Chương 5
Năm ngày chuẩn bị nhanh chóng qua đi. Sáng sớm Liên Cẩm đã phải dậy từ giờ dần, bắt đầu sắp xếp rau củ vào chum vạc lớn. Đa số những lương thực mang đi đường dài đều là loại có thể để lâu, khó hỏng. Thịt cũng đã được muối và phơi khô từ trước, cho vào mấy vạc lớn bỏ bên trong thùng gỗ.
Tuy lần này làm nhiệm vụ ở trấn Thanh Hồ, không phải khu biên cương hẻo lánh, nhưng Thanh Hồ vừa trải qua một đợt lũ lụt nghiêm trọng, lương thực hoa màu bị tàn phá nặng nề. Cho nên ngoài lương thực cứu tế người dân, quân lương cho lính cũng phải chuẩn bị đầy đủ.
Công việc lần này khá nặng nề và gấp gáp. Chỉ vài tháng nữa mùa lũ lụt mưa bão sẽ tới. Đê đập ở Thanh Hồ lại vừa bị vỡ. Chuyện trước mắt không chỉ là điều tr.a xem nguyên nhân tại sao đê vỡ mà cấp bách hơn là nhanh chóng xây dựng lại hệ thống đê điều thủy lợi, cứu tế ổn định lại cuộc sống cho người dân.
Những ngày đầu tiên quả thực Liên Cẩm không cách nào chịu nổi.
Làm tiểu thư khuê các mười sáu năm, hầu như nàng chưa từng tốn sức để làm bất cứ việc gì. Bây giờ lại làm một khối lượng công việc lớn đến vậy, dù tâm đã quyết nhưng vẫn lực bất tòng tâm.
"Vận chuyển nhanh lên, làm gì mà như tiểu thư khuê các thế hả?"
"Lâu lắc như vậy đến mai cũng không xong đâu".
"Không làm được thì nghỉ, ảnh hưởng đến người khác quá".
"Rốt cuộc cô làm được việc gì?"
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, nàng chịu không biết bao nhiêu lời chê bai mắng nhiếc. Nhiều lúc tưởng chừng như òa khóc, chỉ là nước mắt còn chưa kịp tràn mi, nàng lại nhận thêm một đống lời khiển trách dồn dập xối xả:
"Ta nói sai hay sao mà còn khóc lóc gì đây?"
"Là nha hoàn thì lo làm tốt bổn phận của nha hoàn. Đừng có giở cái thói tiểu thư ra đây. Muốn làm tiểu thư thì đi chỗ khác nhé".
Tối hôm nay Liên Cẩm lại phải làm tới muộn. Bình thường mỗi ngày các nha hoàn nô tài sẽ được phân một số công việc nhất định. Làm hết thì nghỉ, chưa làm xong thì tiếp tục cho đến hết. Ngày đầu tiên, tới tận giờ cơm nàng vẫn chưa làm xong phần việc. Với đám nô tài giúp việc này thì làm gì cho chia cơm, ai tới trước ăn nhiều, ai tới sau ăn ít. Tới muộn quá thì chẳng còn gì ăn.
Khi đó có một bác gái lớn tuổi thương cảm cho nàng quần quật từ sáng giờ chưa xong, bác mới giúp nàng một tay hoàn thành nhiệm vụ. Đến phòng bếp chỉ còn hai cái bánh bao trắng của ngày hôm qua.
Liên Cẩm tấm tức ra bờ giếng ngồi ăn, vừa nhai vừa bật khóc. Lúc ở nhà nàng đã nghĩ quá đơn giản rồi. Nàng đã tưởng chỉ cần quyết tâm thôi là được, cố chịu một chút thì việc gì cũng xong. Nhưng mà làm rồi mới biết, nàng không thể vác một bao gạo đi bay bay như người ta, không thể gánh nước mang về phòng bếp chuẩn bị lương thực. Chỉ mới một ngày mà tưởng như đã dùng hết sức lực của mười sáu năm qua. Đôi bàn chân oải đến mức không còn cảm giác. Liên Cẩm đưa tay lên nhìn dưới ánh đèn lồng, từng nốt mụn nước phồng rộp trên tay, lúc chiều xách đồ còn làm vỡ ra mấy cái. Giờ chỉ chạm nước thôi cũng nhức nhối không chịu được.
Ăn hai cái bánh bao đâu có đủ cho một ngày vất vả. Liên Cẩm khóc xong thì rửa mặt tắm rửa rồi đi vào phòng ngủ. Nhưng cái bụng đói cồn cào khó chịu, lăn qua lăn lại mấy vòng cũng không sao ngủ được.
