Chương 23

Tối hôm qua Liên Cẩm bị lạ giường, nằm bần thần một lúc lại nhớ đến chuyện đi xác nhận thi thể vào lúc sáng, càng nghĩ càng không sao ngủ được. Nàng cứ trằn trọc như thế cho đến sáng hôm sau, vác một cặp mắt sưng húp tỉnh dậy đi rửa mặt.


Dù đã phủ không biết bao nhiêu lớp phấn lên, sắc mặt uể oải và đôi mắt thâm đen cũng không che giấu được. Vừa mở cửa phòng ra, nàng đã thấy Nguyễn phó tướng đứng chờ sẵn ở ngoài, hắn thấy nàng đi ra cũng mỉm cười niềm nở:


"Tối qua cô nương ngủ ngon không? Sáng nay Huỳnh Phiên có gửi lời mời ta và Trịnh huynh đến Tửu Vân quán dùng bữa, Trịnh huynh bảo ta sang hỏi cô nương muốn ở lại đây hay đi cùng mọi người?"


Liên Cẩm vẫn nhớ những lời dặn dò của La ma ma trước khi đi, lần này họ hẹn gấp như vậy chưa biết chừng Huỳnh Phiên sẽ hỏi nàng xem thử đã thu thập được gì rồi. Vì vậy Liên Cẩm cũng gật đầu:
"Ta ở đây mãi cũng buồn, đi theo hai công tử chưa biết chừng còn giúp ích được gì đó".


"Vậy thì đi thôi, tới đó chúng ta ăn sáng luôn".


Theo giọng nói vọng ra từ trong phòng, Trịnh Minh Khải trong bộ áo dài màu trắng viền đen cũng xuất hiện ngay sau đó. Liên Cẩm chưa bao giờ nhìn thấy Trịnh tướng quân mặc trang phục màu trắng, hầu như đa số áo quần của ngài ấy đều là các màu sẫm, bây giờ mặc đồ màu trắng cầm thêm cả quạt giấy phất phơ, càng nhìn càng thấy giống những thư sinh ngày đêm đèn sách.


available on google playdownload on app store


Liên Cẩm vui vẻ đi theo mọi người xuống dưới lầu, không biết từ lúc nào, bước chân của Trịnh tướng quân đã sải chậm dần để lùi lại đi song song ngay bên cạnh.


Nàng giật mình nhìn sang rồi lại hiểu ngay ra vấn đề. Lúc bước ra bên ngoài, mối quan hệ giữa hai người họ phải cực kì thân thiết, thế nên Trịnh tướng quân không thể để nàng đi lẽo đẽo theo sau như vậy được.
Trịnh Minh Khải phất phất cây quạt giấy rồi hỏi nhỏ:


"Tối qua cô nương thấy lạ giường lắm sao?"
Liên Cẩm ớ ra một lúc rồi thật thà gật đầu: "Có lẽ là vì không quen nên nô tì cũng không ngủ được mấy".


"Ta có nói A Cư tìm cho cô nương mấy cành cây đinh lăng, có tác dụng an thần dễ ngủ. Tối cô nương đặt nó bên trong gối, chắc sẽ cải thiện được hơn nhiều".


A Cư là anh binh sĩ nọ vẫn túc trực ngoài phòng nàng cả tối, không ngờ bây giờ còn phải phiền vị đại ca đó chăm lo cho giấc ngủ của mình, Liên Cẩm áy náy không thôi.
"Nô tì làm ảnh hưởng đến công tử sao? Chắc chỉ lạ giường đêm đầu thôi, tối nay nô tì sẽ ngủ ngay ấy mà".


Trịnh Minh Khải vẫn nhìn thẳng thắp về phía trước, giọng trầm trầm đáp lại:
"Vốn ta cũng hơi khó ngủ, không phải vì cô nương đâu".


