Chương 21
Trịnh Minh Khải đằng hắng mấy tiếng rồi đứng dậy xách rổ mây với đầy rau củ nồi niêu đi thẳng vào phòng bếp. Lý Liên Cẩm cũng vội vàng theo sau, dù gì nàng cũng là nô tì bậc thấp nhất trong doanh, chọc giận tướng quân có khi bị đuổi luôn nữa đó.
Hai người rửa tay xong thì cùng nhau bước ra khỏi quán trọ Bảo Xuân, đi tới một sạp bán hàng nho nhỏ ở bên đường. Sạp hàng này của một cụ bà tuổi đã ngoài sáu mươi, phục vụ trong quán còn có một cụ ông và con dâu của bà. Mặc dù nàng chỉ mới tới đây được mấy tháng nhưng cũng nghe mọi người thường bảo nhau, muốn ăn mì trứng thì cứ tới sạp hàng của cụ Hoa, vừa ngon vừa rẻ lại được tiếp đãi nhiệt tình. Nhưng mà đa số thời gian nàng chỉ quanh quẩn ở trong Túy Hoa lầu, ít khi ra ngoài dạo chơi nên đây mới là lần đầu tiên nàng thử.
Liên Cẩm phấn khởi dọn sẵn đũa cho mình và Trịnh tướng quân, hít hà hương mì thơm nồng nàn trong sạp nhỏ. Mấy hôm nay vừa đúng dịp gió Đông Bắc tràn về, trời bắt đầu trở lạnh, ăn mì trứng nóng hổi thì không gì bằng được.
Trịnh Minh Khải thấy nàng cứ nhấp nhổm nhìn người phục vụ bưng từng bát mì ra, hắn khẽ cười hỏi:
"Cô nương chưa tới ăn ở đây sao?"
"Bình thường nô tì chỉ ở trong lâu thôi, không ra ngoài mấy ạ".
Trịnh Minh Khải cũng biết ở Túy Hoa lầu nàng luôn phải cẩn thận từng li từng tí một, nhưng hắn không ngờ nàng lại cảnh giác đến mức ra ngoài đi dạo với mọi người nàng cũng chẳng tham gia. Dù gì cũng là vì phục vụ cho quân doanh, cũng là theo đề nghị của hắn, Trịnh tướng quân cảm thấy mình cũng nên chịu một phần trách nhiệm. Hắn tỏ ý:
"Hay lát nữa ta sẽ đưa cô nương đi dạo quanh một vòng trấn Thanh Hồ xem sao nhé?"
Liên Cẩm ngạc nhiên: "Nhưng mà chúng ta còn phải chờ Nguyễn phó... à Nguyễn công tử đi công chuyện về mà".
"Bây giờ chỉ mới là giờ Dậu, ta đoán ít phất cũng phải giờ Tuất Nguyễn đệ mới về đây".
"Chúng ta đi như vậy có ổn không công tử?"
Hai người đang nói giữa chừng thì con dâu của chủ quán đã bưng hai bát mì lại đây. Mì vàng thơm ngon còn được rắc thêm mấy cọng hành và hai cái trứng gà trên mặt. Chờ đến khi người nọ rời đi, Trịnh Minh Khải mới thấp giọng nói tiếp:
"Cô nương có để ý thấy tên mặc áo vàng đứng cạnh cửa quán trọ Bảo Xuân đó không? Cô đừng nhìn, đừng khiến hắn chú ý! Tên này đã theo sau chúng ta từ khi ra khỏi phòng đến giờ, ta đoán có lẽ là người của Huỳnh Phiên phái tới đây để thám thính chúng ta. Nếu bọn chúng đã muốn gửi cô nương đến đây, vậy thì chúng ta cứ diễn kịch cho bọn chúng thôi".
Liên Cẩm nghe xong cũng không bất ngờ là mấy. Từ hôm xảy ra chuyện trên thuyền hoa ngày đó, nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần về đủ các thủ đoạn mà Huỳnh Phiên và Túy Hoa lầu sẽ thực hiện với mình và tướng quân. Trong lòng nàng cũng luôn luôn tin tưởng, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, Trịnh tướng quân vẫn sẽ bảo vệ nàng chu đáo.
Thế là Lý cô nương quyết tâm phải diễn xuất hết mình, nàng quay sang cười ngọt với Trịnh Minh Khải rồi dịu dàng cất giọng:
"Mời công tử dùng bữa, ăn xong hai chúng ta sẽ đi dạo chợ nhé! Nô tì nghe nói chợ Thanh Hồ có bán nhiều thứ đẹp lắm".
