Chương 105

*Edit: Ngân Nhi*​
Lần này về nước, Hạ Chi Tuyển không đi gặp Cố Tư Ức luôn mà về nhà mình trước.
Lần trước thời gian hơi gấp nên anh không báo cho gia đình biết là mình về, nhưng lần này anh đã hoàn thành xong việc học và về hẳn nên người nhà ai cũng biết rồi.


Về chuyện kết hôn, anh cũng nên thông báo với gia đình một tiếng.


Mấy năm nay Hạ Chi Tuyển đi học chuyên sâu ở nước ngoài, đạt được rất nhiều thành tích cao, mới đầu Hạ Quảng Vũ không hài lòng chút nào khi con trai theo học ngành này, nhưng sau khi nhìn thấy thành tích của con, ông cũng hòa hoãn đi nhiều.


Hạ Chi Tuyển về nhà, trừ bố mẹ anh ra thì còn có người thân họ hàng hai bên nội ngoại, mọi người tụ tập lại mở tiệc chúc mừng Hạ Chi Tuyển về nước.
Trong bữa tiệc có đông người nên Hạ Chi Tuyển không nói gì, chỉ khiêm tốn lễ phép đáp lại sự quan tâm hỏi han của cả nhà.


Hạ Quảng Vũ rất vui, đứa con trai này từ nhỏ đã khiến ông nở mày nở mặt, việc học của nó chưa bao giờ cần ông phải lo lắng, đi nước ngoài cũng đạt nhiều thành tựu xuất sắc. Hậu sinh khả úy, về sau những hoài bão mà ông chưa làm được, con trai ông nhất định có thể hoàn thành thay ông.


Ăn xong bữa cơm, mọi người trở về nhà, lúc này chỉ còn lại một nhà ba người.


available on google playdownload on app store


Hạ Quảng Vũ nói với Hạ Chi Tuyển: “Phương diện công việc bố đã liên hệ giúp con rồi, làm biên chế trong một viện nghiên cứu, đãi ngộ đảm bảo là tốt nhất. Dựa vào trình độ học vấn và năng lực của con, sau này sẽ thăng tiến rất nhanh.”


Hạ Chi Tuyển lạnh nhạt nói: “Con không có ý định làm nhà nước, con muốn tự lập nghiệp.”
“Lập nghiệp?” Hạ Quảng Vũ giận tái mặt, ngữ điệu thay đổi, “một mình con thì có thể làm ra trò trống gì?”


“Có làm nên trò trống gì hay không thì cũng phải thử mới biết được.” Hạ Chi Tuyển vẫn rất bình tĩnh.


“Hoang đường! Quốc gia đã đào tạo bồi dưỡng con nhiều năm như vậy, mới ra nước ngoài học vài năm mà tư tưởng đã vặn vẹo rồi hả?” Hạ Quảng Vũ trách mắng, “Hai chữ lập nghiệp nói thì dễ lắm, nhưng con có biết môi trường kinh doanh nó như thế nào không? Người ta thì bỏ cả triệu bạc ra để ước gì được làm nhà nước, còn con thì ngược lại!”


Bành Linh sợ mâu thuẫn giữa hai bố con lại tăng lên, vội nói: “A Tuyển à, bố con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Ngoài kia có được bao nhiêu công ty trụ vững được quá mười năm chứ? Xã hội này nhìn qua thì hào nhoáng, nhưng phía sau nó là rất nhiều người đã thất bại. Nhất tướng công thành vạn cốt khô*, con đường mà con chọn sẽ đầy rẫy những điều lạ lẫm và rối ren.


*Nghĩa đen: Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính ch.ết khô.
Nghĩa bóng: Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường. (Theo Wiki)


Hạ Quảng Vũ nói: “Nó đúng là không biết tốt xấu gì hết! rõ ràng có một con đường rộng thênh thang trước mắt rồi, vậy mà vẫn cứ thích phân cao thấp chọn đi cầu độc mộc.”


