Chương 31
Liên Cẩm mơ một giấc mơ thật dài, trong cơn mơ đó, nàng thấy mình chạy mãi, chạy mãi trong khu rừng, chạy tới khi kiệt sức ngã gục dưới tán cây. Đột nhiên thình lình phía sau lưng vang lên tiếng gầm gừ kinh dị. Liên Cẩm run rẩy quay đầu lại, đứng cách nàng không xa, một con gấu đen thui to lớn, nó vươn hai tay trước ầm ầm bước lại. Liên Cẩm muốn chạy trốn nhưng hai chân ê ẩm mất cảm giác không chịu nghe theo sự điều khiển của nàng. Cuối cùng nàng đành bất lực nhắm chặt mắt, phó mặc cho số phận.
Chờ một lúc lâu cũng không thấy cảm giác đau đớn như mình đoán. Nhưng mà hơi thở ồ ồ của con gấu vẫn rõ ràng bên tai. Bất ngờ, nàng rơi vào một vòng ôm ấm áp. Liên Cẩm hoảng hốt mở mắt ra, thấy con gấu đen mập đang ngồi phịch xuống đất giang hai tay ôm lấy nàng vào lòng. Bộ lông mềm mại ấm áp đó khiến nàng thoải mái đến mức không muốn vùng bỏ chay. Cứ để yên như thế, ngủ một giấc thật say.
Nhưng mà dần dà nàng lại cảm thấy bộ lông mà mình ôm không còn trơn mịn nữa, có vẻ hơi cưng cứng như tựa vào đá tảng, Liên Cẩm bực bội mở mắt ra, không ngờ đập vào mắt nàng lại là gương mặt phóng to của Trịnh Minh Khải, Trịnh tướng quân. Trịnh tướng quân híp mắt cười với nàng, dịu dàng xoa lên mái tóc: "A Liên ngoan ngủ tiếp đi".
Liên Cẩm sửng sốt há hốc mồm, mắt mở to kinh ngạc. Không biết từ bao giờ con gấu đen mập đã biến thành Trịnh tướng quân oai phong lẫm liệt. Không những thế Trịnh tướng quân còn đang nhẹ nhàng dỗ dành ôm lấy mình. Trái tim nhỏ bé của Liên Cẩm càng nhảy tưng tưng phấn khích. Nàng tựa đôi má đỏ phây phây vào lồng ngực của người kia, hít một hơi bạc hà nhẹ nhàng thanh mát, tự nhiên lại muốn nũng nịu với người đó một câu: "Tướng quân, nô tì đau quá".
Trịnh Minh Khải giật mình nhìn người trong lòng đang gật gù ngủ say, thực ra vốn ban đầu hắn không định thế này. Sau khi lau tay xong thấy nàng tựa vào vách đá cứng ngắc mà ngủ gật, đôi mày thanh tú như lá liễu hiếm khi lại nhíu chặt không thoải mái. Trịnh Minh Khải nhìn quanh động nhỏ cũng không thấy có gì khô ráo để cho nàng tựa lưng. Thế rồi không biết nghĩ thế nào, hắn nhích lại ngồi gần ngay bên cạnh, đưa bàn tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Liên Cẩm. Mu bàn tay ép vào đá lạnh, lòng bàn tay là mái đầu mềm mại của người kia.
Nếu là người bình thường, duy trì một tư thế như vậy chắc chắn cánh tay sẽ dần dần tê cứng. Nhưng mà Trịnh tướng quân luyện võ ngay từ khi còn nhỏ, đứng tấn mấy canh giờ hắn vẫn còn trụ được, chưa kể đến khoảng thời gian ăn dầm nằm dề giữa chiến trường rừng núi, khả năng chịu đựng và sức khỏe bền bì hơn người khác rất nhiều.
Nhưng mà càng nhìn Liên Cẩm Trịnh tướng quân lại có cảm giác tư thế đó khiến nàng không thoải mái. Đầu tựa vào tay hắn, nhưng phần vai lại khuỵu xuống nghiêng hẳn lên vách đá, cả người nghiêng nghiêng. Hơn nữa thi thoảng nàng ấy lại giật giật người đổi sang tư thế khác, như vậy chắc chắn là do không thấy dễ chịu rồi.