Nói xong thì nhanh chóng giải quyết tô mì ngon miệng của bản thân, Trịnh Minh Khải lắc đầu thở một hơi thật khẽ. Hắn còn nhớ những ngày đầu tiên khi đưa nàng tới Túy Hoa lầu giám thị, khi ấy nàng vừa rụt rè vừa hoảng hốt như chim sợ cành cong, có lúc hắn còn nghĩ hay để Nguyễn phó tướng đi đưa nàng về lại. Thế mà bây giờ nhìn nàng ấy mà xem, có khi khả năng ứng biến còn hơn xa một tướng quân quanh năm suốt tháng ở chiến trường như hắn, đã vậy còn can đảm gan trường.
Hắn không biết có phải vì lời tỏ tình hôm đó nên nàng ấy mới liều lĩnh đi đến bước này không, hắn lại càng không mong vì bản thân mình mà một cô nương phải vào nơi nguy hiểm, trong khi chuyện tình cảm hắn vẫn chưa nghĩ tới.
Mặc dù hôm đó Trịnh Minh Khải đã từ chối nàng rồi, nhưng mà không biết có nên nhắc lại thêm một lần nữa không, để cho nàng suy nghĩ cho thật kĩ.
Lúc Liên Cẩm xì xụp được gần nửa tô mì, nàng thoáng ngẩng đầu lên thì chạm vào ánh mắt đăm chiêu suy ngẫm của Trịnh tướng quân. Hình như tướng quân còn chưa ăn miếng nào, cứ nhíu mày nhìn nàng suốt như vậy. Liên Cẩm từ từ đặt đũa xuống, đôi mắt to lúng liếng hơi khép lại một thoáng rồi lại ngước lên mỉm cười nói với hắn:
"Có phải công tử thấy ngại vì chuyện trên thuyền hoa ngày đó đúng không?"
Trịnh Minh Khải không ngờ Liên Cẩm lại trực tiếp đến vậy, hắn vội vàng xua tay:
"Cô nương hiểu nhầm rồi, ta không ngại gì cả, cũng không nhớ gì về chuyện đó cả đâu".
"Nếu như thế thật thì tốt quá..." Liên Cẩm đưa mắt nhìn sang nơi khác, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên như cũ, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy nụ cười đó không rạng rỡ tươi tắn như mọi ngày: "... Nếu công tử cảm thấy ngại nô tì, chắc nô tì sẽ tự trách nhiều lắm. Vốn nô tì chỉ muốn nói hết suy nghĩ trong lòng mình, không ngờ tình cảm đó lại làm người ta phải nghĩ suy e ngại".
Trịnh Minh Khải nhíu mày ngắt lời ngay: "Cô nương đừng nói vậy, tại hạ không e ngại gì cả, thật đấy".
"Thế thì công tử đừng lo lắng gì cả, cũng đừng bận tâm về điều đó đấy nhé. Nô tì sẽ không làm gì quá phận với công tử đâu, nếu như có gì thì tất cả chỉ là vì nô tì muốn diễn kịch trước mặt người ta thôi. Nô tì không có tâm tư gì hết cả".
Trịnh Minh Khải thở dài: "Ta biết điều đó chứ, ta chỉ sợ cô nương vì ta mà phải gặp nguy hiểm".
"Vậy nên công tử phải bảo vệ nô tì chu đáo nhé, như lần ở trên thuyền hoa ấy".
Nhìn đôi mắt trong veo híp lại cười với mình, Trịnh Minh Khải gật đầu chắc chắn, giọng nói vốn trầm thấp lại càng có vẻ uy nghiêm trịnh trọng: "Chắc chắn ta sẽ bảo vệ cô nương, ta thề bằng cả sinh mạng của mình".
"Thịch thịch thịch", thôi ch.ết rồi! Nàng cảm thấy tim mình sắp bay ra khỏi lồng ngực rồi vút thẳng lên trời cao mất thôi, đôi gò má hồng rực như lửa cháy. Liên Cẩm vội vàng cúi đầu né tránh ánh mắt của người kia, bàn tay run run cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn mì tiếp. Nàng ú ớ nói thêm:
"Công tử cũng ăn nhanh đi kẻo nguội".
Đừng nhìn nàng nữa, đừng nói mấy câu dễ khiến con tim người ta xuyến xao như thế chứ, nàng cứ tưởng mình đang được tỏ tình mất thôi.
