong biệt thự bay ra, Nguyễn Nhuyễn không tự chủ dùng móng vuốt sờ sờ cái bụng nhỏ của mình.
Cô đói.
Bên trong náo nhiệt dùng cơm, an bài bọn trẻ xong, Lục Ly cầm một chén nhỏ, rót sữa, còn lấy ra một ít bánh bích quy cho bọn trẻ, cùng nhau ăn.
“Trong biệt thự có cá đóng hộp không?” Lục Ly nhìn về phía nhϊế͙p͙ ảnh gia bên cạnh hỏi.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia lắc đầu: “Không có.”
Nghe vậy, Lục Ly gật đầu, trầm mặc một hồi sau đó trực tiếp bưng cốc sữa vừa pha đi ra bên ngoài.
Lúc Lục Ly đi ra, Nguyễn Nhuyễn đang ôm bụng, mặt đầy ủy khuất ngồi ở dưới tàng cây.
Vừa nhìn thấy Lục Ly bưng một cái chén, trong ánh mắt không có sức sống của Nguyễn Nhuyễn bắt đầu sáng lên.
Không đợi Lục Ly đi tới, cô liền bước chân nhỏ của mình lên, đi tới phía nam thần.
Lục Ly không tiếng động cười, nửa ngồi xổm trước mặt cô, duỗi tay sờ sờ đầu, nhẹ giọng nói: “Đói bụng không? Có ăn bánh bích quy và uống sữa bò không?”
Nguyễn Nhuyễn nhìn cốc sữa bò và bánh trước mặt, bụng kêu ùng ục.
Liên tục không ngừng xích đầu tới, ngấu nghiến ăn, ” Chậm một chút, cẩn thận nóng.” Giọng của Lục ly, thật là ôn nhu.
Hoàn toàn không giống bình thường.
Lúc đối xử với mèo, so với đối xử với người ngược lại ôn nhu hơn mấy phần.
Những nữ nhân viên trẻ tuổi đang làm việc nhìn bên kia, không nhịn được mặt đỏ tim đập.
Lục Ly nhìn cô ăn, mặt nhu hòa rất nhiều.
“Giúp tôi nhìn nó một chút.”
Nhân viên công tác đáp lời: “Được, nhất định sẽ.”
Lục Ly nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn hồi lâu, mới xoay người đi vào phòng.
Nguyễn Nhuyễn vẫn lưu luyến nhìn nam thần của mình đi mất, có chút mất mát, nhưng dù sao, cũng không quan trọng bằng ăn.
Cho nên cô tiếp tục ăn.
Hệ thống cũng không thể nhịn nổi: “Cô có thể thu liễm thuộc tính tham ăn của mình một chút không hả?”
“Mi không hiểu ta, ta rất đói.”
“Rất đói cũng mời cô làm xong nhiệm vụ cái đã.”
“Ăn xong rồi làm.”
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Nhuyễn còn bổ sung một câu: “Không cần vội.”
Nhưng cô lúc này, hoàn toàn không nghĩ tới, lời của mình thành tiên tri.
Thẳng đến lúc gameshow đóng máy, Nguyễn Nhuyễn cũng không nhìn thấy nam thần, càng đừng nói là cắn anh.
*
Buổi tối, sau khi Lục Ly cùng toàn bộ mọi người trong tổ tiết mục ăn cơm, người đại diện của anh liền tới.
Chương trình chấm dứt, hơn nữa tháng sống chung cũng kết thúc.
Mọi người đều có chút không nỡ, buổi tối Lục Ly uống không ít rượu, dẫu sao đều là người quen, Lục Ly là một nghệ sĩ lâu năm, khó mời.
Ban đầu lúc tổ tiết mục mời anh, còn thật sự không thể mời được, cho nên lúc này mọi người đều kϊƈɦ động không thôi.
Các cô gái trẻ tuổi, từng người từng người tìm anh chụp chung ký tên.
Lục Ly đều nhất nhất đáp ứng, phá lệ dễ nói chuyện.
Chờ đến lúc liên hoan xong, mới xem như tan tiệc.
Lục Ly dừng một chút, giữ tay người quản lý, nhìn về nhân viên công tác: “Con mèo nhỏ ban ngày đâu? “
Trần Bân sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Mèo?”
Lục Ly gật đầu, mím môi nói: “Ban ngày nhặt được một con mèo nhỏ.”
Lần này, Trần Bân thật sự giật mình.
” Cậu muốn nuôi?”
“Không thể sao?” Lục Ly hỏi lại, tiếp tục nhìn về phái nhân viên công tác.
Nhân viên công tác lắp bắp nói: “Ở cửa chờ, lúc chúng tôi mới lại đây, đặt mèo ở cửa.”
Lục Ly gật đầu: “Cảm ơn.”
Nguyễn Nhuyễn lúc này ngồi bẹp xuống đất, nhìn lên ánh trăng.
Có chút ủ rủ.
Tại sao Lục Ly còn chưa ra, nếu không ra, thì nhiệm vụ của cô liền không xong.
Nhắc mãi đến mười lần sau, Nguyễn Nhuyễn cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Lục Ly.
“Đây là cơ hội tốt.”
“Cái gì?”
“Cắn anh ta.”
Nguyễn Nhuyễn: “…” Nếu bây giờ cắn, Lục Ly sẽ trực tiếp vứt bỏ cô.
Suy nghĩ một chút, cô vẫn không cắn.
Lục Ly đứng trước mặt Nguyễn Nhuyễn, ngồi xuống, đưa tay vuốt ve đầu, mắt nhìn chăm chú, vẻ mặt nhu hòa.
Giọng anh trầm thấp, ở trong màn đêm, mang theo một chút trấn an.
Giống như trong nháy mắt, liền trấn an hết những điều bất an trong lòng Nguyễn Nhuyễn, tâm tình chán nản vì một buổi chiều không thấy Lục Ly kia.
Đột nhiên, Lục Ly cúi đầu hỏi: “Mèo con, mày nguyện ý cùng ta về nhà không?”