Liên Cẩm khẽ thở dài, tướng quân vừa phải lo việc quân việc nước, thức khuya dậy sớm như vậy, đã thế chất lượng giấc ngủ lại không tốt là bao, sao đủ tinh thần sức khỏe mà làm việc được chứ? Nghĩ tới chuyện cây đinh lăng mà tướng quân vừa nói, Liên Cẩm hỏi ngay:


"Sao công tử không đặt linh lăng trong gối cho dễ ngủ?"
"Ta cứ nay đây mai đó nên mang theo cũng không tiện lắm".
Liên Cẩm suy nghĩ một lúc rồi nảy ra ý tưởng:
"Hay nô tì làm một túi thơm đinh lăng cho công tử nhé, lúc nào cũng mang theo bên người dễ dàng, khi nào ngủ thì đặt lên trên gối, chắc sẽ có hiệu quả".


Nhớ lại chiếc túi đựng tiền màu xanh lục thêu hoa sen màu trắng mà nàng đưa đợt trước, hai mang tai của hắn lại thoáng ửng đỏ lên, hắn vội đáp lời:
"Không cần phiền cô nương như vậy, tại hạ cũng quen rồi, không sao cả".


"Sao lại không sao chứ? Giấc ngủ rất quan trọng, nô tì chỉ mới mất ngủ một đêm mà tinh thần uể oải thế này rồi. Làm túi thơm rất nhanh thôi, nô tì sửa lại từ túi đựng tiền đợt trước, phơi ít đinh lăng khô rồi nhét vào trong, vậy là được rồi mà".


Hai người cứ chuyện trò như vậy đến khi tới trước mặt Tửu Vân quán họ mới kịp nhận ra, Trịnh Minh Khải đằng hắng mấy tiếng rồi nói lại:
"Chuyện này để nói sau đi".


Hắn vừa dứt lời, tên nô tài bên cạnh Huỳnh Phiên đã chạy ra tiếp đón, dẫn mọi người lên lầu hai của quán đã đặt trước phòng bao.


Trịnh Minh Khải và Nguyễn Việt Khoa đưa mắt nhìn nhau, có lẽ tên kia bắt đầu thấy lo rồi, cho nên mới đẩy nhanh tốc độ. Chuyện này chứng tỏ một điều là, số hàng kia vẫn chưa được tẩu táng hết mà đang giấu ở một nơi nào đó.


Ba người lần lượt bước vào trong, Huỳnh Phiên và Trương Viên đã ngồi chờ trong đó. Thấy ba người đi vào, hai tên kia cũng đứng ra niềm nở chào hỏi. Huỳnh Phiên đảo mắt thấy Liên Cẩm cũng được theo tới cùng thì càng cười gian hơn:


"Ôi Trịnh công tử đây không xa được Thanh Trúc cô nương ấy nhỉ, tới bàn chuyện làm ăn mà cũng dẫn nàng theo".
Trịnh Minh Khải khẽ cười rồi đưa tay kéo Liên Cẩm tới ngồi cạnh bên mình, không đáp.


Mấy người gọi món xong xuôi thì trò chuyện xã giao đôi ba lời, khi ấy Trương Viên mới bắt đầu chuyện chính.


"Ta nói Nguyễn đệ đừng trách ta, để làm ăn được với một người chúng ta phải tìm hiểu cho thật kĩ. Cho nên chắc đệ cũng biết chuyện ta có cho người điều tr.a về gia sản nhà đệ ở Quý Châu, kết quả cũng khiến ta hết sức bất ngờ về tài kinh doanh buôn bán của Nguyễn đệ đây".


Nguyễn phó tướng khẽ cười đáp lại:
"Mua bán làm ăn thì phải chắc chắn đệ mới làm, như Trương huynh và Huỳnh huynh đây đã quá nổi tiếng ở Thanh Hồ này rồi, không cần điều tr.a gia sản đệ cũng đoán được ít nhiều".


