Chương 25
Emnhớ ra rồi, em chưa từng không thích anh, tất cả những lời tàn nhẫn đó, tất cảđều là em nói dối.
♥♥♥
Thời gian trôi qua gần nửa năm.
Mùa xuân trôi xa, mùa hè tốt tươi xanh um đã đến. Đólà thời gian tràn ngập sức sống, vạn vật giao hòa. Ánh mặt trời chói lọi trênbầu trời đổ ánh nắng trải khắp nhân gian, mỗi nhánh cây đều mang theo một ngọnsóng cuồng nhiệt, thường xuyên có sấm chớp mưa rào bất ngờ.
Trong lúc đó đã xảy ra nhất nhiều chuyện may mắn. Vídụ như mẹ tôi ở trong tù biểu hiện tốt, thời gian thi hành án giảm đến tám năm.Ví dụ như, bà ngoại đến khám ở bác sĩ trung y mới trấn trên vào kỳ nghỉ đôngnăm ngoái đã hoàn toàn điều trị được bệnh cũ, không còn tái phát. Ví dụ như đầumùa xuân năm sau, Nhan Lãng đạt được giải nhất kỳ thi Olympic tiểu học toàncuốc. Chủ nhiệm lớp nó đến tìm tôi bàn bạc, nói đứa bé này lực học rất giỏi,xem có nên xem xét cho nó học nhảy lớp hay không. Lại ví dụ như, kỳ an toàn củaChu Việt Việt tính toán nhầm lẫn, lúc cùng Hà đại thiếu, không ngờ lại “trúngthưởng”.
Về sự kiện cuối cùng này, ý của Chu Việt Việt là,người làm nghệ thuật không thể có con, bởi vì sinh con xong dễ làm cho nghệthuật gia bất bình thường, bất bình thường rồi sẽ rất khó tiếp tục sáng tạotrên con đường nghệ thuật. Căn cứ trên tinh thần hy sinh vì nghệ thuật, cô tínhbỏ đi đứa bé này. Mặc kệ việc tôi an ủi cô ấy không làm nghệ thuật kiến trúcthì vẫn làm được nghệ thuật trình diễn, mà nghệ thuật trình diễn đòi hỏi mức độtinh thần không cao, nhưng cô ấy vẫn cố tình muốn bỏ đứa bé.
Trên thế giới này không phải không có gió lùa đượctường, chuyện này đương nhiên bị Hà đại thiếu biết, rồi rất nhanh biến thành cảnhà bọn họ đều biết. Hà đại thiếu gia nói xong, Hà lão thái thái phấn khởi đếnmức thiếu chút nữa ngất xỉu đi, lập tức chuẩn bị ngay sính lễ, cùng với Hà phunhân tự mình đi đến nhà Chu Việt Việt cầu hôn. Khiếp sợ sự uy hϊế͙p͙ của nhà họHà, bố mẹ Chu Việt Việt vui vẻ nhận lời, tộc trưởng song phương gặp gỡ traođổi, Chu Việt Việt từ đó bị cho tạm nghỉ học giam lỏng ở nhà, mỗi ngày ăn xonglại nghỉ, chỉ đợi ngày tốt giờ tốt tháng sau thành hôn với Hà đại thiếu. Tuyrằng cũng đã thử phản kháng, nhưng có phản kháng ắt có trấn áp, mỗi lần đều bịtrấn áp đến triệt để. Cuối cùng Chu Việt Việt giơ cờ trắng đầu hàng làm cho Hàđại thiếu rất vừa lòng.
Chu Việt Việt nói: “Tống Tống, kết hôn cậu làm phù dâucho mình.”
Tôi nói: “Không được rồi, mình đã có con.”
Cô ấy kiên trì: “Vừa hay, con cậu có thể làm hoađồng.”
Tôi nói: “Cũng không được, việc này chưa có tiền lệ.”
Cô ấy nhìn Hà đại thiếu đang đứng một bên: “Nếu TốngTống không làm phù dâu, em sẽ không kết hôn.”
Hà đại thiếu nói: “Nhan Tống, xin em thương xót.”
Tôi vói: “Vậy được rồi.”