Trịnh tướng quân lại nghĩ ra một cách khác tốt hơn. Hắn khẽ khàng nâng đầu nàng đặt lên vai của mình, để cả người Liên Cẩm tựa vào lòng và vòng tay của hắn, khi nghiêng đầu nhìn thấy đôi mày đó không còn chau lại nữa, A Liên cô nương còn giụi giụi mấy cái rồi ngoan ngoãn nằm yên, Trịnh Minh Khải mới nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
Hơi thở đi tới ngang cửa mũi, đột nhiên cả người hắn lại giật nảy mình cứng ngắc. Đến lúc này hắn mới chợt nhận ra tư thế này không ổn ở điểm nào, không chỉ không ổn mà phải nói là cực kì, cực kì không ổn.
Nhìn nàng ấy và mình lúc này có khác gì đang ôm ấp nhau không? Mặc dù Trịnh Minh Khải chưa yêu ai bao giờ, từ bé đến lớn cũng chưa từng ôm một người khác giới. Nhưng mà hắn cũng biết nam nữ khác biệt, không được đụng chạm gì. Vì thế bình thường Trịnh tướng quân vẫn tránh nữ nhân chẳng khác nào tránh hủi, né được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Bởi vậy chính bản thân hắn cũng không sao hiểu nổi. Tại sao mình lại chủ động ôm một cô nương trong tư thế thân mật như thế này, chưa kể đến chuyện còn tự ý hành động ngay khi cô nương nhà người ta mệt mỏi quá lịm đi.
Trịnh Minh Khải liên tục tự xỉ vả chính mình. A Liên cô nương tin tưởng mình như vậy, ở cùng một hang động với người ta cô nam quả nữ suốt một đêm đã không phải phép lắm rồi, nhưng mà hắn có thể giải thích là vì chuyện này chỉ có vài người biết, do đó nó sẽ không ảnh hưởng đến danh dự trinh tiết của cô nương nhà người ta. Nhưng mà Trịnh tướng quân vắt óc một hồi lâu cũng không nghĩ ra được lí do nào giải thích cho việc hắn chủ động ôm ấp nàng như vậy. Thế này không phải là có động chạm da thịt rồi đấy sao? Còn chỉ có hai người, còn ở trong hang động, suốt cả đêm
Giữa trời khuya mưa rơi rả rích, Trịnh Minh Khải nghe được tiếng tim mình thình thịch, không cần nhìn cũng biết thể nào hai mang tai cũng đỏ ửng lên rồi. Nhưng mà hắn lại không nghĩ đến chuyện đẩy cô nương ấy ra. Dù nàng ấy có thể tức giận khi tỉnh lại, nhưng hắn cũng không muốn để nàng khó chịu như thế này.
Không biết có nên chịu trách nhiệm với nàng ấy không?
Chịu trách nhiệm...
...
Vì hết củi nên đống lửa càng lúc càng yếu đi, thế mà Trịnh tướng quân lại cảm giác cả người phừng phừng như lửa đốt.
Đột nhiên A Liên cô nương lại khẽ cựa quậy trong lòng, Trịnh Minh Khải tưởng nàng tỉnh lại nên nín thở cúi đầu nhìn xuống. Hóa ra nàng ấy chỉ đổi sang tư thế khác thoải mái hơn, đôi mi cong dài khép chặt, cánh mũi nhỏ xíu hấp háy nhẹ nhàng, xuống thêm chút nữa là đôi môi đỏ hồng ướt át. Có lẽ là vì vừa mới uống nước xong, trên làn môi đó còn óng ánh ánh nước, nhìn như một trái đào chín đỏ mọng căng.
Trịnh tướng quân bất giác nuốt một ngụm nước bọt, sau khi ý thức được mình vừa nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta một cách khiếm nhã như thế, Trịnh Minh Khải hoảng hốt đảo mắt nhìn ra ngoài cửa động. Mưa đã tạnh hẳn, chỉ còn mấy giọt nước đọng lại trên mặt lá thỉnh thoảng lại rơi xuống tạo thành từng tiếng vang rất nhỏ.
Cả không gian vắng lặng im lìm, càng khiến cho những hơi thở nhẹ nhàng và nhịp tim có quy luật được khuếch đại lớn hơn. Có lẽ cũng bởi vì thế, câu lẩm bẩm như ngậm trong cổ họng của Liên Cẩm Trịnh Minh Khải cũng nghe được rõ ràng: "Tướng quân, nô tì đau quá".