***
Sau khi ăn xong, Liên Cẩm và Trịnh Minh Khải đi dạo sang chợ Tây Thanh Hồ. Khu chợ này không đông đúc náo nhiệt như khu chợ phía Đông, nhưng mà ở bên kia khá gần với Túy Hoa lầu và Tửu Vân quán, cho nên rất dễ đụng phải mấy người không muốn gặp. Dù sao chuyến đi lần này Trịnh tướng quân muốn để cho Liên Cẩm được dạo chơi thoải mái, gặp họ rồi thể nào cũng phải diễn kịch đẩy đưa, thế thì chơi đùa gì được nữa.
Hai người đi bộ một lúc lâu mới tới được khu chợ ở phía Tây, hai bên hàng quán được bày bán san sát, có cả đèn lồng treo dọc hai bên đường. Thanh Hồ là nơi giao nhau giữa mấy tuyến đường buôn bán lớn, vì thế các mặt hàng ở đây cũng rất nhiều chủng loại, có tơ lụa, đồ gốm, son phấn, cho tới tranh ảnh thơ ca.
Lúc trước thỉnh thoảng Liên Cẩm cũng được cha cho đi dạo chợ đêm với các tỉ muội trong nhà. Chợ đêm ở Quý Châu không có nhiều mặt hàng mới lạ như ở đây, đảo quanh mấy lần đã không còn gì thích thú, thế nên nàng cũng ít khi tới đó.
Nhưng mà chợ đêm Thanh Hồ thì khác hẳn, không chỉ có nhiều đồ trong nước, các sản phẩm của các nước lân bang cũng có mặt ở đây, còn thêm rất nhiều các trò chơi mới lạ. Liên Cẩm chạy từ gian hàng này sang gian hàng khác, đi một lúc lại quay đầu vẫy vẫy Trịnh tướng quân đang lững thững theo sau.
"Công tử ơi nhanh lên, ở đây có bán nghiêng mực đẹp lắm này".
Trịnh Minh Khải sải bước tới gần bên, hắn cố ý dừng lại sau lưng nàng để tránh người đông va chạm phải, nhìn thử nghiêng mực bằng ngọc bích nàng đang ngắm trên tay. Hắn là con nhà võ, quanh năm chỉ biết đến gươm kiếm binh đao, mặc dù bình thường cũng hay đọc binh thư nhưng Trịnh Minh Khải cũng không chú trọng lắm đến nghiêng mực hay bút viết. Hắn gật đầu tán thưởng:
"Ta không hiểu về nghiêng mực lắm nhưng nhìn kiểu dáng cũng khá là thanh thoát".
Liên Cẩm quay đầu hỏi thêm: "Công tử có thấy đẹp không?"
"Đẹp".
Nhận được câu trả lời vừa ý, nàng quay đầu lại trả giá với chủ tiệm, cầm nghiêng mực trong tay, nàng trân trọng đưa lên cho hắn như vật báu:
"Hôm qua nô tì được lĩnh lương hàng tháng, không nhiều nhặn gì đâu nhưng nô tì cũng có mua quà bánh tặng mọi người trong lâu. Nghĩ lại thấy mình còn chưa tặng được cho công tử và Nguyễn công tử món quà nào, thế thì hôm nay nô tì tặng nó cho ngài được không?"
Trịnh Minh Khải đang định vội vàng từ chối, dù gì người ta gặp hoàn cảnh khó khăn mới phải vào quân doanh kiếm việc, sao có thể nhận quà của người ta vậy được. Chưa kể đến chuyện từ trước tới giờ hắn chưa nhận quà cáp của người khác bao giờ.
Nhưng mà chưa kịp nói gì người kia đã chặn ngay lời từ chối: "Lần trước nô tì tặng túi thơm cho công tử công tử cũng không chịu nhận rồi, xem như lần này nể mặt nô tì chịu khó đàn hát bao ngày, công tử nhận đi nhé".
Người chủ tiệm thấy vị công tử này đắn đo như thế, ông cũng vui vẻ góp lời: "Ơ kìa, các công tử khác người ta toàn phải mua quà tặng cô nương thôi đấy, như thế mới khiến các cô nương vui vẻ. Chứ như công tử đây được người ta tặng quà, thế sao không nhận ngay đi chứ?"