Như vậy là vui vẻ, cuộc sống dường như trở lại lúc đầu,trong lòng tôi lại biết là không phải. Chỗ không phải này như ẩn chứa nỗi đauxót, nhưng mỗi giây mỗi phút tôi đều tự nói với mình, nhất định có thể quên đi.Ai cũng phải tiếp tục sống tiếp, ai cũng thế.
Ngay lúc hôn lễ của Chu Việt Việt cấp tốc chuẩn bị,ngày hôm đó, tôi như thường lệ đến đài truyền hình. Trong đài không có người,văn phòng cũng chỉ có Tương Điềm và Trần Oánh, dường như đang thảo luận gì đó.Thấy tôi mở cửa đi vào, cả hai sửng sốt một chút, sau đó lại vùi đầu vào thảoluận vấn đề của họ. Mấy hôm trước tôi đã gửi đơn từ chức cho tổ trưởng, làmxong học kỳ này tôi sẽ không tiếp tục nữa, lúc đó đã bận bịu việc thực tập, hơnnữa còn phải nhanh chóng tìm việc làm. Tổ trưởng đã nhận lời, tính để cho TươngĐiềm tiếp quản công việc của tôi, vài lần gần đây đến văn phòng đều là để bàngiao công việc với cô ấy. Tôi sửa sang lại tài liệu trong chốc lát, đem nhữngthứ quan trọng ra đưa cho cô ấy. Cô ấy lơ đễnh nhận lấy, một lúc lâu sau độtnhiên cao giọng nói với Trần Oánh. “Giới giải trí chính là như vậy, cậu xem cónhững diễn viên nhỏ cả đời chỉ muốn được gả vào nhà giầu, muốn vươn lên làmphượng hoàng nhưng lại không chịu nhìn lại xem mình được mấy cân mấy lạng, chủđộng sán đến để cho người ta chơi đùa. Kết quả là sau khi người ta chơi đùa xongthì đi đính hôn với người xứng đáng lại kết hôn với người xứng đáng. Mấy cônàng tự cho mình là gì, cuối cùng không phải bị người ta dùng vài đồng tiền đểtống khứ đi?”
Trần Oánh cười một tiếng: “Còn có thể trách ai, tựmình làm cho mình rẻ mạt.”
Bọn họ nói chuyện rất sôi nổi, tôi không tiện quấyrầy, sửa sang lại giấy tờ xong chuẩn bị rời đi. Tay vừa đặt lên cửa, Tương Điềm đã gọi lại: “Aiz, chị Nhancó biết anh Tần sắp đính hôn rồi?” Tôi quay đầu nhìn cô ấy.
Cô ấy mở tờ tạp chí trong tay vội mang đến cho tôixem: “Đừng nói là chị không biết? Được đăng lên bìa tạp chí rồi. Vị hôn thê củaanh ta là một nữ họa sỹ, xinh đẹp lại có tài, gia thế cũng tốt, giới truyềnthông đều nói là mối lương duyên thế kỷ, mọi người đồn anh ta tặng cho vị hôn thêchiếc nhẫn đính hôn lên đến hai mươi vạn đô la.”
Cách khoảng năm bước, Tần Mạc trên tạp chí so vớitrước cũng không có gì khác, áo sơ mi cùng complet, bên cạnh là một cô gáiphương Tây tóc đen mắt đen. Người đẹp mặc chiếc quần xuông màu lục, nụ cười thánhthiện xinh đẹp. Tôi đã sớm nói, anh sẽ tìm được một cô gái gia thế tốt, tínhcách tốt cho mình.
Tương Điềm cười ngọt hỏi tôi: “Chị, chị làm sao vậy?”
Tôi đem tầm mắt rời khỏi cuốn tạp chí: “Không có gì,chỉ là không ngờ được Tần Mạc nhiều tiền như vậy. Sớm biết anh ta nhiều tiền,lúc trước có thể nào tôi cũng không đá anh ta.”
Chúng tôi đều trở về thế giới của mình, sống một cuộcsống rất tốt.
Lúc về phòng trọ thì nhận được điện thoại của bàngoại. Bà rất ít khi gọi điện đến đây.