Hạ Chi Tuyển: “Con chưa từng nghĩ tới việc phân cao thấp với bố mẹ, con đường mà con lựa chọn, dù thành công hay thất bại thì cũng là một trải nghiệm trong cuộc đời con, con sẽ bình thản mà chấp nhận.”


Hạ Quảng Vũ trầm giọng: “Thắng làm vua thua làm giặc, đến lúc mày thất bại, cả nhà chúng ta cũng sẽ bị mày vứt hết mặt mũi!”
Hạ Chi Tuyển cười nhạt, nói: “Vậy bố cứ coi như không có đứa con trai này là được.”
“Mày…”


Ánh mắt Hạ Chi Tuyển trở nên sắc lạnh: “Năm đó nếu con không được người ta cứu ra thì con đã không còn ở trên đời này nữa rồi, bố hãy coi như con đã ch.ết từ khi đó rồi đi.”


“A Tuyển…” Bành Linh nghe con trai nói vậy, ký ức cũ lại ùa về, nước mắt lập tức lăn dài trên má.
Hạ Quảng Vũ nghe xong cũng nghẹn lời.


Đây là nỗi đau chôn sâu trong lòng cả gia đình họ, lúc Hạ Chi Tuyển được cứu, thân thể bé nhỏ chằng chịt vết thương, mà vết thương nặng nhất chính là vết thương trong tâm hồn, sau khi trị liệu hai ba năm mới bình thường trở lại. Nhưng có lẽ…Chỉ bình thường bên ngoài thôi, còn sự ám ảnh thì vẫn luôn tồn tại trong lòng.


Yên lặng một lát, Hạ Quảng Vũ mới lên tiếng: “Có phải con bé Cố Tư Ức đã làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của con không? Nhà nó làm kinh doanh, cho nên con cũng muốn học theo bố con bé?”


“Đây là suy nghĩ của riêng con, không liên quan gì đến em ấy cả.” Dừng một chút, anh nói tiếp, “Mà cũng không hẳn, vì có em ấy nên con mới có động lực theo đuổi lý tưởng sống. Điều con coi trọng nhất, chính là trong tương lai sẽ có đủ thời gian và sự tự do để ở bên em ấy.”


Hạ Quảng Vũ nói: “Bố có thể đồng ý cho con và Cố Tư Ức ở bên nhau, nhưng với điều kiện là chuyện công việc con phải nghe theo sự sắp xếp của bố.”


Hạ Chi Tuyển cười, nét mặt tỏ ra rất tùy hứng: “Chuyện con yêu ai và ở với ai không cần bố phê chuẩn, đây không phải là chuyện nằm trong quyền hạn của bố.”
“Hạ Chi Tuyển, bố đã lùi một bước rồi, đó là sự khoan dung lớn nhất của người bố này dành cho con đấy!”


“Dù là chuyện hôn nhân hay sự nghiệp thì con cũng không có ý định nghe theo bố, con có cuộc sống riêng của mình, con không phải là một món đồ phục chế của bố, cũng không phải là người tiếp nối những ước mơ hoài bão của bố.” Hạ Chi Tuyển nói xong, mắt thấy sắc mặt của bố càng lúc càng khó coi, anh vẫn không sợ hãi mà nói tiếp, “Còn nữa, con muốn thông báo với bố mẹ một chuyện, con đã đi đăng ký kết hôn với Cố Tư Ức rồi.”


“Cái gì?!” Hạ Quảng Vũ ngồi bật dậy khỏi ghế, phẫn nộ nhìn Hạ Chi Tuyển, “Chuyện hôn nhân đại sự mà mày coi như trò đùa thế à?”
Bành Linh cũng sợ đến ngây người, chỉ biết đứng sững một chỗ nhìn.


Hai người đều biết là Hạ Chi Tuyển vẫn qua lại với Cố Tư Ức, nhưng hoàn toàn không bao giờ nghĩ tới chuyện hai đứa mới vừa tốt nghiệp đã lén đi đăng ký kết hôn.


