Chương 4
Tần Mạc ôm Nhan Lãng nhìn hai giây, sau đó ghé tránmình vào trán thằng bé để thử nhiệt độ, nói: “Sốt rồi, đứa bé này bị bệnh sao?”
Tôi lập tức định thần lại từ trong khiếp sợ, vội lalên: “Đúng vậy, đúng vậy, bị nổ ruột thừa rồi.”
Anh ta nghi ngờ nói: “A?”
Tôi sửng sốt một lát, vội vàng xua tay: “Không đúngkhông đúng, là tôi muốn nói thằng bé bị viêm ruột thừa rồi, còn nữa, anh Tần,nếu xe anh không bị nổ lốp có thể làm ơn, trước đưa hai mẹ con tôi đến bệnhviện một chuyến. Chẳng qua tôi căng thẳng quá nên lỡ lời.”
Tôi còn chưa biểu đạt xong, anh ta đã mở cửa xe, đẩytôi vào ghế phụ, sau đó lại đem Nhan Lãng một lần nữa đặt lên đùi tôi, bản thânngồi vào ghế lái, thấy tôi ôm Nhan Lãng không tiện, còn ghé đến giúp tôi thắtdây an toàn.
Động tác lưu loát nhanh nhẹn, tôi và Nhan Lãng đềukhông kịp phát biểu ý kiến gì.
Trong lòng tôi nghĩ hôm nay thật là gặp được ngườitốt, cảm kích nói: “Cảm ơn anh, anh Tần, bệnh viện đại học T.”
Anh ta khởi động xe, nghiêng đầu nói: “Đi Nhân Y đi,bác sỹ bên kia tay nghề có vẻ cứng hơn.”
Tôi lo lắng nhìn Nhan Lãng đang nhắm mắt nói: “Khôngcần, không cần, đi đại học T, bên kia có tôi có thể mượn thẻ sinh viên khámchữa bệnh, có thể được chiết khấu.”
Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì.
Xe của Tần Mạc lao như tên bắn về phía trước. Tôi cócảm giác như đang bay vậy. Nhan Lãng mặc dù bụng đau nhưng vẫn cố gắng chịuđựng không rên lên một tiếng, rốt cuộc không chịu đựng được, nó nói: “Mẹ, conmuốn nôn.”
Là một người mẹ, tôi rất muốn nói với nó: “Con yêu,nôn đi, nôn thoải mái đi, muốn nôn cứ nôn.” Nhưng đây là xe Tần Mạc, là mộtchiếc xe cao cấp, nếu như Nhan Lãng thực sự làm bẩn chiếc xe này, phỏng chừngđem cả hai mẹ con chúng tôi bán đi cũng không đền nổi. Tôi nghĩ một chút, đemáo khoác cởi ra kề dưới miệng Nhan Lãng nói: “Con nôn ra đây.”
Tần Mạc vẫn chuyên tâm lái xe, đưa tay ra sau ghế lái,lục lục, lấy ra một chiếc túi giấy màu trắng nói: “Dùng cái này.” Tôi nhận lấychiếc túi giấy, trong đầu nghĩ chiếc xe này quả thật rất cao cấp, thiết kế cũngthật nhân tính, ngay cả những tiểu tiết như vậy cũng đầy đủ, quả nhiên Santana2000 không thể nào so sánh nổi.
Nhan Lãng sau khi nôn xong tình trạng có vẻ khá hơn.
Tần Mạc đưa một tay xoa đầu Nhan Lãng, quay đầu nhìntôi nói: “Thằng bé tên gì?”
Đáng sợ là khi anh ta làm động tác này vẫn duy trì tốcđộ lái xe như điện xẹt.
Tôi lo lắng nói: “Nhan Lãng, Nhan trong màu sắc, Lãngtrong sáng sủa, anh Tần, chú ý về phía trước một chút.”
Tần Mạc gật đầu rốt cuộc tầm mắt cũng nhìn về phíatrước, nói: “Cái tên thật không tồi, rất sâu sắc.”
Tôi nghĩ, đúng vậy, không tồi, mẹ tôi vẫn cảm thấy bàđặt cái tên này cho Nhan Lãng rất hay, dễ thuộc, ngụ ý cũng sâu sắc. Hôm sautôi phải viết một bức thư nói cho bà, ngay cả người nổi tiếng cũng khen cái tênbà đặt hay. Tin này chắc chắn có thể làm cho cuộc sống lao tù của bà thêm chútánh sáng.
