Chương 34
Ba ngày sau.
Hôm nay là ngày khởi hành về kinh theo dự tính. Đê đập ở Thanh Hồ đã hoàn thành vào mấy tuần trước đó, nhưng vì vướng vụ án bên này vẫn chưa giải quyết xong, thế nên mọi người chuyển sang canh tác lại đất đai vườn tược, tát nước từ đê vào cho người dân chuẩn bị mùa vụ mới.
Sau ba ngày thu thập hồ sơ sổ sách liên quan đến Hồ sư gia và Huỳnh Phiên, những lần tham nhũng bòn vét của công mà họ từng làm còn kinh khủng hơn dự đoán. Lần này dẫn về kinh xét xử, chắc chắn mấy người liên quan sẽ bị xử trảm trước bàn dân thiên hạ, còn về gia quyến của họ tạm thời được giao cho Huyện lệnh giam giữ, nếu phán tội nặng thì có thể bị tru di tam tộc.
Hơn năm trăm binh sĩ áp giải gần hai mươi người liên quan. Lúc đoàn quân đi dọc qua các tuyến phố trước khi lên đường khởi hành về kinh thành, dân chúng Thanh Hồ thi nhau tung hoa tán dương triều đình và binh sĩ, tiếng reo vang mừng rỡ tràn ngập khắp phố lớn ngõ nhỏ trấn Thanh Hồ. Có người còn đốt cả pháo bông, như hân hoan đón chào một tương lai tươi đẹp, xua đi quãng thời gian tăm tối vì nghèo đói thiên tai.
Liên Cẩm vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài. Hơn năm tháng ở đây, thời gian đầu ngày ngày nàng đều đi phát cơm phát gạo cho dân nghèo, vì thế tình cảm dành cho mảnh đất này càng lúc càng nhiều thêm. Liên Cẩm sụt sịt mũi một lúc mới thả rèm xuống lại, không ngờ lúc rèm cửa vừa buông xuống, khóe mắt của nàng lại chạm phải bóng người oai phong đang cưỡi trên con ngựa cao lớn màu đen ở phía xa.
Ba ngày rồi nàng không dám gặp hắn. Lấy lí do là chuẩn bị rời đi, nhiều việc trong doanh cần nàng tới dọn dẹp, thế là sáng sớm ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Liên Cẩm vội dẫn theo A Mai chạy bay về quân doanh đóng ở ngay bên thành, gia nhập vào nhóm người phục vụ. Bà quản sự lâu rồi không thấy nàng về đây, bà còn thân thiết hỏi thăm nàng một lúc. Chuyện Liên Cẩm tới Túy Hoa lầu không một ai trong quân doanh này biết. Nguyễn phó tướng thông báo lại với nhóm người phục vụ là Liên Cẩm phải tới phụ việc ở phủ Huyện lệnh đại nhân, tranh thủ chăm sóc cả Trịnh tướng quân đang điều tr.a ở đó. Thế nên mọi người cũng đinh ninh bây giờ vụ án giải quyết xong rồi Liên Cẩm lại trở về.
Sau khi được giới thiệu qua loa, A Mai cũng hòa nhập rất nhanh với công việc ở đây. Tinh thần phấn chấn chuyển đồ lên xe ngựa. Hai cô nương đã lâu không làm việc tay chân, giờ phải khiêng vác nặng nề thì không quen cho lắm. Nhưng cũng may có người ở bên động viên rồi giúp đỡ lẫn nhau, ba ngày làm việc cũng trôi qua nhanh chóng.
Liên Cẩm cứ thế ở lì trong quân doanh ba ngày, thỉnh thoảng trong lúc dọn dẹp, nàng lại nghe tiếng binh sĩ xì xào tướng quân vừa trở lại trong doanh. Liên Cẩm càng trốn biệt một lúc tới khi nghe ngóng được tướng quân đi rồi nàng mới chịu chui ra.
Có một chiều Liên Cẩm đang chùi rửa mấy cái nồi lớn bên bờ sông, Nguyễn phó tướng lại thình lình đi tới. Vừa nhìn thấy hắn nàng cũng giật mình theo, vô thức nhìn ra sau người đó, may mà không xuất hiện bóng người nàng vô cùng quen thuộc.
Nguyễn Việt Khoa thoải mái ngồi xuống cạnh bên nàng, thấy nàng mồ hôi nhễ nhại thì quan tâm hỏi chuyện:
"Sao muội còn ốm mà lại chạy tới quân doanh làm việc ngay thế này? Tướng quân cũng đâu ra lệnh phải về đây dọn dẹp?"
Liên Cẩm đưa tay lau mồ hôi trên trán, cười đáp: "Nô tì được nhận vào đây làm mấy việc này mà. Bây giờ chuẩn bị quay về rồi, nhiều thứ cần sắp xếp thế này, nô tì không làm việc cũng thấy bứt rứt tay chân".
Nguyễn phó tướng cũng không biết nên khuyên giải thế nào, hắn đành hỏi tiếp: "Thế gót chân của muội thì sao? Ta nghe đại phu nói phải vài tuần mới đỡ hơn được mà".