Cách xa ngàn dặm, giọng nói bà tha thiết dặn: “Nếu tàichính không cho phép tìm được công tác tốt, ở thành phố lớn cái gì cũng đắt,không bằng cháu về trấn đi. Bà hỏi qua hiệu trưởng Tằng rồi, ông ấy nói nếucháu về có thể vào trường dạy ngữ văn, Lãng Lãng đi học tiểu học ở trấn trêncũng có thể giảm được một ít học phí và chi phí phụ. Như vậy cháu không cần vấtvả, bà cũng có thể thường xuyên nhìn thấy chắt trai…”
Tôi nói được, tôi sẽ suy nghĩ, bà phải giữ gìn sứckhỏe, giúp tôi cám ơn hiệu trưởng Tằng. Sau khi cúp máy, tôi còn thật sự suynghĩ, cảm thấy đề nghị này cũng không tồi. Trước mắt dựa vào tiền trợ cấp họcbổng nghiên cứu sinh và chút nhuận bút ít ỏi thượng vàng hạ cám, tuy rằng cóthể chu cấp cho Nhan Lãng học tập, nhưng chỉ có thế mà thôi, quần áo đẹp cũngkhông thể mua cho nó đến hai bộ, vì thế tôi vẫn rất đau lòng. Ở nông thôn khôngkhí tốt, thực phẩm cũng rẻ, có thể để dành tiền mua cho nó một số thứ mà bâygiờ không có cách nào mua được. Vấn đề quan trọng là trong trấn chúng tôi cónhà, bà ngoại sau khi vào viện dưỡng lão vẫn đem căn phòng đó cho người khácthuê. Bây giờ về có thể đón bà từ viện dưỡng lão, còn có thể để Nhan Lãng ởphòng lớn hơn một chút. Lại nói nữa, nó cũng đã lớn, cần phải có phòng riêngrồi.
Tôi cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, cẩn thận vạch tínhcon đường sau khi tốt nghiệp, không chú ý đến xung quanh, đợi đến khi tỉnh táolại mới nhận ra đang đứng ở giữa đường. Một chiếc xe ô tô hướng phía tôi laođến, như vậy chưa xong, còn gặp phải khốn cảnh thế này, cách đó không xa còn cómột cô bé cùng đứng với tôi trên một trục đường.
Xuất phát từ tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo, tôitheo bản năng vươn tay ôm lấy cô bé đang trợn mắt kinh hoàng, tính sẽ tránhđược chiếc ô tô đang lao như bay kia. Có thể tưởng tượng thế này, nếu cô bé vẫnđang ngây ra, tôi sẽ đưa tay ôm cô bé nhanh chóng lăn sang một bên, chiếc xevụt qua trong tiếng gào thét, hai chúng tôi lông tóc không sao, kết thúc vuivẻ. Nhưng không ngờ cô bé này một giây trước còn trợn mắt há hốc mồm, khi xeđến gần lập tức định thần lại, nhảy lên còn nhanh hơn thỏ. Tôi chạy qua ôm côấy, vừa lúc vồ hụt, dưới chân lại bị hòn đá nhỏ chặn đường. Tôi nghĩ tôi sắpsửa xong đời tồi, chiếc ô tô nhỏ lại kịp phanh lại cách hai bước trước mặt tôi.Nhưng dù có thế cũng không thể ngăn cản đầu của tôi dúi xuống do mất đà… Trướckhi ngất đi tôi nghĩ, đây quả thật là tai nạn giao thông vô lý nhất Trung Quốc,mà lái xe cũng thật là lái xe đen đủi nhất Trung Quốc.
Tôi tỉnh lại ở bệnh viện, không biết năm nay đến bệnhviện đã bao nhiêu lần.
Thật có duyên.
Người ta nói làm việc tốt sẽ được đền đáp, làm ngườitốt cả đời sẽ bình an. Trước khi xảy ra tai nạn tôi làm một chuyện tốt, chỉ làđối tượng quá nhanh nhẹn mà chưa trọn vẹn, nhưng dù chưa trọn vẹn, ông trờicũng thưởng cho tôi.
Tạm thời thì chuyện tốt chưa thấy đâu.
Nhưng nhân tai nạn xe cộ này, toàn bộ trí nhớ của tôiđều khôi phục lại.