Nhan Lãng ở trong lòng tôi khẽ giật giật, tôi nghĩ ômnó chặt thêm, nhưng nó lại bắt đầu giãy giụa. Lòng tôi chùng xuống, run runnói: “Anh Tần, có thể nhanh hơn được không? Nhan Lãng lại đau hơn rồi.”
Dường như chiếc xe lại bay nhanh hơn, Tần Mạc nói: “Côkể chuyện cho Lãng Lãng xem, đánh lạc hướng sự chú ý của nó, đúng rồi, nó thíchnghe chuyện cổ tích không?”
Tôi nói: “Nó không thích chuyện cổ tích, chỉ thíchnghe truyện cười thôi.”
Anh ta nói: “Vậy cô kể chuyện cười cho nó đi.”
Tôi đáng thương nói: “Tôi không biết kể chuyện cười.”
Anh ta trầm mặc trong chốc lát, một tay lái xe, vẻ mặttrầm tư: “Trước đây có một kiếm khách, đường kiếm của anh ta rất lạnh lùng, vẻmặt của anh ta rất lạnh lùng, ánh mắt của anh ta cũng rất lạnh lùng, trái timcủa anh ta càng lạnh lùng. Cuối cùng… anh ta lạnh mà ch.ết.”
Nhan Lãng quả nhiên thôi giãy giụa.
Xe dừng lại trước bệnh viện Nhân Y.
Tần Mạc không nghe theo đề nghị của tôi, không nóikhông rằng chạy xe đến Nhân Y. Tôi ôm Nhan Lãng tập tễnh bước xuống xe, cảmthấy lấy chân tôi làm điểm tựa, toàn bộ thế giới đều điên đảo.
Nhan Lãng quả nhiên là viêm ruột thừa cấp tính, bác sĩđề nghị mổ. Mà Nhân Y không hổ danh là bệnh viện người nổi tiếng Tần Mạc đề cử,riêng phí giải phẫu là bốn ngàn.
Tôi nói: “Phải mổ ngay lập tức sao? Hoãn hai ngày cóảnh hưởng gì đến thằng bé không?”
Bác sĩ nói: “Ảnh hưởng thì không ảnh hưởng, chúng tôicó thể kê thuốc khống chế bệnh của cháu, nhưng sớm muộn gì cũng phải mổ, trướcsau gì cũng phải làm phẫu thuật thôi, hoãn hai ngay không có ý nghĩa gì cả.”
Tôi nói: “Thực ra lúc này vẫn có ý nghĩa, đủ thời gianđể tôi đổi bệnh viện.”
Năm trước Chu Việt Việt đi bệnh viện đại học T cắtruột thừa, viện phí là hai ngàn rưỡi, vì mượn được thẻ chữa bệnh của một sinhviên y, chiết khấu rồi bớt số lẻ còn một ngàn hai, cái này còn chưa tính, nằmviện ba ngày còn được phục vụ miễn phí ba bữa cơm ở canteen. Chu Việt Việt nămtrước hai mươi tư, lớn gấp ba lần so với Nhan Lãng, vậy ruột thừa nhất địnhcũng to gấp ba lần, cắt bỏ cũng khó hơn, không có lý gì mà cái ruột thừa bé bécủa Nhan Lãng lại gấp ba lần giá cái ruột thừa của Chu Việt Việt. Huống chi tôitrong nhà còn có một người bà ngoài bảy mươi tuổi cần phụng dưỡng, có một đứabé tám tuổi cần chăm sóc, còn phải hỗ trợ cho học sinh nghèo, tôi căn bản khôngcó khả năng lập tức trả bốn năm ngàn đồng. Tuy rằng sau khi phát triển nền kinhtế thị trường, chúng ta không có cách nào lựa chọn ai sống ai ch.ết, nhưng hạnhphúc là còn có thể lựa chọn nơi nào và ai giết. Vì vậy, tôi quyết định đưa NhanLãng đến bệnh viện đại học T chịu ch.ết.
Nhưng Tần Mạc lại khăng khăng để Nhan Lãng mổ ngay lậptức. Tôi cảm thấy anh ta cho rằng chỉ có thể để Nhan Lãng nhanh chóng phẫuthuật mới làm cho chuyến đi của anh ta tối nay không vô ích vậy.