Trịnh tướng quân giật mình cúi đầu nhìn người trong lòng mình, hắn cứ tưởng nàng đã tỉnh dậy rồi, nhưng mà chờ một lúc vẫn thấy người kia ngủ khì không biết trời cao đất dày gì cả, hắn mới khẳng định được câu nói vừa rồi chỉ là lúc mê man.
Đôi mắt sâu hoắm sắc dài bình thường đầy cương nghị, lúc này đây lại như một hồ nước mùa thu dịu dàng gợn sóng. Hắn khẽ hạ thấp giọng hỏi lại, như sợ giọng nói của mình sẽ khiến người nào đó giật mình tỉnh giấc.
"Nàng đau ở đâu?"
Tiếng hít thở trong lồng ngực vẫn đều đều như cũ. Thực ra lúc hỏi câu kia hắn cũng không nghĩ nàng sẽ trả lời mình, không ngờ cô nương nhỏ bé trong lòng lại mơ màng thì thầm đáp lại:
"...Đau chân".
Đến lúc này Trịnh Minh Khải mới nhớ ra chân Liên Cẩm bị thương. Lúc vừa mới lao xuống sườn dốc chạy đến cạnh bên nàng, đập vào mắt hắn là một cô bé thu mình co ro dưới gốc cây, hai tay khoanh lại ôm lấy đầu gối, cả mặt rúc vào tay. Làn váy màu hồng nhạt dính đầy bùn đất nâu đen và vết máu đã khô màu đỏ sẫm. Hắn cũng đoán nàng bị thương ở chân. Loay hoay một hồi thế nào lại quên mất điều đó.
Trịnh Minh Khải chỉnh lại người trong lòng để nàng tựa lên vai mình thoải mái hơn một chút, đầu vai kia hơi khom xuống nhẹ nhàng nâng tà váy nàng lên. Cổ chân đỏ bầm sưng tấy và ứ máu khiến hắn giật mình sửng sốt. Ngay sau đó là cảm giác áy náy khó chịu ngập trong lòng.
Màu đỏ nổi bật trên là da trắng nõn càng làm cho phần cổ chân sưng tím đập vào mắt người ta. Không biết có bị gãy xương hay không, nếu gãy thì phải nắn lại ngay, rồi ngày mai đưa nàng tới đại phu xử lí. Nếu chỉ bị bong gân thì đơn giản hơn nhiều.
Mặc dù Trịnh Minh Khải không học nhiều về y nhưng cũng biết một ít về những vết thương ngoài. Bình thường lúc đánh trận hắn cũng thường tự chăm sóc cho chính mình như vậy.
Trịnh tướng quân thử đưa tay nắn thử cổ chân nàng, xác định xem có bị gãy xương không, không ngờ lại khiến cô nương đang ngủ say đau quá mà tỉnh lại.
"Ưm". Liên Cẩm hoảng hốt ngồi bật dậy, bàn tay đưa ra theo bản năng nắm chặt lấy tay người đang nắn chân mình.
Sau đó một lúc nàng mới bình tĩnh lại, nhận ra người kia là Trịnh tướng quân anh minh thần vũ, nàng mới vội vàng buông tay ra, cũng nhân tiện rút cả chân mình lại.
Liên Cẩm cười cười ngượng nghịu: "Nô tì chịu đau kém lắm, nên lúc nãy mới phản ứng hơi quá".
Đôi mày của Trịnh Minh Khải càng nhíu chặt vào nhau: "Đau lắm sao?"
"Không có, không có, chỉ hơi đau chút thôi".
Thấy nàng đã tỉnh rồi, không cần dựa vào vai mình nữa, Trịnh tướng quân ngồi xổm xuống dưới đất, kéo chân nàng gần lại.
"Để ta xem có bị động đến xương cốt không, nếu có thì phải cố định lại tránh tổn thương nặng hơn".
Liên Cẩm nào dám để cho tướng quân cầm lấy chân của mình, một phần là vì ngại, nhưng lí do chính là vì nàng cảm giác làm như thế sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của một vị tướng quân đứng trên vạn người.
Trịnh Minh Khải thấy nàng cứ ú ớ "nô tì, nô tì" mãi, hai chân thì không ngừng thụt lại, hắn nghiêm mặt nói như thể ra lệnh:
"A Liên cô nương, đây là mệnh lệnh".