Liên Cẩm mệt mỏi ngồi rũ người tựa vào song cửa sổ. Vết thương đau xót trên tay và đôi bàn chân mỏi nhừ co rút càng thay nhau hành hạ. Lúc chiều bác gái bưng nước phụ nàng có nói, ngày đầu cường độ công việc lớn, người còn chưa thích ứng kịp, rồi một hai ngày nữa sẽ quen thôi.
Liên Cẩm lại tự nói với mình, gắng chịu thêm hai ngày nữa, rồi sẽ dần quen thôi. Có phải dễ dàng gì mới gặp được người mình thích, đi đến được Kinh thành cũng đã khó khăn lắm rồi, nàng đâu thể vì chút vất vả ban đầu mà bỏ cuộc được. Từ bé đến lớn, bị mấy tỷ muội trong nhà giày vò hắt hủi, nàng cũng đã sống được rất tốt đó thôi. Cứ nghĩ nghĩ như thế, dần dần Liên Cẩm ngủ lúc nào không hay.
Nhưng giờ đã năm ngày trôi qua, nàng vẫn không thể theo kịp tốc độ của mọi người. Lòng bàn tay giờ đã sưng vù lên mưng mủ, bưng đồ làm việc lại càng chậm hơn bình thường. Sự cố gắng của Liên Cẩm đã gần như cạn kiệt. Thực sự nàng rất mệt, mệt cả về thể xác, cả về mặt tinh thần. Cơm không đủ no, người như tr.a tấn, tiếng quát tháo ầm ĩ bên tai, rồi cả lời dè bỉu khinh thường. Nàng chưa từng phải chịu sự uất ức lớn đến thế, tất cả chỉ là vì để theo đuổi người kia, trong khi bao ngày qua vẫn không hề thấy mặt.
Đi qua đi lại phòng của Nguyễn phó tướng đã ba lần, đưa tay lên mấy rồi hồi lại thu về lại. Nàng muốn về rồi. Về đến nhà, dù có bị gia đình lạnh nhạt, dù có phải gả cho một người không thương, ít nhất nàng cũng không phải chịu cảnh khổ sở như thế này. Rõ ràng trong lòng đã quyết như thế, nhưng đưa tay lên rồi lại không làm sao gõ được.
Nàng còn luyến tiếc điều gì?
Luyến tiếc việc người kia còn chưa biết tên nàng, hai người còn chưa nói được với nhau quá mười câu, luyến tiếc mới nhìn thấy hắn một lần, nàng còn muốn nhìn hắn kĩ hơn thế nữa. Luyến tiếc cả món quà tạ ơn còn chưa trao hắn được, nàng còn muốn biết hắn thích ăn gì, thích mặc gì, tính tình ra sao, dáng vẻ lúc điềm tĩnh suy nghĩ trông như thế nào...
Rất nhiều thứ khiến nàng không nỡ bỏ. Trước tầm mắt dần đong đầy màn nước, đôi mắt bắt đầu ửng đỏ. Tiếc thì có ích gì, tiếc cũng đâu thể khiến hắn thương nàng được đâu. Nàng đã làm hết sức rồi, bao nhiêu cực khổ có đổi được một lần gặp hắn đâu, có khi dù chịu đựng suốt bốn tháng nữa nàng cũng không có cơ hội gần hắn thêm một bước. Tội gì nàng phải hành hạ bản thân mình chỉ vì một thứ mờ ảo mong manh như thế?
Bàn tay run rẩy gõ lên tấm cửa. Gõ được hai lần lại vội vàng hạ xuống. Tự nhiên nàng lại có cảm giác muốn bỏ chạy.
Nhưng mà người trong kia không để cho nàng thực hiện hành động đó. Cánh cửa bằng gỗ thầu đâu gián giấy phía trên được mở ra. Người phía sau không chỉ có Nguyễn phó tướng mà còn cả Trịnh Minh Khải nữa.
Liên Cẩm hoảng hốt không biết phải làm sao. Nàng không ngờ rằng tướng quân cũng có mặt ở đây. Bảo nàng xin về nhà trước mặt tướng quân, sao mà nàng làm được?
Nguyễn phó tướng thấy nàng đứng đờ người thì thắc mắc: "A Liên cô nương có việc gì à?"
"Nô tì... nô tì... a nô tì muốn tới hỏi xin tướng quân lọ thuốc trị vết thương ngoài da".