Mảng ký ức trước mười tám tuổi kia, một tai nạn giaothông mất đi, sau một tai nạn giao thông khác nhớ lại, thật là trước hô sau ứng.
Rốt cuộc tôi có thể nhớ lại, khi mười tám tuổi, tôimang thai Nhan Lãng xảy ra tai nạn, mẹ nuôi đặt cho tôi cái tên Nhan Tống,chính là cái tên cô con gái đã mất của bà, bao gồm tên, bao gồm tuổi, bao gồmcả tình thương của mẹ dành cho cô ấy.
Mà cô gái tên Lolita trước năm mười tám tuổi kia đãhoàn toàn bị lãng quên đi rồi. Cảm giác này tựa như mơ một giấc mơ dài. Tronggiấc mơ, tôi gặp được Lâm Kiều, gặp được Tô Kỳ, gặp được Hàn Mai Mai. Trong mơtôi tỉnh tỉnh mê mê trải qua tám năm tuổi trẻ, vốn tưởng rằng là một giấc mộng,sau khi tỉnh lại lại phát hiện vật đã đổi, sao đã dời, người sao hỏa công chiếmđịa cầu, tất cả đều là sự thật.
Trước mười tám tuổi năm ấy, truyện rõ ràng khắc sâunhư vậy, vì cái gì tôi lại quên đi?
Tôi nắm góc chăn ngơ ngác nhìn những ngọn gió vi vuqua đám ngô đồng. Khi đó, rõ ràng đau đến ch.ết, đau đến dường như không cáchnào sống nổi, tại sao có thể đơn giản đem mọi chuyện quên đi? Nhưng mà, maymắn, Tần Mạc không việc gì, may mắn không có việc gì.
Nhưng anh đính hôn rồi.
Tôi kéo chăn trùm lấy mắt, nước mắt ướt nhẹp thấm qualớp vải.
Trong lúc mông lung tiếng thủy triều vô đôi bờ cát,rào, rào, nghe như giọng nói quê hương mười tám năm. Đó là quê hương của tôi,thành phố S.
Lần đầu gặp Tần Mạc là mùa hè năm tôi mười bảy tuổi,anh hai mươi ba tuổi.
Ba mẹ muốn tôi thi học viện mỹ thuật S, tôi thề sốngch.ết không đồng ý. Thực ra tôi cũng không ghét hội họa, chỉ là phạm vào bệnhchung của mấy đứa trẻ trâu, nghĩ rằng phản nghịch là mốt, không chịu tuân theosự sắp đặt của cha mẹ. Bạn của mẹ từ nước ngoài về, đến thành phố ven biển andưỡng, vừa lúc đó làm hàng xóm của chúng tôi. Nghe nói bạn của mẹ tôi có mộtđứa con học hội họa, chuyên ngành kiến trúc ở học viện Công nghệ Massachusetts,lần này được nghỉ học về nhà chăm sóc mẹ, sẽ ở đây suốt cả mùa hè.
Mẹ đưa tôi đi thăm người bạn này, nói tôi gọi cô ấy làdì Cố. Hai người ngồi ở phòng khách uống trà, nói chuyện nghệ thuật, nói chuyệngia đình. Những gì hai người nói chuyện với nhau tôi hoàn toàn không có hứngthú, ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ nghiên cứu chiếc đồng hồ để bàn cổ. Trên cầuthang vang lên bước chân, tôi ngẩng đầu nhìn lên, đang xuống lầu là một thanhniên mặc chiếc áo T-shirt màu thâm và chiếc quần dài nhạt màu, khuôn mặt dễnhìn, ở phòng khách ngập ánh sáng tự nhiên, tóc anh ánh lên mềm mại.
Dì Cố cũng nhìn thấy anh, cười nói: “Stephen, conxuống vừa lúc, mẹ và dì Lê đang nói đến con. Lạc Lạc, con gái dì Lê năm sau thiđại học, muốn thi vào học viện mỹ thuật S, con dù sao cũng không có việc gì, cóthể dạy phụ đạo cho Lạc Lạc không?”
