Chương 27

Bây giờ đã là đầu giờ Hợi, tiết trời đầu xuân gió lạnh tái tê. Đám mây đen che khuất trên bầu trời mấy ngày chưa tản hết, cả vùng trời u ám nặng nề.


Vào lúc này các cô nương đã tới dãy phòng thuê đàn hát mua vui, trong nhà bếp cũng bận rộn chuẩn bị đồ ăn phục vụ khách. Các cô nương còn lại cùng La ma ma ra ngồi trước đại sảnh đón đưa. Ai cũng có công việc của chính mình.


Trước hành lang vắng lặng không người qua lại. Liên Cẩm đứng nhìn quanh một lúc rồi mới rẽ sang lối đi ra ngoài nhà vệ sinh. Đi được một đoạn là tới hoa viên um tùm đen tối.
Nàng cẩn thận nghe ngóng thử, chắc chắn không còn mấy nam tử vạm vỡ đứng đầu kia mới cả gan dám lần mò sang đó.


Bình thường ở trước và sau hành lang đều có nô tài đứng canh ngoài, nhưng không hiểu có phải bởi vì hôm nay có xe hàng tới không, lúc ở trên lầu nhìn xuống, nàng lại không thấy có ai đứng chặn.
Liên Cẩm nuốt một ngụm nước bọt, hai tay sờ soạng bên mặt tường tối đen, nhích dần từng tí một.


Cả hoa viên này rộng khoảng chừng nửa thước, nhà kho và phòng của La ma ma nằm chính giữa khu vườn, xung quanh là cỏ cây che kín. Gió đêm rít gào qua kẽ lá phát ra từng tiếng kêu thê lương rùng rợn, Liên Cẩm cố gắng cho mình bước nhanh hơn, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng lại cứ khiến hai chân như ríu lại.


Nàng muốn kiểm tr.a cho chắc chắn, xem thử mật thất có phải ở đây không, trong mật thất có còn vật tư đang tàng trữ hay đã chuyển đi rồi. Nếu đã chuyển đi bằng chuyến xe vừa rồi, điều đó có nghĩa là chuyến hàng mà Trịnh tướng quân vận chuyển không phải là hàng mà bọn họ đưa đi. Xác định được những điều đó, nàng mới có thể đưa tin chính xác cho tướng quân, giúp mọi người nhanh chóng phá được vụ án này.


available on google playdownload on app store


Đột nhiên có tiếng lá xào xạc như có người giẫm qua. Liên Cẩm vội vàng ngồi xổm xuống núp sau một lùm cây cỏ dại. Hai tay siết chặt gần như nín thở, nhìn hai nam tử cao lớn cầm đèn lồng đi qua. Có một người hỏi nhỏ:
"Đã chuyển lên xe hết chưa thế, sổ sách giao lại cho Huỳnh gia chưa?"


"Xong hết rồi, chờ hai canh giờ nữa là chuyển đi luôn, cùng lúc với đoàn xe của Trương gia".
Liên Cẩm cắn môi chờ đến khi hai người kia đi hẳn, không còn chút ánh sáng nào le lói lại sang đây, nàng mới chống hai tay xuống đất bò đi tiếp.


Từng bước nặng nhọc như cả đời trôi qua, tiếng tim đập rầm rầm trong lồng ngực, dồn nén đến căng tức cả người. Một lúc sau, cuối cùng Liên Cẩm cũng tới được vị trí mà mình muốn, khe hở giữa nhà kho và phòng của La ma ma, nàng nhớ A Mai có kể là, vô tình nàng ấy vào trong đó tìm bóng, chạm phải một vật gì dưới đất, khi ấy cửa mật thất mới mở ra. Người Liên Cẩm đầy đặn hơn A Mai khá nhiều, thế nên khi lách người vào trong cũng cực khi khó khăn. Hai bức tường cứng đờ ép chặt lấy ngực nàng, Liên Cẩm gắng nhích vào trong từng chút một, không ngờ càng vào trong hai bức tường lại càng lúc càng xa, đến cuối cùng nàng còn có thể cúi xuống lần mò trên mặt đất.


Từ câu mà A Mai kể lại, nàng đoán chìa khóa mở cửa phải có hình dáng gồ lên như quả bóng thì nàng ấy mới nhầm. Chạm thử ba bốn cục đá nằm cạnh bên bức tường. Tới hòn đá nằm sâu nhất bên trong, vị trí của nó khẽ nhích qua bên cạnh, ngay sau đó là một tiếng ầm vang lên, dưới mặt đất rung rung từ từ xuất hiện một cầu thang đi xuống.


Liên Cẩm run tay vội vã cầm viên đá phản quang nàng vẫn hay đeo vào trước cổ, đôi mắt to tròn ướt sũng run run, nàng nhắm chặt mắt lần nữa như lấy thêm dũng khí, bước xuống dưới kia.


Cầu thang này cũng nhỏ hẹp như khe hở phía trên, đi xuống khoảng hơn chục bậc cấp, nàng nhìn thấy một căn phòng trống rộng rãi có đốt đuốc bên trong.


Vì được xây dưới đất, khí lạnh từ mặt đất phả lên còn buốt sống lưng hơn cả gió rét giữa mùa đông. Liên Cẩm hít hả một hơi, bình tĩnh nhìn quanh bốn phía.