"Bởi thế nên mấy hôm nay nô tì đều nhờ A Mai cả, không dám bưng vác đồ gì nặng. Mấy cái nồi này cũng nhờ nàng ấy xách ra đây cho nô tì, thật phiền người ta quá".
Nguyễn Việt Khoa khẽ gật đầu, thực ra đến bây giờ lúc nhắc tới tên A Mai cô nương là hắn lại có cảm giác rùng mình hoảng hốt. Như kiểu tên nàng ấy là chìa khóa mở ra những kí ức không mấy tốt đẹp ở Túy Hoa lầu dạo đó. Thanh danh mà hắn giữ gìn bao năm qua đã bị làm xấu như thế đó.
Nguyễn phó tướng vội lắc đầu đuổi hết suy nghĩ vừa rồi đi, quay trở lại chuyện chính:
"Thực ra ta tới đây tìm muội là vì Trịnh tướng quân dặn dò. Ngài ấy bận quá nên không thể thường xuyên tới doanh thăm muội được. Mấy lần sắp xếp thời gian quay lại cũng không thấy muội đâu. Biết muội về lại doanh làm việc, tướng quân còn chỉ thị cho quản sự đừng giao quá nhiều việc cho muội, chỉ làm một số việc lặt vặt thôi, tránh ảnh hưởng đến vết thương".
Nói xong, Nguyễn phó tướng trầm ngâm một lúc rồi khẽ cười nhìn nàng:
"Về lại kinh thành là sắp về nhà rồi. Rời nhà gần nửa năm, không biết Uyển Nhu thế nào rồi, có chịu được cuộc sống trong chùa không hay chuồn về nhà trước?"
Liên Cẩm nghe nhắc đến bạn mình cũng tủm tỉm cười theo:
"Chắc chắn Uyển Nhu sẽ chịu được cả thôi. Nguyễn phó tướng không nên coi thường nàng ấy như vậy".
Đương nhiên Nguyễn Việt Khoa hiểu được muội muội nhà mình gan lì như thế nào, bình thường hay nhõng nhẽo vậy thôi, lúc cần thiết cũng cố chấp đến chín bò mười trâu không sao lay chuyển được.
"Thế tới kinh thành rồi muội định đi tìm dì luôn sao? Ta nhớ Uyển Nhu từng nói muội tới kinh thành vừa là để kiếm tiền, vừa là để thăm dì mình ở đó".
Liên Cẩm ấp úng một lúc rồi lắc đầu:
"Nô tì có tim rồi nhưng không tìm thấy được. Chắc dì đã chuyển tới nơi khác rồi. Quay lại kinh thành nhận tiền xong có lẽ nô tì sẽ về lại Quế Châu luôn".
Chuyện nhà người ta Nguyễn Việt Khoa cũng không tiện hỏi nhiều, dù gì hai người cũng ở cùng một trấn, sau này cũng có dịp gặp gỡ giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng mà một cô nương tự mình đi mấy trăm dặm về quê như vậy cũng rất không an toàn. Hắn nói luôn:
"Hay muội đợi ta bàn giao xong chuyện với Nội vụ, chờ vụ án được xét xử rồi ta đưa muội về luôn. Một mình muội đi đường như thế thì nguy hiểm quá".
"Không cần đâu mà, lần tới đây cũng là một mình muội tới. Chỉ cần tìm được một thuê xe đáng tin cậy là được rồi. Không cần phiền Nguyễn phó tướng phải đưa muội đi đâu".
Thực ra đi như vậy nàng cũng lo lắm chứ. Có điều nàng xa nhà đã gần năm tháng rồi. Không biết có xảy ra chuyện gì gấp hay không. Nhỡ đâu mấy tỷ muội của nàng nổi hứng lên chùa để kiểm tra, mọi chuyện vỡ lở ra thì ch.ết. Không bằng tranh thủ về nhà sớm được ngày nào hay ngày nấy.
Tính khoảng thời gian di chuyển từ Thanh Hồ về lại Kinh thành cũng phải đến hai tuần, rồi thời gian từ Kinh thành về lại huyện Quế Châu, ngót nghét cũng vừa tròn một tháng. Hơn nữa lâu rồi nàng cũng chưa nhận được thư từ Uyển Nhu. Chính điều này càng khiến nàng thấp thỏm mấy hôm rồi.
*
Xe ngựa lọc cọc lăn bánh trên con đường sỏi đá, đi qua cánh đồng lúa vừa mới gieo cấy mạ, đi dọc sườn núi dốc cheo leo. Liên Cẩm ngồi trong xe gật gù ngủ gật, thỉnh thoảng lại giật nảy mình khi bánh xe lăn qua chỗ gập ghềnh.
Thấy Liên Cẩm có vẻ uể oải hơn mọi ngày, A Mai ngồi cùng xe đưa tay sờ lên trán của nàng:
"Hình như hơi nóng, muội thấy không thoải mái ở đâu à?"
Liên Cẩm mơ màng mở mắt ra:
"Muội chỉ thấy hơi buồn ngủ thôi".