Anh ngồi xuống cạnh mẹ, chào mẹ tôi một tiếng, quayđầu nhìn tôi. Lông mi anh rất dài, ánh mắt sáng ngời, tùy tiện nhìn qua nhưngcó vẻ chăm chú. Anh nói: Lạc Lạc?”
Tôi nói: “A, Lạc Lạc, tên đầy đủ là Lạc Lệ Tháp, anhđã đọc qua cuốn sách cấm Lạc Lệ Tháp của Vladimir Nabokov chưa? Chính là Lạc LệTháp đó, tên tiếng anh là Lolita.” Tôi chăm chú nhìn anh hỏi: “Có phải Steventôi biết không nhỉ? Tôi biết Stephen Hawking, Stephen Lee, Stephen Spielberg,Stephen Jackson, anh là Stephen nào?” Nói xong tôi trông chờ nhìn anh trả lời.
Mẹ nhìn tôi trừng mắt một cái: “Con bé này…” Tôi làmnhư không nhìn thấy cũng không nghe được mẹ nói. Tôi không muốn vào học viện mỹthuật S. Ai tới phụ đạo tôi đó chính là đồng lõa của mẹ, tôi sẽ không tử tế vớingười đó, tôi đã nghĩ như vậy.
Anh nhìn tôi, hơi chút kinh ngạc.
Dì Cố bật cười thành tiếng: “Stephen, có phải thấykiểu nói chuyện này rất quen thuộc? Lạc Lạc rất giống con trước đây.”
Anh cong cong khóe miệng, cười nói: “Trước đây con nóichuyện cũng không nhiều giọng mũi như vậy.” Giọng mũi là tử huyệt của tôi, mặttôi lúc đỏ lúc trắng, thẹn quá hóa giận.
Anh thân mật vươn tay: “Tôi là Stephen Tần, TầnMạc.Tần trong triều đại nhà Tần, Mạc trong sa mạc, tôi lớn hơn em nhiều, nên emhãy gọi tôi là anh Tần.”
Tôi nghiêng đầu hỏi: “Anh từ nước ngoài về, người nướcngoài không phải đều trực tiếp gọi tên sao?”
Anh cười, có chút hứng thú: “Đúng, nhưng giờ về nướcrồi, nhập gia tùy tục, cứ theo phong tục trong nước là được.”
Mẹ và dì Cố chỉ cười thầm nhìn hai chúng tôi.
Tôi càng cứng đầu hơn: “Tôi sẽ không gọi anh như vậy.”
Dì Cố rốt cuộc cười ha ha: “Stephen, con nên học tậpTrung văn nhiều hơn một chút, không biết chỉ có người yêu mới gọi nhau anh anhem em sao?
Tôi không thể tin được nhìn dì Cố. Không ngờ một ngườiphong thái cốt cách cao quý như vậy sẽ nói đùa thế này trước mặt người khác.
Tần Mạc tinh ý khẽ cười, làm bộ giật mình tỉnh ra nói:“Còn có cách gọi như thế sao? Xấu hổ quá, tiếng Trung của tôi không tốt, nhưngem ít nhất nên gọi tôi một tiếng anh trai.”
Tôi nhanh chóng bị bọn họ đùa đến phát khóc, lớn tiếngnói: “Anh cũng không phải mẹ tôi sinh ra, tôi không gọi, tôi…”
Tôi còn chưa hét xong, anh lấy một chuỗi vòng bằng đáđen đeo vào tay tôi, nghiêm túc nói: “Không ngờ về nước lại gặp được một em gáiđáng yêu như vậy, lại không có quà gì cho em, không bằng tặng cho em cái nàylàm quà gặp mặt.” Nói xong, anh xoa xoa đầu tôi.
Nhận quà của ngươi ta, lại nói chuyện với người ta quánặng lời, tôi đem tất cả những lời chưa nói xong nuốt vào bụng, lại nghĩ tớiphép lịch sự, mặt đỏ bừng nói: “Cảm ơn!”
Anh mỉm cười: “Vậy gọi tôi là gì?”
Tôi nghĩ, quà cũng đã nhận rồi, nếu còn giận dỗi vớingười ta thì thật thiếu lễ phép, hồi lâu bèn lên tiếng: “Anh trai.”
Dì Cố cười đến nước mắt chảy, nói với mẹ tôi: “Con gáicậu quả là bảo vật.”