Hai người cười hà hà rồi nói: "Nghe nói Trịnh đệ muốn nhập vải của Trương Viên đây, ta cũng thấy rất mừng, ta cũng đồng ý sẽ tiêu thụ hai trăm bao muối nhà Nguyễn đệ cung ứng cả Thái Liên. Chờ đợt một ngàn cuộn vải lụa đầu tiên được giao tới, chuyến xe hàng sẽ vận chuyển muối quay về Thái Liên luôn, cho nên ta sẽ đảm nhiệm việc chuyển hàng lần này. Trịnh đệ thấy thế có được không?"


Trịnh Minh Khải gật gù: "Trương huynh nói rất phải. Đệ và Nguyễn đệ cũng không quá quen thuộc ở nơi này, tìm một nơi uy tín để vận chuyển giữ hàng rất khó. Vốn đệ cũng định nhờ hai huynh giới thiệu, không ngờ huynh đã chu đáo tính hết thế này rồi".


"Đương nhiên đương nhiên". Huỳnh Phiên cầm li rượu tiếp lời: "Dù sao các huynh cũng có kinh nghiệm mấy chục năm buôn bán, xem như là truyền lại kinh nghiệm cho các đệ. Tất nhiên mặc dù đội vận chuyển bảo kê lần này là do hai huynh thuê, nhưng để chắc chắn các đệ cứ đi theo hộ tống. Dạo gần đây không biết có chuyện gì mà nhiều chốt kiểm tr.a trên tuyến đường này lắm".


Trịnh Minh Khải đưa mắt nhìn phó tướng đang ngồi bên cạnh mình, hai người trao đổi một lúc rồi mới nói:
"Tất nhiên là nếu vận chuyện bọn đệ phải đi theo dẫn đường, nhưng mà không biết Trương huynh có đi cùng hay không? Dù gì tới Quế Châu huynh còn phải kiểm hàng muối rồi vận chuyển đi mà".


Trương Viên phẩy tay ra vẻ đầy buồn bực: "Ta cũng muốn đi cùng tới thăm gia đình hai đệ, nhưng mà ngặt nỗi có chuyến hàng quan trọng chuyển tơ lụa lên kinh, không đi không được. Cho nên chắc ta sẽ tới Quế Châu chậm hơn đệ mấy ngày".


Trịnh tướng quân thoáng nhíu mày đưa li rượu lên che ngang tầm mắt. Một chuyến hàng quan trọng như vậy, nếu có vật tư đợt trước trộn lẫn bên trong, không lẽ bọn chúng có thể thoải mái giao cho người ngoài mà không hề lo lắng? Hay là đây thực chất là kế điệu hổ li sơn, không đi cùng để tránh bị nghi ngờ?


Nguyễn phó tướng cười cười đỡ lời cho tướng quân đang trầm ngâm suy nghĩ:
"Chuyện giao hàng quan trọng như vậy tất nhiên là phải đi làm rồi, thôi thì chúng đệ đợi huynh làm một bữa tiệc hoành tráng ở Quế Châu vậy nhé".


Cả căn phòng rôm rả tiếng cười đùa. Từ đầu tới cuối Liên Cẩm chỉ chăm chú ngồi ăn hết mấy món xung quanh mình, thỉnh thoảng lại nhìn lên cười cười gật gật.


Đột nhiên vừa ngẩng đầu lên nàng lại thấy Huỳnh Phiên đang nhìn mình chằm chằm, sau đó lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài như ám chỉ. Hai tay Liên Cẩm thoáng run lên, đến rồi, đúng như nàng dự đoán.
Liên Cẩm uống hết chén trà loãng bên cạnh rồi đứng dậy cười nói:


"Nô tì xin phép đi ra ngoài cho thông thoáng một lúc, ở đây hơi ngột ngạt quá".
Huỳnh Phiên cũng đứng dậy theo nàng.
"Thanh Trúc cô nương không quen thuộc bố trí ở đây, để ta dẫn cô nương ra hành lang bên ngoài. Hoa viên ở Tửu Vân quán nổi tiếng là tao nhã đó".