A Mai càng nhìn lại càng thấy không ổn. Bình thường Liên Cẩm luôn vui vẻ phấn chấn. Nhưng từ lúc quay lại quân doanh làm việc, muội ấy luôn ở trong trạng thái mệt mỏi và rũ rượi. Lúc đầu nàng còn nghĩ là do A Liên lâu rồi ít làm việc tay chân nên mới mệt đến vậy, nhưng mà bây giờ ngồi yên trên xe ngựa muội ấy cũng không khá là bao.
Hay là bị ốm từ lần ở trong rừng? A Mai đưa tay vén thử tà váy xem gót chân của nàng. Gót chân phải được băng kín lộ ra một khoảng da hồng hồng, có lẽ máu bầm chưa tan hết. Hay là do đau chân nên mới mệt thế này?
A Mai bên này cứ xoắn xuýt như vậy, Liên Cẩm thì cứ an tâm tựa vào thành xe ngủ tiếp. Đến khi xe dừng lại để mọi người nghỉ ngơi ăn cơm trưa nàng cũng không muốn xuống xe.
Mấy hôm nay trời chuyển nắng oi ả, ngồi một chỗ trên xe ngựa thôi mà nàng cũng thấy nóng hừng hực cả người. Thế nên ăn gì cũng chẳng ngon, hôm nay nhất quyết không ăn nữa.
A Mai lay lay nàng dậy, cầm một cái bánh bao thịt thơm lừng đưa tới:
"Muội không xuống ăn nên tỷ mang một cái bánh bao về này. Ăn tạm không thì đói bụng lắm".
Liên Cẩm lắc đầu đáp lại:
"Tỷ cứ để đó lát nữa muội sẽ ăn. Giờ nóng quá nên muội không có hứng nữa".
A Mai chớp mắt: "Nóng hả, sao tỷ thấy tiết trời mát mẻ, dù nắng gắt nhưng lại có gió mà, không nóng".
A Mai nói xong nhìn sang đã thấy Liên Cẩm gật gù tựa vào thành xe ngựa. Nàng lo quá nên quyết định đi tìm đại phu trong doanh để hỏi thử. Trần đại phu cũng là người đã khám bệnh cho Liên Cẩm vào ba ngày trước. Giờ nghe A Mai kể về tình hình của nàng ông đã đoán ra ngay:
"Hôm trước ta có nói cô nương ấy ở trong rừng một ngày, rất dễ bị phong hàn nên phải để ý kĩ. Có lẽ bây giờ mới phát bệnh rồi đây".
A Mai vâng vâng dạ dạ: "Bây giờ muội ấy chỉ mới sốt và nhức mỏi cả người thôi, nô tì chưa thấy ho hen gì cả. Đại phu có thể tới bắt mạch bốc thuốc cho muội ấy bây giờ được không?"
"Được rồi, ta lấy hòm thuốc rồi đi cùng cô nương".
Chờ Trần đại phu đi vào xe ngựa của ông chuẩn bị hòm thuốc, A Mai đứng ở ngoài lại gặp ngay Trịnh tướng quân vừa tình cờ đi ngang. Thấy nàng đứng một mình ở đây hắn cũng dừng lại hỏi:
"Sao cô nương lại đứng ở đây vậy? Xe chuẩn bị khởi hành rồi".
A Mai nghe thế thì vội vàng trình bày:
"Trịnh tướng quân, A Liên bị ốm nên nô tì tới nhờ Trần đại phu sang xem bệnh thế nào. Tướng quân có thể chờ một khắc nữa mới lên đường được không?"
Trịnh Minh Khải thoáng nhíu mày:
"A Liên bị ốm sao?"
"Vâng, Trần đại phu nói có lẽ là bị phong hàn rồi. Ủ bệnh từ ba ngày trước đó, mấy hôm nay nô tì cũng thấy muội ấy mệt mỏi nhưng không có các triệu chứng đặc trưng của phong hàn nên nô tì mới không để ý lắm. Không ngờ hôm nay lại phát sốt thế này".
Trịnh tướng quân bực bội không biết xả vào đâu, hắn ra lệnh cho một binh sĩ gần đó thông báo với mọi người một khắc sau mới bắt đầu di chuyển. Chờ Trần đại phu cầm hòm thuốc đi ra, ba người cùng tới xe ngựa mà Liên Cẩm và A Mai đang ngồi.
Mỗi xe ngựa có khoảng năm sáu người, sau khi A Mai xuống xe, Liên Cẩm đang ngồi cạnh bốn cô nương phụ việc khác. Bây giờ ba người bước lại đây, nếu để mấy cô nương đó xuống xe thì không ổn cho lắm, mà xe ngựa nhỏ hẹp đâu thể chen chúc quá nhiều người. Thế là đang lúc A Mai định bước lên ngỏ ý nhờ mấy cô nương nọ xuống tạm một khắc thôi, Trịnh tướng quân đã kéo rèm bước vào, nhẹ nhàng bế Liên Cẩm đi ra khỏi xe ngựa trước con mắt tròn vo của mấy người có mặt.