Hạ Chi Tuyển bình tĩnh nói: “Đây không phải trò đùa, cưới em ấy là quyết định đúng đắn và nghiêm túc nhất của đời con.”


Hạ Quảng Vũ đã không thể dùng lời nói để hình dung về sự tức giận của ông lúc này được nữa, sự phẫn nộ một khi lên tới đỉnh điểm thì vẻ bộc lộ ra bên ngoài lại trái ngược hẳn, ông rất bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Chi Tuyển.


Bành Linh nói: “Con không thể nói trước với bố mẹ một tiếng được sao? Cái gì cũng không quan tâm, cứ thế đi đăng ký, trong mắt con còn có người cha người mẹ này không hả?”


“Nếu con nói thì liệu bố mẹ có đồng ý không?” Hạ Chi Tuyển khẽ cười, “không phải bố mẹ còn mới định dùng chuyện hôn nhân để trao đổi điều kiện với con đấy sao? thật đáng tiếc, dù là chuyện hôn nhân hay sự nghiệp thì con đều có suy nghĩ của riêng mình.”


“Giỏi lắm, mày lớn rồi, đôi cánh cứng cáp rồi, không còn nghe lời bố mẹ nói nữa, cũng không cần bố mẹ nêu ý kiến.” Hạ Quảng Vũ lên tiếng, “Mày có thể rời khỏi cái nhà này rồi đấy, tao sẽ coi như không có đứa con trai này.”


“Lão Hạ, ông tức giận với thằng bé làm gì chứ!”
“Nó không còn bé nữa, nó lớn rồi, trở thành một đứa hư đốn bất hiếu cãi lời cha mẹ rồi!”


Hai tay Hạ Chi Tuyển đút trong túi quần siết chặt lại, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: “thật đáng tiếc, con không thể làm một đứa con ngoan như bố mẹ mong muốn rồi.”


nói xong anh quay người bỏ đi, Bành Linh chạy theo giữ anh lại: “Con định đi đâu? Người nhà với nhau thế nào mà chả có lúc bất đồng ý kiến, cái tính cố chấp của bố con cũng biết rồi mà, đợi bố nguôi giận thì sẽ ổn thôi.”


Hạ Chi Tuyển nhìn mẹ, nói nhỏ: “Con có gia đình của mình rồi, con phải về với vợ con đây.”
“…” Bành Linh ngỡ ngàng nhìn con trai.


“Con rất yêu em ấy, từ khi quen em ấy, con mới thật sự cảm nhận được thế nào là hạnh phúc.” Nhắc tới cô gái mà mình đặt trên đầu quả tim, ánh mắt Hạ Chi Tuyển liền trở nên dịu dàng hẳn.


Bành Linh rưng rưng nói: “Con vẫn còn trách bố mẹ sao? Chuyện năm đó, bố mẹ cũng không hề muốn nó xảy ra…”


“không phải đâu ạ.” Hạ Chi Tuyển lắc đầu phủ nhận, mặc dù người kia ra tay với anh để hả giận là vì bố anh, nhưng anh không vì thế mà trách bố mẹ mình, “Mẹ, con đi đây. Nếu một ngày nào đó bố mẹ chấp nhận chuyện hôn nhân và sự nghiệp của con, con nhất định sẽ dẫn theo vợ trở về.”


“…” Bành Linh bỗng chốc không thể nói được gì.
Hạ Chi Tuyển gỡ tay mẹ ra, quay người đi.
Bành Linh đứng ở cửa, sững sờ nhìn bóng lưng cao lớn của con trai dần biến mất bên ngoài sân nhà.


Rốt cuộc là bà không hiểu con, hay là quá thờ ơ với con rồi, con trai bà nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra lại là người sống rất tình cảm.