Từ đó về sau mỗi ngày tan học, tôi đều đến nhà Tần Mạchọc vẽ với anh. Tôi nhìn anh vẽ tĩnh vật ở phòng vẽ, những màu sắc sinh độngtỏa sáng trên nền giấy, ngay cả tảng đá điêu khắc cũng có linh hồn.
Cái này cũng nói lên khi đó tôi là một đứa bé có trítưởng tượng rất phong phú. Mà hoạt động nghệ thuật thì cần có trí tưởng tượng,càng là nghệ thuật cao cấp thì càng phải như thế. Tôi cứ cho là như vậy, tươngtự những người cực kỳ có trí tưởng tượng có thể thưởng thức được “Guernica” củaPicasso, người có trí tưởng tượng bình thường có thể thưởng thức “Sunflower”của Van Gogh, người không có trí tưởng tượng chỉ có thể thưởng thức “người congái sông Nil” hay “Seven Seiya” là cùng.
Tôi ngồi xem Tần Mạc vẽ, bị tác phẩm của anh mê hoặc,dần dần cảm thấy thì ra hội họa cũng là một ý kiến không tồi. Không chừng vềsau tôi có thể trở thành một họa sĩ. Khi còn trẻ bản thân thường không biếttrời cao đất rộng, bản thân tôi dường như muốn từ bức họa của Tần Mạc tìm ramột cái gì đó, lập tức cho rằng cuộc đời của Tần Mạc rồi cũng sẽ gian truân nhưbức họa này. Tuy rằng khi đó, cơ bản tôi còn chưa biết một cuộc sống gian truâncó nghĩa là thế nào.
Tư thế Tần Mạc ngồi vẽ thực sự rất đẹp, cán bút nằmgiữa những ngón tay thon dài của anh, tựa như võ sĩ cầm một thanh trường kiếm.Chiếc rèm cửa vàng nhạt bị gió biển cuốn tung, ánh mắt anh chăm chú, dường nhưtrên thế giới chỉ có chiếc giá vẽ này. Tôi lúc ấy cố ý ho khan vài tiếng quấyrầy anh. Một bàn tay anh vẫn để trong túi, một bàn tay cầm bút không hề quantâm. Tôi cố gắng ho, ho đến mức cô dọn vệ sinh phòng bên cạnh cũng đi sang gõcửa, nhưng anh không chút để ý, chỉ vào chiếc tủ đối diện: “Cổ họng đau? Ở đócó kẹo ngậm.”
Thời gian học vẽ ở nhà Tần Mạc dần dần tăng lên. Từmột tiếng thành một tiếng rưỡi, từ một tiếng rưỡi tăng thành hai tiếng. Thật rachỉ có tôi không chịu đi, còn vừa hết giờ anh một phút cũng không ở lại. Khi đóTần Mạc ở trước mặt người khác giả đạo mạo, nhưng ở trong góc tối vẫn có nhữnghành động lén lút trẻ con. Mà tôi, thời gian như lúc này hẳn là đang cùng TrìnhGia Mộc xem TV ăn kem làm bài tập mới đúng.
Tôi hy sinh quãng thời gian đó, cuối cùng làm cho côbạn Nhất Tĩnh thầm mến Trình Gia Mộc có được cơ hội. Bọn họ thân thiết cùngnhau về nhà, cùng nhau đánh cầu, cùng nhau ăn kem ly, mà tôi cái gì cũng khôngbiết. Bạn học nhìn tôi ánh mắt ngập tràn thương hại, nhưng không ai đem bí mậtnày nói ra. Đến lúc tôi biết được tất cả, đã là tháng thứ ba học vẽ với TầnMạc, mùa thu phải đến cũng đã đến. Tôi không hề bi thương khổ sở, ngược lại cảmthấy vô cùng thoải mái.
Từ một tháng trước tôi đã bắt đầu phân vân chuyện xinlỗi Trình Gia Mộc, không ngờ sự tình lại phát triển đến nước này, chúng tôi aicũng có lỗi với người kia. Bất đồng ở chỗ là cậu ta có lỗi với tôi một cáchcông khai, còn tôi thì không để cho tội lỗi của mình bị người khác biết. Tôichỉ âm thầm thích anh, thích thầy giáo dạy vẽ của tôi, người bị tôi gọi là anhtrai kia, Tần Mạc.
