Chương 10
Câu nói "nắm tay một cái thì có sao" này kể ra chính là lời dạy dỗ của Trịnh tướng quân vào một ngày đẹp trời nửa tháng trước. Khi đó Nguyễn Việt Khoa vừa uể oải trở về từ thanh lâu báo cáo, còn xin tướng quân chọn người khác đi thay, mình không đủ khả năng đảm nhiệm nhiệm vụ gian nan này. Trịnh tướng quân nghe xong thì không cho là phải. Chuyện này có gì khó khăn đâu, nắm tay một cái, cười cợt một câu, thế là được thôi mà.
Nghe Nguyễn phó tướng sang sảng xong, Trịnh Minh Khải mới nhận ra người này đang chơi xấu lại mình. Hắn bực bội liếc sang một cái, đôi mắt lạnh sắc đầy ý thù địch và cảnh cáo. Quả thực đã khiến Nguyễn phó tướng rùng mình lạnh cả sống lưng. Hắn vội vàng quay sang bên trốn tránh:
"Thanh Mai nàng thấy ta nói có phải không? Cầm tay an ủi người đẹp, có khối người mong còn không được đấy chứ?"
Đường nào cũng đã chỉnh tới bước này, làm thêm cũng bị xử phạt, không làm nữa cũng bị xử phạt. Thế thì cứ tiếp tục tận hứng một phen, ít nhất cũng giải tỏa được uất ức trong lòng. Nguyễn phó tướng càng nghĩ càng vững tin, dù gì hai người tới đây rồi cũng không còn là tướng quân phó tướng gì nữa, đâu còn quân lệnh như sơn, tướng quân như núi nữa đâu. Hai huynh đệ đùa nhau thì có gì mà sợ. Nhưng không hiểu tại sao, biết thế mà hắn vẫn cảm thấy ánh mắt phía sau đang xẻ thịt lột da mình vậy...
Liên Cẩm nhìn hai người kia mắt qua mày lại, nàng đoán có lẽ là do Nguyễn phó tướng và Trịnh tướng quân đang muốn tạo một vỏ bọc hoàn mỹ cho mình. Có khách làng chơi nào tới đây mà không hái hoa bắt bướm. Cầm tay vẫn là hành động khách sáo nhất rồi.
Nghĩ vậy, nàng cũng hùa theo diễn trò với hai người kia, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi nóng hổi, nàng cúi đầu cười khẽ:
"Trịnh công tử chê thiếp hầu hạ không tốt phải không?"
"Khụ khụ..." Tiếng Nguyễn phó tướng ngồi bên vừa sặc rượu, Trịnh Minh Khải đưa mắt sang nhìn nàng, được một lúc lại hùng hùng hổ hổ lườm sang bên kia. Không hiểu hôm nay hai người này bị gì, còn liên minh trêu chọc hắn như vậy nữa. Nhìn dáng vẻ nhịn cười sắp nội thương của Nguyễn Việt Khoa, Trịnh tướng quân thấy ngứa tay kinh khủng. Chắc chắn là do dạo gần đây hắn hiền lành quá, cho nên mọi người mới nghĩ quân kỷ không nghiêm đấy nhỉ?
Đôi mắt nhìn sang mu bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo đang đặt trên mặt bàn, lòng bàn tay giật giật muốn đưa sang lại không cách nào di chuyển được.
Trịnh tướng quân khép mắt lại một hồi, lúc mở mắt ra đôi đồng tử đen nhánh như trở về vẻ lạnh lùng nghiêm túc hằng ngày. Hắn trầm giọng nói:
"Thanh Mai cô nương, không biết nhà xí ở đâu ấy nhỉ?"
A Mai thoáng sững người rồi vội đáp: "Ở cuối hành lang này thôi, rẽ phải rồi rẽ trái là tới được".
Trịnh Minh Khải gật đầu: "Nguyễn đệ đây muốn đi nhà xí từ lúc nãy, nhưng mà gặp cô nương rồi vui quá nên quên mất đấy. Phiền cô nương dẫn đường cho Nguyễn đệ được không?"
Nguyễn Việt Khoa nghe xong thì bực bội không kể đâu cho hết. Đã dồn đến mức đó rồi mà tướng quân vẫn phủi mình tránh được. Thôi thì chỉ trách người ta quá cao tay, lại còn là "người ra lệnh" ở đây nữa. Hắn đành phải nhận mệnh đứng lên, cùng Thanh Mai cô nương lên đường đi nhà xí.