Nó giấu đi sự yếu mềm của mình ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng, cho nên người thân trong nhà đều chỉ nhìn thấy được một mặt ưu tú xuất sắc của nó. Từ nhỏ đến lớn, dù là việc học hay sinh hoạt nó cũng không khiến ai phải quan tâm. Kể cả khi ở trong giai đoạn khó khăn nhất, nó cũng chỉ âm thầm chịu đựng một mình, không tạo gánh nặng cho gia đình.


Nó trở thành người mà gia đình mong muốn, nhưng không có ai từng hỏi nó muốn gì.
Cho đến khi con trai bà tự đưa ra quyết định của mình…

Hạ Chi Tuyển trở lại thành phố S, Cố Tư Ức tới ga tàu đón anh.


Lần này cô đã căn thời gian, trước khi anh xuống tàu hai mươi phút thì cô đã đứng ở cửa ra đợi rồi.
Bên ngoài cũng có khá đông người đứng, Cố Tư Ức lẩn trong đám đông, âm thầm quan sát, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Hạ Chi Tuyển.


anh rất đẹp trai lại cao lớn, ở trong đám đông luôn nổi bật như thế.


Bây giờ đã bước vào tháng mười đầu thu, Hạ Chi Tuyển mặc một cái áo khoác dáng dài phẳng phiu, nhìn rất chững chạc phong độ. Vẻ tùy hứng của thời niên thiếu đã hoàn toàn biến mất, bây giờ anh đã trở thành một người đàn ông trưởng thành điềm tĩnh rồi.


Cố Tư Ức phát hiện, chỉ thoáng chốc mà trước sau trái phải đều đã có không ít con gái nhìn về phía anh.
Có lẽ vì khí chất của anh tỏa ra quá mạnh, nên bọn họ chỉ dám đứng nhìn anh chứ không dám đến bắt chuyện.


Cố Tư Ức lặng lẽ đi tới phía sau anh, Hạ Chi Tuyển đang bước đi, bỗng dưng lại đứng lại.
Cố Tư Ức không đợi anh xoay người mà nhào tới ôm cổ anh luôn: “anh đẹp trai ơi, nhìn anh quen quá, giống chồng của em lắm.”
Mọi người ai nấy đều trợn mắt há mồm: “…”


Hạ Chi Tuyển giơ tay kéo cô lại, nghiêm túc hỏi: “Chồng em có đẹp trai bằng anh không?”


Cố Tư Ức cười híp mắt: “Cả anh và chồng em đều có thể liệt vào dạng đẹp trai đệ nhất thiên hạ! anh có hứng thú muốn đi gặp anh ấy không?” nói xong, cô liền kiễng chân lên hôn lên môi anh một cái.


Hạ Chi Tuyển mỉm cười, nắm tay cô: “Đương nhiên là có rồi, anh ta thật giỏi khi lấy được một người vợ xinh đẹp như em.”
Cố Tư Ức tựa vào vai anh, nụ cười ngọt ngào trên gương mặt không thể ngừng được.
Hai người đi ra khỏi ga tàu, lên xe đi về nhà họ Cố.


Cố Trí Viễn và Hứa Giai Tuệ biết là hôm nay Hạ Chi Tuyển đến nên đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn.
Nhưng lần này Hạ Chi Tuyển không ở lại nhà, vì Cố Tư Ức muốn kéo anh tới ở trong căn hộ riêng.


Hai vợ chồng son luôn mong muốn có không gian riêng, hai ông bà dù không nỡ nhưng vẫn phải hiểu cho hai đứa.
Hai ngày trước khi Hạ Chi Tuyển về, Trịnh Bồi Bồi đã dọn đi và chuyển sang ở khách sạn.
Sau đó Cố Tư Ức đã quét dọn sạch sẽ tổ ấm nhỏ này để đón chồng về.


Tranh thủ cuối tuần, Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức mời nhóm bạn thân đến thành phố S chơi, ăn với nhau bữa cơm, sau đó thông báo kết hôn, chơi đùa một trận vui vẻ. Cố Tư Ức đã đặt khách sạn trước cho các bạn rồi, sau khi tốt nghiệp mọi người đều không có nhiều thời gian rảnh, nhưng ai cũng tới rất đúng hẹn.