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, một cô nương mười sáu năm qua vẫn được người khác xưng là tiểu thư, bây giờ mở miệng khép miệng lại là hai chữ "nô tì".
Nguyễn phó tướng vẫn còn nhớ lời gửi gắm của muội muội, giờ nghe cô nương kia bị thương thì cũng quan tâm đôi phần:
"Ta có mấy loại nặng nhẹ tùy dạng vết thương. Cô nương bị thương ở đâu, thế nào rồi?"
Liên Cẩm thoáng liếc mắt nhìn sang người kia, thấy Trịnh tướng quân cũng nhìn về phía mình. Nàng trả lời càng thêm ấp úng:
"Nô tì bị rộp tay". Nàng nói xong thì lật ngửa bàn tay ra cho hắn xem rồi nhanh chóng rụt tay lại giấu vào gấu áo.
Mới chỉ để lộ sự vô dụng của bản thân như vậy thôi nàng đã thấy xấu hổ lắm rồi. Nếu còn xin xỏ được về nhà, bỏ hết trách nhiệm mà trốn đi thì không biết nàng còn giấu mặt vào đâu được nữa.
Không ngờ trả lời nàng lại là một giọng nói trầm trầm dễ nghe, hắn nói:
"Dùng cao Thiết Quang đi. Loại đó thích hợp với vết thương phồng rộp kiểu này".
Nguyễn phó tướng cũng cho lời này là phải. Hắn bảo nàng đợi một chút rồi xoay người vào buồng trong. Bên ngoài chỉ còn lại hai người đứng nhìn nhau.
Có lẽ là muốn tạo không khí thoải mái hơn, dù gì cũng là người quen của phó tướng dưới trướng mình, Trịnh Minh Khải quyết định xã giao vài câu:
"Công việc có vất vả lắm không?"
Hỏi xong mới thấy câu nói kia không có ý nghĩa gì cả. Ai chẳng biết làm nha hoàn nô tài phục vụ phải vất vả thế nào. Nếu không hai bàn tay cũng thể tan nát đến mức sưng vù lên thế được. Quả nhiên là quanh năm trong doanh trại, ngay cả kĩ năng giao tiếp thông thường cũng xuống cấp nghiêm trọng rồi.
Liên Cẩm không ngờ hắn lại nói chuyện với mình. Nàng thoáng sững người, khi định thần lại thì lại không biết phải trả lời thế nào. Nói là không có gì thì đúng là nói dối, còn bảo khổ lắm thì hình tượng của bản thân có lẽ cũng tệ hơn rất nhiều.
Trịnh tướng quân nhìn Liên Cẩm băn hăn bó hó một hồi chưa đáp lại, hắn tự mặc định đây là lời thừa nhận của nàng, không hiểu sao đột nhiên lại buột miệng nói thêm:
"Lúc đi đánh trận phải hành quân qua rất nhiều nơi, có những vùng khô cằn cát sỏi, đến nước cũng không đủ uống. Khi đó có rất nhiều binh lính muốn bỏ cuộc đi về, nhưng rồi họ lại quay trở lại. Lúc ta hỏi tại sao, một người lính đã đáp, họ nghĩ đến mục đích mà mình tới đây, đất nước mà mình cần bảo vệ, gia đình mà mình cố nâng niu. Chưa kể đi lính về họ còn được phát một khoản kha khá tiền, đủ cho gia đình hắn sống dư dả hơn một chút, con cái cũng được học hành. Còn nếu giờ bỏ về, không những không biết làm gì để sống, đến gia đình cũng sẽ bị người ta khinh rẻ. Cho nên họ phải tiếp tục bước đi. Bởi vậy những lúc gặp khó khăn, hãy nghĩ tới mục đích mà mình đang cố gắng, ít nhất cũng sẽ thấy dễ dàng hơn một chút".
Liên Cẩm đờ đẫn nhìn người kia. Hình như nàng đã hiểu được những gì Trịnh tướng quân muốn nói. Nếu muốn bỏ cuộc, hãy nhìn lại mục tiêu mà mình luôn phấn đấu, có đáng để từ bỏ hay không. Một Trịnh tướng quân tốt đến thế, một người không kể thân phận thấp hèn, vẫn nguyện lòng giảng giải cho nàng hiểu như thế, làm sao mà nàng từ bỏ được.
Đôi môi khẽ cong lên, cảm giác đau nhức trong lòng bàn tay cũng không còn hành hạ, không biết là do thuốc mà Nguyễn phó tướng cho nàng quá tốt, hay là vì trong lòng đã có quyết định của riêng mình.