Phía dưới sàn rơi vãi đầy bụi đất, nàng ước tính căn phòng này cũng phải lớn bằng năm gian phòng mà nàng và A Mai đang ở, thông với nó là một đường hành lang, đi sang bên nữa là một ngăn phòng khác, bên trong chứa đầy tơ lụa thượng hạng và đồ cổ. Căn phòng này chắc chỉ nhỏ bằng một phần ba gian trống ở ngoài kia, Liên Cẩm đoán bọn chúng đã chuyển đi hết rồi, chỉ để lại mấy thứ không liên quan như vậy. Nối tiếp dãy hàng lang là một con đường đất rất nhỏ, không được xây dựng kiên cố như hai gian phòng trước, vừa hẹp lại vừa thấp, muốn đi qua chắc phải khom người bò, chẳng lẽ nơi này được dẫn sang một nơi nào khác nữa?


Chắc chắn họ vừa chuyển hàng đi, Liên Cẩm cũng nhanh chóng phải đi ra khỏi đó. Nhưng mà đúng lúc nàng quay người rời khỏi căn phòng nọ, dưới chân nàng lại giẫm phải một thứ khá mềm mềm, nhìn lại hóa ra là một quyển sổ hình như bị đánh rơi. Liên Cẩm ngồi xổm xuống nhặt nó lên, lật ra xem thử.


Bên trong có ghi rõ ngày tháng xuất nhập hàng, không chỉ vật tư mà còn có cả lương thực, nàng đoán chắc chắn chúng đều là hàng cấm.


Liên Cẩm mừng quá ôm chầm lấy quyển sổ trong tay, có cái này làm bằng chứng là có thể phá được vụ án rồi. Vừa giấu quyển sổ vào trong áo, Liên Cẩm đứng dậy bước ra khỏi căn phòng, ai ngờ đối diện với nàng lại là một nam tử thấp bé râu ria xồm xoàm đang nheo mắt cười mỉa nhìn nàng.


Liên Cẩm kinh hoàng bước lùi sau một bước, gót chân đụng phải đống đồ cổ cạnh bên, tiếng đồ đồng đồ sứ va vào nhau loảng xoảng. Tên kia bước tới từng bước một, ép nàng vào sát chân tường, cười khà khà gian xảo:


"Ta còn tưởng mình quên khóa cửa nữa đấy chứ, không ngờ lại có một con chuột nhắt lẻn vào đây".
Liên Cẩm run rẩy nép sát vào bức tường, đầu lưỡi líu lại đến mức không nói rõ ra thành chữ:
"Nô tì vô tình đi lạc vào đây thôi, nô tì không cố ý..."


"Không cố ý". Hắn ta cười hà hà lanh lảnh, đôi mắt lươn nhỏ dài híp lại nhìn vào nàng chằm chặp: "Thế ngươi cất quyển sổ kia làm gì? Nếu không phải ta phát hiện để quên sổ ở đây thì chắc con chuột này cũng vô tình lấy nhầm sổ đi ra ngoài ấy nhỉ".


Liên Cẩm vội lắc đầu lia lịa, còn chưa kịp giải thích thêm câu nào, tên đó đã xông tới đưa tay ra siết chặt lấy cổ nàng.
"Một con chuột nhắt thì ta có thể tha, nhưng mà với mày thì không thể bỏ qua đơn giản như thế được. Mang hết mấy thứ mày đã thấy xuống dưới mồ luôn đi".


Bàn tay cứng đờ như thép nguội từ từ thít chặt lấy cổ họng, Liên Cẩm bấu tay mình vào tay hắn, gắng sức để gọng kìm kia nới lỏng hơi một chút, nhưng lại chẳng ăn thua. Luồng không khí bị bịt kín không cách nào luân chuyển. Lồng ngực căng tức không sao hít thở được. Liên Cảm cảm giác hai tai dần ù đi, cặp mắt cũng mịt mờ không còn nhìn rõ nữa.


Cơn đau quặn từ lồng ngực lan ra khắp toàn thân, Lúc bóng đêm dần dần bao phủ, hai tay nàng cũng không còn sức níu lấy cánh tay kia, đột nhiên gọng kìm siết chặt lấy cổ nàng lại thình lình biến mất.


Liên Cẩm mềm nhũn ngã nhào xuống sàn nhà, cố gắng hít hà từng luồng không khí khó khăn vừa có được, hít đến mức ho sặc sụa, nước mắt cũng ào ào chảy ra. Không biết bao lâu sau, một bàn tay kéo tay nàng đứng dậy, Liên Cẩm mới định thần nhận ra hoàn cảnh mình lúc này. Nàng mờ mịt nhìn cánh tay mảnh khảnh của người kia, đến lúc đôi mắt lấy lại được tiêu cự, nhìn thấy người tới là A Mai, nàng mới hoảng hốt lắp bắp:


"A Ma, sao... sao tỷ lại ở đây?"
Một tay A Mai giữ lấy tay nàng, một tay kia còn đang cầm một cái bình hoa to bằng đồng, Nàng quay lại nhìn tên lùn vừa ngã nằm dưới đất, cuống quýt nói nhanh:
"Phải chạy trước đã, A Liên, chúng ta phải chạy đã rồi nói".


Liên Cẩm cố gắng điều khiển đôi chân run rẩy của mình, được A Mai dìu chạy ra phía hành lang, đi tới chỗ đường đất nhỏ hẹp lúc nãy nàng có thấy.
"Không đi được từ đằng kia đâu, người ta không thấy tên này tới sẽ chạy xuống đây ngay, phải chạy ra lối này".


Liên Cẩm mờ mịt hỏi: "Tỷ có biết chỗ này dẫn đi đâu không?"
A Mai cũng lắc đầu hoang mang, nhưng sau đó nàng ấy lại trả lời chắc nịch như đã quyết định rồi: "Ta không biết, nhưng A Liên à, đó là đường sống duy nhất của chúng ta".






Truyện liên quan