Tô Hàn cũng tới, lần này anh không chỉ không tới muộn, mà còn tới sớm hơn mọi người nhiều.
Trịnh Bồi Bồi biết anh sẽ đến nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước, dù sao thì vẫn sẽ có lúc phải đối mặt thôi.


Cả bọn ở trong cùng một khách sạn, Tô Hàn sau khi hỏi Cố Tư Ức số phòng của Trịnh Bồi Bồi thì lập tức đến tìm cô.
Cửa phòng mở ra, hai người một đứng trong một đứng ngoài, bầu không khí thoáng chốc như bị đình trệ.


rõ ràng chỉ cách nhau một bước chân, mà ngỡ như hai thế giới.
Tô Hàn vẫn phải đội mũ đeo khẩu trang, vành mũ kéo thấp, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt.
“Bọn mình ra ngoài một lúc được không?” Tô Hàn nói nhỏ, giọng hơi khàn.
“Ừm.” Trịnh Bồi Bồi đồng ý.


Bóng tối đã bao trùm cả thành phố, những ánh đèn sáng rực khiến cho cảnh đêm trở nên đẹp vô cùng.
Trịnh Bồi Bồi đã ở đây mấy tháng, ban đầu thì đóng cửa ở nhà không đi đâu, sau lại ra ngoài lượn khắp thành phố, cho nên cũng đã khá quen với nơi này rồi.


cô dẫn Tô Hàn đến một con đường nhỏ vắng vẻ, vừa đi vừa nói: “anh có thấy con đường này rất giống với con đường mà chúng ta đã hẹn hò lần trước không?”
“Lần trước?” Tô Hàn hỏi.


“Cái lần mà bọn mình ăn cơm xong ra ngoài đi dạo ý, ánh đèn bên ngoài nhà hàng đó nhìn cực kỳ lãng mạn, em đang muốn hôn anh thì bất ngờ có fan phát hiện ra, sau đó bọn mình đã nắm tay nhau chạy như điên…” Trịnh Bồi Bồi nói xong liền nở nụ cười, “anh còn cởi cả áo khoác rồi chạy sang lối khác nữa.”


Tô Hàn mỉm cười: “anh nhớ rồi, con đường này rất giống với con đường mà bọn mình đã chạy trốn lúc đó.”


“Em mặc áo khoác của anh, đội mũ của anh rồi chạy sang hướng khác.” Trịnh Bồi Bồi nói tiếp, “Nhưng hôm đó em đi giày cao gót, nên lúc chạy đã bị ngã…”
Tô Hàn khẽ nhíu mày: “Hình như em chưa nói với anh chuyện này thì phải?”


“Ừm, lịch trình của anh dày đặc, hôm sau phải đi luôn, mà chân của em chỉ bị trật chút thôi, nhịn đau tí là hết. Em biết anh bận rộn, không muốn anh phải lo lắng, cho nên mới không nói.”
“…” Tô Hàn lặng đi hồi lâu, sau đó mới khàn giọng nói: “anh xin lỗi.”


“anh không cần xin lỗi em đâu, em rất vui mà.” Trịnh Bồi Bồi vẫn cười rất thoải mái, “Lúc đó em tự cảm thấy mình rất giỏi, vừa giúp anh trốn được khỏi nhóm fan, lại vừa không tạo thêm phiền toái cho anh, quả đúng là một người bạn gái tuyệt vời.”


Tô Hàn đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Trịnh Bồi Bồi ngẩn người nhìn anh, ba giây sau liền rút tay về, cười áy náy.
“Em chỉ đang kể lại tâm trạng lúc trước thôi, không phải là muốn được anh dỗ dành.”
“Nhưng mà, anh không muốn kết thúc dễ dàng như thế.” Tô Hàn nói.


Trịnh Bồi Bồi mỉm cười, hồi trước mà nghe được câu này, chắc là cô sẽ vui lắm, nhưng bây giờ nghe xong, cô chỉ càng thấy đau khổ hơn.