Liên Cẩm hơi cúi đầu khép mi, lúc đưa mắt nhìn lên, nàng lại vui cười nhã nhặn như lúc trước. Nàng định nói với Trịnh tướng quân một câu rồi mới đi, không ngờ khi quay sang chạm vào đôi mắt sâu đen thăm thẳm như đầm nước ấy, bao nhiêu lời đến họng lại không cách nào thoát ra được, cuối cùng đổi lại thành nụ cười rất nhẹ.


"Nô tì ra ngoài một lúc rồi quay lại".
Hắn khẽ gật đầu, không biết vì sao nàng lại cảm giác trong đôi mắt đó có chút lo lắng vừa lóe qua.
Liên Cẩm hít sâu một hơi rồi đi theo Huỳnh Phiên ra ngoài, đi thẳng tới một hành lang khá khuất, Huỳnh Phiên mới dừng lại chờ nàng bước lại gần.


Hắn thấp giọng hỏi nhỏ: "Hai người đó có nhắc gì tới chuyện của Bách Hoa quán không?"


Liên Cẩm vờ như suy nghĩ rồi vội đáp: "Nô tì nhớ hôm qua trong lúc ăn cơm hai người đó có nói với nhau là chuyện phi pháp ai mà chẳng làm, việc tàng trữ này cũng không quá lớn, chắc sẽ không làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của họ, cho nên họ không quá lo lắng".


Huỳnh Phiên chau mày hỏi tiếp: "Cô có nghe họ nói gì nữa không?"
Mấy chuyện này trên đường tới đây Trịnh Minh Khải có dặn trước nàng rồi, Liên Cẩm cũng nói theo như thế:


"Nô tỉ chỉ nghe loáng thoáng chuyện họ muốn mua thêm đồ gốm sứ của một người nào đó, hình như gần đây Nguyễn công tử cũng đang điều tr.a thương thảo".


Những điều này khá trùng khớp với theo dõi của Huỳnh Phiên, hắn nghe thế cũng không hỏi thêm gì, bảo cô có nghe được gì thì phải báo lại ngay, ở thêm dăm ba hôm nữa rồi quay về cũng được.
Liên Cẩm đi loanh quanh ở hoa viên một lúc rồi mới quay lại phòng, khi ấy người trong phòng cũng bắt đầu đứng dậy.


Thấy nàng bước lại, Trịnh Minh Khải đưa tay ra hiệu nàng đến bên rồi cười nói với mấy người kia:
"Vậy thôi hôm nay chúng đệ xin cáo từ hai huynh, còn phải về chuẩn bị tiền bạc cho chuyến vận chuyển lần này".


Ba người ra khỏi Tửu Vân quán thì nhanh chóng quay về lại quán trọ. Tầm giờ này là lúc chợ đang đông. Đường phố tấp nập người qua lại, Liên Cẩm vất vả luồn lách qua từng người, vậy mà cũng không theo kịp bước chân thoăn thoắt của hai người phía trước.


Đột nhiên một bàn tay kéo nàng lại gần bên, theo quán tính nàng bổ nhào vào lòng người phía trước. Mùi bạc hà nhẹ nhàng phàng phất ở xung quanh, lồng ngực cứng cáp và rộng lớn che chắn hết những xô đẩy chen lấn phía bên ngoài, xa rời tiếng ồn ào huyên náo ở quanh đây, như tách biệt thành một khoảng không gian chỉ mình nàng và hắn.


Liên Cẩm cứng đờ cả người trong vòng ôm của người kia, mãi một lúc rất lâu sau, có lẽ là rất rất lâu, nàng mới tìm lại được suy nghĩ của mình, hình như nàng đang được Trịnh tướng quân ôm này.






Truyện liên quan