Bởi vậy có thể thấy được, lúc còn trẻ tuổi, thích đơnphương là chuyện dễ dàng thế nào, nửa năm trước tôi còn cảm thấy Trình Gia Mộclà một bạn học không tồi, nửa năm sau đã hoàn toàn vất bỏ cậu ta thích Tần Mạc.Đó là tình yêu theo xu hướng ngưỡng mộ, tuyệt đối không giống kiểu tình yêu bọxít như với Trình Gia Mộc, chỉ nắm tay thôi cũng đã mãn nguyện. Tôi muốn ôm anhthật chặt, cũng muốn hôn anh. Tôi nảy ra ý tưởng to gan lớn mật như thế, lạicòn chưa đủ mười tám tuổi, chưa thực sự là một người trưởng thành.
Toàn Trung Quốc chắc không thể nào có một đôi nam nữgiống như tôi và Trình Gia Mộc, vụng trộm chia tay. Cậu ta thăm dò tôi: “BánhTrứng, có lẽ chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa?”
Tôi kiên định lắc đầu: “Không được, Đầu Gỗ, mình đãthích người khác rồi, không thể một lần nữa bắt đầu với cậu.”
Cậu ta thản nhiên nói: “Tần Mạc?”
Tôi nói: “A, Tần Mạc.”
Trước mặt Trình Gia Mộc, tôi có thể đem những suy nghĩnày nói ra miệng. Nhưng khi đối mặt với Tần Mạc, một chữ cũng không dám mở lời,ngay một chữ cũng không dám.
Trên thực tế, sự ám muội của tôi và anh cũng không hẳnnhư thế, anh chỉ coi tôi như một cô bé. Tôi vẽ được một bức tranh đẹp, anh cảmthấy vừa lòng, liền lấy chocolate từ túi áo thưởng cho tôi. Ngay cả dì Cố cũngnói, ngay từ khi Lạc Lạc đến học vẽ, trong túi Tần Mạc lúc nào cũng có kẹo.Cũng giống như các cô giáo mẫu giáo thường thưởng cho bọn trẻ sau mỗi giờ tậpthể dục.
Có một lần, anh theo thường lệ lấy chocolate đặt vàotay tôi, tôi rốt cuộc cố lấy dũng khí phản kháng: “Em không muốn ăn chocolate.”Anh vẽ vẽ trên giấy không để ý đến tôi, “Tôi cũng không ăn chocolate, dù saocũng là hai viên cuối cùng, đừng lãng phí, tốt xấu cũng ăn đi.” Tôi cứ nghĩ làkhông được lãng phí, tủi thân ăn hai viên chocolate này. Ngày hôm sau, quảnhiên anh không hề lấy chocolate thưởng cho tôi nữa.
Chỉ là đổi thành kẹo ʍút̼.
Trình Gia Mộc đả kích tôi: “Hai người không thể nào,xem tuổi, một người 7x, một người 8x, hai thời đại hoàn toàn khác nhau. Xét vềbối cảnh văn hóa, một người bị hủ hóa bởi chủ nghĩa tư bản từ nhỏ, một ngườisinh ra dưới ngọn cờ của chủ nghĩa xã hội khoa học, hình thái ý thức khôngtránh khỏi trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Về bằng cấp, một học sinh chưa tốtnghiệp trung học, một tiến sỹ, có thể có tiếng nói chung sao?”
Tất cả đều là sự thật, tôi không thể phản bác. Nhưngtôi nghĩ, tôi đem tình yêu đối với Tần Mạc chôn ở trong lòng, vì tình yêu này,tôi sẽ trưởng thành, sẽ nhanh chóng vượt qua anh. Khi đó, anh sẽ không thể tùytiện lấy chocolate hay kẹo ʍút̼ để đuổi tôi đi được. Tôi sẽ nhìn vào mắt anh,không hề lúng túng, không hề sợ hãi, cũng không hề hoài nghi, giống như tìnhthánh thổ lộ: “Tần Mạc, em yêu anh, yêu đã rất nhiều năm rồi, anh thì sao?”