Là một người nổi tiếng, Tần Mạc hiển nhiên không biếttrên thế giới này còn có cái gọi là nhà vệ sinh miễn phí, không như nhà vệ sinhthu phí, nhà vệ sinh miễn phí kia là thế giới dành cho những người nghèo.
Tôi thở dài một hơi nói: “Anh Tần, là thế này, anh đãtừng nghe qua nơi này chúng tôi có một câu gọi là bác sĩ cứu người bệnh việngiết người chưa? À, đúng, anh hẳn là chưa nghe nói qua, tôi nghe người ta nóianh luôn luôn ở nước ngoài. Thầy thuốc ở Nhân Y, tài cao, lá gan cũng hơnngười, cho nên viện phí ở nơi này cũng thực sự không ít, ngoài những người thựcsự ngốc, dân thường như chúng tôi sẽ không tùy tiện tới đây khám bệnh.”
Tần Mạc ôm Nhan Lãng vừa tiêm xong còn đang ngủ nói:“Mỗi lần tôi bị bệnh đều đến đây khám.”
Tôi nuốt nước miếng một cái đáp: “Ha ha, tôi khôngphải đang nói anh, nhất định là anh không ngốc, anh xem, anh không phải làngười địa phương, không rõ tình huống thôi, ha ha…”
Tần Mạc không để ý nói: “Ở đây tôi có thẻ VIP của bệnhviện, nghe nói tiểu phẫu thế này có thể hưởng giá ưu đãi.”
Tôi nói: “A, khó trách anh tin tưởng bọn họ đến vậy,quả nhiên kinh tế thị trường, ngay cả hoạt động công ích như bệnh viện cũng đãbắt đầu khuyến mãi rồi.”
Tần Mạc bâng quơ chậm rãi nói: “Nếu bọn họ làm thịtnhiều người như vậy, chúng ta quay lại làm thịt bọn họ vài lần cũng chẳng có gìđáng nói.”
Tôi nói: “Đúng, anh nói rất đúng, anh Tần.”
Bởi vì có chiếc thẻ VIP này của Tần Mạc, Nhan Lãng lậptức có thể mổ ở bệnh viện Nhân Y.
Tần Mạc nói anh ta đi ra ngoài trước một chút.
Tôi từng nghe Chu Việt Việt nói bọn họ học kiến trúccó rất nhiều người là Fan của Tần Mạc. Nhóm fan này còn tự thành lập một forumtrên mạng để ủng hộ anh ta, tên là câu lạc bộ cầm thú. Câu lạc bộ cầm thú này ýnghĩa như tên, mỗi hội viên ở đây bất luận nam nữ đều là cầm thú. Lần đầu tiênnghe cô ấy nói như vậy, trong lòng tôi nhảy dựng, tưởng rằng họ Tần này là mộtngười cầm thú, có năng lực đem cầm thú năm châu bốn biển tụ họp lại một chỗ.Sau này tôi mới biết rõ ràng, cầm thú là tên gọi thân mật của fan với Tần Mạc.Đây là một cách gọi lưu hành trong giới trẻ bây giờ, như nếu fan của Chu ViệtViệt thì phải kêu là bánh trung thu, nếu fan của tôi thì phải gọi là Nhanliêu[1].
Tóm lại, sau khi Tần Mạc ra ngoài, lập tức có một “cầmthú” tiến về phía tôi. Tôi đoán cô ta là một “cầm thú” chủ yếu vì cô ấy hỏi tôiba câu đều liên quan đến Tần Mạc.
Đối thoại của tôi với cô ấy là thế này.
Cô ấy nói: “Cô ơi, người vừa nói chuyện với cô có phảilà Tần Mạc không?”
Tôi nói: “A? Tần Mạc là ai, cô đeo kính nên chắc nhìnnhầm rồi, tên người đó không phải là Tần Mạc.”
Cô ấy kéo trễ kính xuống dưới một chút nói: “Cô đừngtưởng lừa được tôi, người đó nếu không phải Tần Mạc tôi sẽ đem ba chữ TrinhMinh Minh viết ngược lại, tôi xem biểu hiện hai người thân thiết như vậy, côvới Tần Mạc có quan hệ gì?”