Tiếng cửa gỗ khép lại vang lên, Liên Cẩm mới thở được một hơi nhẹ nhõm. Suýt chút nữa nàng đã phấn khởi đến mức muốn điên người rồi. Còn ảo tưởng được nắm tay tướng quân nữa chứ. Bình tĩnh lại tâm tình, Liên Cẩm nhỏ giọng báo cáo:
"Túy Hoa lầu có bốn khu, đại sảnh, phòng bao thường, nơi ở của các cô nương và người hầu, còn một khu nữa là khu khách quý. Nhưng từ khi nô tì tới đây thì chưa thấy có ai ra vào khu vực này. Các cô nương bình thường cũng không được phép qua lại mấy phòng trên".
Trịnh Minh Khải chau mày hỏi tiếp: "Có gặp Huỳnh Phiên không? Nghe mật báo hai hôm trước hắn có tới đây?"
Liên Cẩm gật đầu đáp: "Hôm đó tới có cho gọi Cát Tường cô nương sang phục vụ, lúc về còn được tặng một chiếc vòng phỉ thúy. Nghe cô nương ấy nói, hắn là khách quý của Túy Hoa lầu, còn là người quen của La ma ma, khi tiếp khách thì không nói, có nhiều lần hắn tới đây một mình, sau đó nói chuyện trong phòng với La ma ma một lúc lâu".
"Nói chuyện với La ma ma sao?"
"Nô tì nghe A Mai tỷ tỷ nói vậy. Nàng còn kể thêm, khu khách quý từ trước tới nay mới chỉ có một hai người tới, người thường xuyên nhất chính là Huỳnh Phiên. Mấy năm gần đây người thường xuyên gặp nhất chính là Trương Viên đó".
Trịnh tướng quân tỏ vẻ đồng ý: "Chuyện này ta cũng điều tr.a được. Hai hôm trước quân tuần tr.a bắt được một nhóm người lén lút vận chuyển vải ra khỏi thành. Chỉ tìm thấy vải lụa chứ không thêm gì khác. Nhưng nếu chỉ có vậy, tại sao không đi vào buổi sáng hay đi thẳng qua đường lớn. Lén lút như vậy chắc chắn có âm mưu gì đó? Ta nghi bọn chúng đang dò thử cách để vận chuyển bạc ra khỏi thành".
Liên Cẩm không ngờ hắn sẽ nói những chuyện này với nàng. Có lẽ là muốn nàng hiểu rõ sự tình hơn, khi đó mới chắt lọc được thông tin cần tìm hiểu. Liên Cẩm mím môi nói tiếp:
"Trong Liên Hoa lâu có nhiều chỗ không được người khác ra vào. Nhưng cấm đoán như vậy cũng khiến nhiều người tò mò nghi vấn. Hôm qua La ma ma còn thông báo mới mua được của Trương Viên mấy xấp vải quý rất đẹp cho mùa hè may quần áo. Có bốn chiếc xe ngựa đi vào lâu từ cửa sau, ôm vác vải lên để vào căn phòng cạnh bên chỗ ma ma ở. Đó cũng là một trong những nơi mọi người không được phép tới gần. Ma ma bảo là vì trong kho cất nhiều đồ quý hiếm".
"Có phải là bốn chiếc xe ngựa có cờ đỏ phía trên không?"
Trịnh Minh Khải hỏi ngay.
"Nô tì không chắc lắm, phòng của nô tì ở tầng hai, lúc họ tới cũng là tối muộn, cho nên nhìn không rõ. Chỉ biết là có bốn chiếc mà thôi".
Trịnh Minh Khải trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: "Ta nghi ngờ đây là nơi giữ bạc tham ô, bọn chúng đang tìm cách đưa bạc ra khỏi thành".
Liên Cẩm nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại phải vận chuyển đi? Ở đây cũng là một nơi bí mật. Cứ để ở đây cũng an toàn chứ sao? Với lại, nếu đã muốn đưa đi, sao không đưa sớm hơn, đến bây giờ lính ở ngoại thành nhiều như vậy mới bắt đầu tính toán?"
Có lẽ đoán được nàng sẽ thắc mắc như vậy, Trịnh tướng quân thấp giọng đáp: "Việc nghi ngờ tham ô của huyện Thanh Hồ đã có từ ba bốn tháng trước, là do có mật thư của một người bí ẩn gửi cho Phan tri huyện trấn bên. Hắn mới vội vàng bẩm tấu lên Hoàng thượng. Triều đình vốn đã lập một nhóm đến thanh tra, ai ngờ chưa kịp tiến hành đê ở Thanh Hồ đã sập. Hoàng thượng nổi giận, ra lệnh bao vây trấn Thanh Hồ nhiều tháng nay, lục soát hàng hóa ra vào cực kì chặt chẽ, cho nên chúng mới không có cơ hội tuồn bạc đi".