Tôi dựa vào ý tưởng hoang đường trong đầu thúc giục,học tập khắc khổ, thành tích lên vù vù, mẹ tôi nhìn thấy phiếu kết quả học tậpkhông thể nào tin được, nhất định truy vấn tôi: “Có phải con chép bài ngườikhác mới được điểm cao thế nào không?” Tôi vừa tiếp tục khắc khổ cố gắng vừatiếc nuối trong lòng, nếu Tần Mạc xuất hiện sớm hai năm, nói không chừng tôi cóthể thi vào Bắc Đại rồi.
Đó là một tình yêu chân chính, tôi muốn đến gần anh,lại không dám đến gần. Bị những ý nghĩ mâu thuẫn này tr.a tấn, ngay cả ếch nhảyxuống ao cũng có thể kích phát nỗi sầu tủi trong tôi. Một cô gái đang yêu đơnphương thường luôn thích thơ, vậy là bài thơ haiku đầu tiên của tôi ra đời.
Rốt cuộc tôi chờ được một cơ hội, có thể quang minhchính đại ôm anh, sẽ không bị bất cứ kẻ nào phát hiện.
Là sinh nhật năm hai mươi ba tuổi của anh. Dì Cố muốnlàm một buổi vũ hội, bạn bè gần đó đều đến tham gia. Anh ngồi ở trên sô pha vừađọc báo vừa nói với tôi chuyện này. Bên cạnh, ánh tịch dương chiếu rọi lên hìnhdáng thâm trầm, đôi môi rất đẹp của anh hơi cong lên: “Buổi vũ hội này tự mangtheo bạn nhảy, đem cậu bạn trai của em đến cùng đi.”
Tôi bị nụ cười của anh mê hoặc, lúc định thần lại đượcđã thật mạnh gật đầu.
Tôi không hề nói cho anh biết tôi đã chia tay vớiTrình Gia Mộc, vẫn còn ý nghĩ xấu xa, chỉ cần anh nghĩ Trình Gia Mộc là bạntrai tôi, có thể an toàn làm nũng với anh, anh sẽ không nhận ra gì hết. Tôi mộtmặt tức giận anh coi tôi như em gái, một mặt lại sợ hãi anh không coi tôi nhưem gái. Nếu có thể trực tiếp từ em gái thăng chức lên bạn gái, hàm nghĩa lạikhác. Nhưng tôi rất rõ ràng, làm em gái không thế như thế, nên không thể nàođược rồi.
Cho dù Tần Mạc nói vũ hội này tự mang bạn nhảy đến,nhưng tôi cũng muốn cùng anh nhảy một bài. Một cô bé mười bảy tuổi kinh nghiệmhạn chế, trầm tư suy nghĩ, chuyện cổ tích có nói hoàng tử chỉ khiêu vũ với côngchúa đâu. Yêu cầu của tôi không quá cao, cho dù không phải công chúa, muốnkhiêu vũ với anh một bài cũng không phải là quá đáng.
Trình Gia Mộc nói: “Yêu cầu này của cậu đúng là khôngquá đáng, nhưng mấu chốt là cậu biết khiêu vũ không?”
Tôi dùng ánh mắt không sợ hãi nhìn cậu ta quyết chínói: “Tôi có thể học.”
Trình Gia Mộc nhìn trời xanh, cuối đường chân trờitiếp giáp với mặt nước biển thăm thẳm, một chiếc tàu chở dầu dường như khôngnhúc nhích, cậu ta vươn tay hướng tôi: “Để mình dạy cho cậu.”
Khả năng phối hợp của tôi dường như không tốt, họchành vất vả hai cuối tuần một điệu, nhưng chỉ có thể nhảy điệu này, nếu là điệukhác lại không theo kịp tiết tấu, thể nào cũng giẫm phải chân đối phương. TrìnhGia Mộc không hề nề hà, thở dài: “Vạn nhất vũ hội không có khúc này thì sao?”
Tôi bật lại đĩa nhạc an ủi cậu ta: “Không đâu, tôi sẽmang chiếc đĩa này theo, nhà họ có một dàn loa rất đỉnh.”