Tôi nghĩ cái này cũng không tốt, gặp ngay phải chuyêngia. Nhưng cũng may Tần Mạc không phải là người quá nổi tiếng, trừ những ngườilàm kiến trúc, bạn bè của anh ta nhận ra anh ta thì người bình thường khôngnhận ra cũng là chuyện dễ hiểu. Cũng giống như mọi người dân Zimbabwe đều biếttổng thống của bọn họ tên là Garbe, mà người Trung Quốc chúng tôi chỉ cần biếtquốc gia Zimbabwe này gọi là Zimbabwe chứ không gọi là Jin We Booba cũng làchuyện bình thường.
Tôi nói: “À, thì ra người kia tên là Tần Mạc. Tôikhông biết anh ta, thật, tôi với anh ta chỉ là người qua đường Giáp với ngườiqua đường Ất. Nhưng cô Trịnh Minh Minh mà cô nói tôi biết, ngôi sao nổi tiếngtoàn châu lục, ha ha, con tôi còn là fan của cô ấy cơ. Hơn nữa, tại sao cô phảiviết ngược tên Trịnh Minh Minh của người ta, Trịnh Minh Minh đâu có đắc tội gìvới cô?”
Cô ta lại kéo gọng kính xuống một chút: “Cô không cầnquanh co, với cá tính của Tần Mạc, lại cùng người qua đường Giáp như cô biểuhiện thân thiết thế sao? Quên đi, nếu cô không cho tôi biết tôi sẽ tự đi hỏianh ấy. Còn nữa, cô thực sự biết Trịnh Minh Minh? Tôi chính là Trịnh MinhMinh.” Nói xong giày cao gót giậm mạnh, chạy theo hướng Tần Mạc bỏ đi.
Tôi sửng sốt nửa ngày, cảm thấy bây giờ kỹ thuật hóatrang cũng thật cao siêu, ngôi sao này trước khi trang điểm với sau khi trangđiểm quả thật là hai người hoàn toàn khác biệt. Lại cảm thấy quả thực hôm naylà ngày Hoàng Đạo, ở trên đường cái thưa thớt có thể gặp được một người nổitiếng, cũng ở một nơi vắng vẻ như trước phòng giải phẫu lại còn có thể đụng đếnmột người nổi tiếng, chẳng lẽ toàn bộ những người nổi tiếng của thành phố C đềuđến đây để trải nghiệm cuộc sống sao?
Nhưng trực giác của Nhan Lãng quả là rất nhạy bén, TầnMạc cùng với Trịnh Minh Minh quả nhiên có quan hệ gì đó. Tuy rằng Nhan Lãng vìlý do cá nhân mà vẫn cực kỳ phản đối Tần Mạc qua lại với Trịnh Minh Minh, nhưngkhách quan mà nói, tôi cho rằng Tần Mạc với Trịnh Minh Minh qua lại xem ra sovới Nhan Lãng và Trịnh Minh Minh xứng đôi hơn nhiều, Tôi nghĩ đến việc nếu TầnMạc và Trịnh Minh Minh thực sự là một đôi, mà tôi lại là người qua đường Giáp,trong lúc lơ đãng làm đồng lõa của Nhan Lãng, làm nảy sinh mâu thuẫn gia đìnhngười ta, tội lỗi này thật quá lớn. Cho nên đến khi Tần Mạc trở về tôi vẫn còncảm thấy sợ hãi.
Anh ta cởi áo gió vắt trên tay, tay phải cầm chiếc hộpđựng giầy. Đi đến trước mặt tôi ngồi xuống, mở chiếc hộp lấy ra một đôi giầythể thao nữ.
Tôi nghĩ anh ta thật sự chọc giận Trịnh Minh Minh rồi,nên mới mua đôi giày này nhận lỗi kéo cô tr.a trở về. Chịu ảnh hưởng của bộ phimtruyền hình TVB “Trang phục đẹp đẽ”, tôi còn tưởng người nổi tiếng khi tặng quàcho cô gái của mình không phải ngựa thuần chủng nhập khẩu từ nước ngoài thìcũng là kim cương, mà viên kim cương kia cũng không phải loại tầm thường, cònphải là một viên kim cương cực kỳ lớn, nhưng tình huống thực tế chỉ cần một đôigiầy thể thao Adidas là có thể thu phục được, sự thật tàn khốc thật làm chongười ta giận sôi.