Hắn dừng lại rồi nói tiếp:
"Chuyện vỡ đê ở Thanh Hồ lần đầu tiên xảy ra vào ba năm trước, sau đó nửa năm thì quan phủ đã xây xong đập mới. Tính từ đó tới nay đã hơn hai năm, đủ thời gian để hắn vận chuyển bạc ra ngoài. Nhưng cũng giống như cô nương vừa nói, Túy Hoa lầu đúng là một nơi cực kì an toàn, khó ai có thể nghĩ rằng đây là nơi giữ bạc. Có lẽ Hồ sư gia đã định sẽ tuồn bạc đi từ từ bằng cái vỏ buôn bán làm ăn. Mấy năm qua Huỳnh Phiên giàu lên không ít, mở thêm mấy cửa hiệu ở khắp cả nước. Nhưng không ngờ đê lại vỡ vào lúc này, ngay sau đó thành bị cô lập, hắn mới lo lắng sợ chuyện vỡ lở ra, cho nên mới vội vàng tìm đường như vậy. Theo tin từ kinh thành gửi tới, đoàn thanh tr.a vào tháng sau sẽ tới. Chắc chắn hắn còn có đồng đảng báo tin ở trong triều".
Liên Cẩm siết chặt hai tay, lo lắng hỏi:
"Nếu không cứ đưa quân lính tới đây lục soát? Như vậy không phải đơn giản hơn sao, tìm ra bạc là có chứng cứ rồi".
Trịnh Minh Khải khẽ cười:
"Đâu có thể đánh rắn động cỏ như vậy. Chưa kể nếu tìm thấy tiền La ma ma có thể nói là do nhiều khách đến gửi bạc ở đây, Huỳnh Phiên có thể chỉ là một người trong số đó, không đủ chứng cứ buộc tội. Thêm nữa số người liên quan đến vụ án này là những ai, ai là người bán vật liệu của triều đình, ai là người thu mua những vật liệu kém chất lượng, người thi công khi đó đâu rồi, chắc chắn không thể là dân lao động lang thang như trong ghi chép của huyện Thanh Hồ. Phải tìm ra đủ nhân chứng vật chứng thì mới có thể xử án được".
Liên Cẩm gãi gãi đầu, ngại ngùng nói nhỏ: "Nô tì không suy nghĩ kĩ càng, đã làm phiền tướng quân phải giải thích rồi".
Thực ra trong mấy ngày qua, nàng cảm thấy bản thân như xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà mình vẫn thường hay đọc lúc ở nhà. Những tình tiết vụ án ly kì và hồi hộp, bây giờ chính nàng còn là nhân vật chính nữa, trách nhiệm học hỏi trên vai cũng nặng thêm đôi phần.
Hắn lắc đầu phản đối: "Hiểu rõ về vụ án mới có thể tìm ra kẽ hở ở nơi này, cô nương đã hi sinh vì việc công việc nước, giải thích cho cô nương hiểu vốn là chuyện nên làm".
Có lẽ Nguyễn phó tướng đã tìm cớ dẫn A Mai đi đâu đó thật lâu, dành không gian cho hai người thảo luận. Cho nên Liên Cẩm cũng tranh thủ thời gian xin chỉ thị:
"Vậy bước tiếp theo nô tì nên làm gì?"
Vẻ mặt Trịnh tướng quân càng thêm phần nghiêm túc, hắn chau mày nói: "Chuyện này khá nguy hiểm, cô nương phải hết sức cẩn thận. Thứ nhất, tìm cơ hội nghiên cứu và vẽ lại cấu trúc của Túy Hoa lầu, ta sẽ cho người đột nhập vào điều tr.a thử. Nếu được vào đàn hát cho Huỳnh Phùng, xem thử họ nói chuyện với ai, nói những chuyện gì. Chắc chắn họ sẽ không bàn về vấn đề này ở đó, nhưng cần phải chú ý đến những địa điểm mà họ nói, hoặc là người nào đó mà họ vô tình nhắc tới. Khoanh vùng lại thì sẽ dễ tìm kiếm hơn. Ví dụ như nơi họ bán nguyên vật liệu, nơi đã mua về, hay ai là người trong bóng tối mà chúng ta chưa tìm ra được. Còn lại ở bên ngoài ta sẽ tiếp tục theo dõi. Nếu có nguy hiểm thì không cần làm tiếp nữa, phải đặt an nguy của mình lên vị trí hàng đầu, rõ chưa?"
Khi nói câu cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đôi đồng tử sâu hun hút như vòng nước xoáy cuốn nàng vào trong. Dù biết rằng đấy chỉ là nhiệm vụ, nhưng nàng vẫn bất giác chìm đắm trong sự nghiêm túc và quan tâm của người kia.