Ông chủ cười ha hả nói thêm: "Đi thêm hai ba hàng nữa là tới sạp bán son phấn của em trai lão đây, hai vị vừa mua của ta nên ta sẽ nói nó giảm giá cho hai vị. Công tử còn chờ gì nữa mà không tặng cô nương một cái trâm cài hay vòng ngọc gì đó, xem như là đồ vật đính ước được mà".
Nghe thấy bốn chữ "đồ vật đính ước" càng lúc càng sai, Liên Cẩm vội vàng kéo tay áo tướng quân: "Tướng quân mau nhận đi, rồi mình sang chỗ khác xem hàng, nô tì còn phải mua quà cho Nguyễn công tử vừa Uyển Nhu nữa đó. Không lại trễ giờ về mất".
Trịnh Minh đành đưa tay cầm lấy nghiêng mực màu trắng đục trong bàn tay người nọ, hắn hơi cúi người nói với nàng: "Đa tạ cô nương, tại hạ sẽ cất giữ cẩn thận".
Liên Cẩm cười khẽ xua tay nói "không sao không sao", sau đó lại tung tăng chạy sang hàng bên cạnh, định mua một cái mũ len giữ ấm cho Nguyễn công tử, dù gì phu nhân nhà họ Nguyễn lo lắng nhất cũng là vấn đề sức khỏe của Nguyễn Việt Khoa mà.
Trịnh Minh Khải cất nghiêng mực vào tay áo rồi đi theo nàng sang sạp hàng cạnh bên, nhìn nàng chọn toàn đồ cho nam giới hắn cũng biết người muốn tặng là ai. Nhưng mà tặng áo quần thì có vẻ quan hệ giữa hai người cũng không hề đơn giản. Nếu hắn nhớ không nhầm, Nguyễn phó tướng có nói nàng là bạn thân của muội muội nhà mình, nhưng mà Nguyễn Việt Khoa cũng không hề phủ nhận về mối quan hệ giữa hắn và nàng ấy.
Lần đầu tiên Trịnh tướng quân không nén được tò mò, hắn hỏi:
"Quan hệ giữa cô nương và Trịnh đệ tốt lắm sao?"
Liên Cẩm vừa chọn màu vừa trả lời lại hắn: "Ngài ấy là ca ca của bạn nô tì mà".
"Ý ta là quan hệ giữa hai người ấy?"
Liên Cẩm ngơ ngác quay đầu nhìn lại: "Quan hệ gì kia ạ?"
Trịnh Minh Khải đảo mắt nhìn chiếc mũ len có phủ một lớp lông cừu bên trong màu hạt dẻ trên tay nàng, mày hơi nhíu lại: "Hai người thân nhau lắm sao?"
Liên Cẩm ngớ ra một lúc rồi nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Từ lúc bé đến giờ nàng rất hay sang nhà Uyển Nhu chơi, nhưng mà không thường xuyên nhìn thấy Nguyễn Việt Khoa cho lắm. Còn bắt đầu từ dạo tới đây thỉnh thoảng mới nói chuyện với huynh ấy đôi câu, nếu đếm ra chắc cũng vừa hết mười đầu ngón tay thôi quá, cái này được gọi là thân sao?
Nhìn Lý cô nương đăm chiêu mãi mới chịu trả lời mình; "Không biết ý công tử nói thân là thế nào, nhưng mà nô tì thấy số câu nô tì nói chuyện với ngài ấy mười mấy năm qua còn không bằng với công tử đâu đấy".
Trịnh Minh Khải tỏ vẻ là đã hiểu, hắn đưa mắt nhìn quanh một lúc rồi dừng lại nơi quán khoai lang nướng chéo bên.
"Nếu đã không thân thì không nên tặng mấy món kiểu này. Cô nương cũng không biết Nguyễn đệ thích màu sắc thế nào, kiểu dáng ra sao, có khi mua về người ta lại không thích nữa đó. Ta nghĩ cô nương cứ mua đồ ăn là hợp lí nhất. Như bình thường ta thấy Nguyễn đệ rất thích ăn khoai lang nướng. Mua mấy củ cho đệ ấy là được rồi".
Liên Cẩm nhìn Trịnh tướng quân nói xong đã sải bước sang sạp hàng khoai lang, nàng nghĩ nghĩ cũng thấy ngài ấy nói có lí. Thế là cô nương nhỏ chạy theo mua hai bịch khoai lang, một gói cho Nguyễn phó tướng và Đoàn phó tướng, một gói để mình và Trịnh tướng quân vừa dạo bước vừa nhâm nhi.
Giữa phố phường đông người tấp nập, hơi lạnh về cũng không còn tái tê.