Tần Mạc nói: “Đến đây, thử xem.”
Lúc đưa Nhan Lãng đến bệnh viện tôi đã đá đôi giầy caogót phiền phức đi, ném ở bên đường, từ tối đến giờ chỉ đi hai chiếc tất hànhtẩu giang hồ, lúc này chiếc tất trắng đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu nữarồi.
Tôi từ chối nói: “Không được, không được, anh tìm mộty tá khác giúp anh thử giầy đi, tôi mà thử thì chắc chắn anh phải giặt lại mộtlần rồi mới đem tặng bạn gái được mất. Thực ra giầy này không cần thử, mắt nhìncủa anh rất chuẩn, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy rất đẹp rồi, bạn gái anh đi vàonhất định sẽ càng đẹp mắt. Bạn gái anh thấy một đôi giầy đẹp như vậy trên chânmình, trong lòng nhất định sẽ rất vui vẻ, dù giận dỗi chuyện gì cũng sẽ mauchóng bỏ qua thôi.”
Tần Mạc ngẩn người, sau đó cười cười. Người ta nóinhững người không thích cười khi cười lên đều cực kỳ bắt mắt, có thể thấy đượcbình thường Tần Mạc là người không thích cười. Sau nụ cười như trăm hoa đua nởnày, anh ta cởi dây giày, “Vừa rồi bác sỹ nói với tôi bệnh viện cấm chỉ đi tấtkhông đi giầy, nên đôi giầy này cô tạm thời đi đi.”
Tôi quan sát đôi giầy này một lát, lấy ánh mắt mộtngười ngoài nghề đánh giá, nó tất nhiên không phải hàng fake, hơn nữa nhìnđường nét tinh xảo như vậy chắc chắn là một cái giá trên trời, trong lòng nhấtthời cảm thấy ông trời thật không có mắt. Tôi nói: “Anh Tần, giầy này anh vẫnnên giữ lại tặng cho bạn gái đi, tôi đi ra ngoài tùy tiện mua đôi giầy vải làđược.”
Anh ta nhíu nhíu mày: “Đừng làm loạn.”
Tôi nói: “Hả?”
Chính anh ta cũng sửng sốt hồi lâu, sau một lúc thugiầy lại thản nhiên nói: “Xin lỗi, cô Nhan, ngoại hình cô rất giống một cốnhân, chẳng may tôi lại coi cô là cô ấy rồi.”
Có một câu ngạn ngữ rất nổi tiếng nói, “Đã đưa Phậtthì đưa đến Tây thiên.” Kỳ thật Tần Mạc chỉ cần đưa tôi và Nhan Lãng đến cửabệnh viện là có lòng lắm rồi, nhưng anh ta còn chạy tới chạy lui tận tâm tậnsức như với chính con mình vậy, lại còn mua riêng một đôi giầy thể thao về, làmcho tôi không thể nào lý giải được. Tôi nghe nói có những người nổi tiếngnghiện rượu, nghiện thuốc, còn có nghiện phá hoại gia cang người khác, nghiệnđánh vợ, nhưng chưa từng biết có người nổi tiếng nào nghiện làm việc tốt, lạicòn tự tay cẩn thận tỉ mỉ đến vậy. Tần Mạc quả thật không giống một người nổitiếng bình thường.
Tần Mạc nói: “Lãng Lãng phẫu thuật còn phải mất một lúcnữa, đi thôi, tôi đưa cô đi tìm đôi giầy bị ném kia.”
Tôi do dự một chút, anh ta không nói gì nữa, cầm lấyhộp giầy bắt đầu đi ra bên ngoài.
Một vị y tá trung niên bộn bề công việc lặng lẽ tớigần tôi: “Cô đừng đi theo anh ta, người đó với cô không thân chẳng quen lạigiúp cô như vậy, vừa nhìn qua là biết có ý khác rồi, cô đi theo khẳng định sẽchẳng an toàn.”
Tôi nhận thức sâu sắc một điều: Xã hội này quả nhiênđã không thể thuần khiết rồi, bởi vì làm việc tốt mà không bị dư luận bàn tánthật vô cùng khó khăn.
[1] Nhan liêu: Nhan nhỏ mọn, Nhan tính toán =]