“Em chỉ là một phần tô điểm cho cuộc sống bận rộn của anh, còn anh lại là cả cuộc sống của em. Từ khi làm fan của anh, trở thành trưởng fanclub, cho đến khi làm bạn gái trong bóng tối, mỗi lần khóc cười vì anh, em đều dùng hết cả sức lực của mình…” Trịnh Bồi Bồi thở dài, ánh mắt lộ ra sự mỏi mệt, “anh không muốn từ bỏ cũng không có ích gì cả, vì em mệt rồi.”


“Chẳng lẽ…Em chưa từng một lần thấy hạnh phúc sao?” Tô Hàn hỏi.
Trịnh Bồi Bồi đút hai tay vào túi áo, chậm rãi đi về phía trước, hồi ức lướt nhanh qua trong đầu, từng hình ảnh xưa cũ cứ thế ùa về.
…Hạnh phúc ư?
“Thời gian hạnh phúc đương nhiên là có rồi.”


Những người đắm chìm trong tình yêu, ai cũng dễ dàng cảm thấy thỏa mãn như thế.
Trong hội trường đông đúc, chỉ cần anh hướng mắt nhìn cô một cái rồi mỉm cười thôi, cũng đủ khiến cô vui cả ngày.


Khi anh nói sẽ đến gặp cô, cô liền hưng phấn chờ đợi trước cả tuần, bài hát mà anh thu âm tặng riêng cho cô, cũng là ca khúc đưa cô vào giấc ngủ mỗi tối…


Nhưng thời gian trôi đi, những niềm hạnh phúc nho nhỏ ấy, đã dần bị nỗi cô đơn khổng lồ cắn nuốt.


Trịnh Bồi Bồi nói: “Em đã từng nói, anh chỉ cần nỗ lực tiến về phía trước thôi, em chắc chắn sẽ luôn ở phía sau dõi theo anh. Về sau em mới nhận ra, nhận ra em không hề vĩ đại đến thế, em không kiên nhẫn nổi nữa rồi.”


Lặng đi vài giây, cô khó khăn nói: “Em thật sự xin lỗi anh.”
Hai mắt bắt đầu cay xè, cô lập tức nghiêng đầu nhìn sang hướng khác.


“không, em không có lỗi gì với anh hết.” Tô Hàn nói, “Là anh có lỗi với em, anh không thể làm được những điều mà một người bạn trai nên làm.”


“anh cứ ngỡ rằng rồi sẽ tốt thôi, sẽ tốt thôi…Nhưng mà, con đường này dường như không thể nhìn thấy được điểm cuối.” Tô Hàn khổ sở cười, “Có đôi khi anh cảm thấy mình như đang bám vào một cái hố sâu, không dám ngã xuống dưới, chỉ có thể liều mạng leo lên, không dám chán nản lười biếng, cũng không thể chịu thua.”


“Em hiểu khó khăn của anh mà.” Trịnh Bồi Bồi miễn cưỡng nở nụ cười, “Làm fan của anh mấy năm nay, em biết là anh càng ngày càng nổi tiếng và có chỗ đứng, cũng biết có bao nhiêu người đang muốn thấy anh bị rơi xuống từ trên đỉnh cao.”


“Em thật sự không phải là thứ tô điểm cho cuộc sống bận rộn của anh.” Tô Hàn giải thích, mạnh mẽ nắm chặt tay cô, nhìn vào mắt cô nói, “anh chưa bao giờ đùa giỡn với tình cảm này, anh đối với em là hoàn toàn nghiêm túc. anh luôn rất nỗ lực và lên kế hoạch cho tương lai của hai đứa mình, anh biết mấy năm qua em rất cực khổ, nhưng em có thể cho anh thêm một chút thời gian nữa không? Chúng ta đã đi qua bốn năm rồi, bây giờ em lại muốn từ bỏ sao? anh thật sự…” anh chợt nghẹn ngào, mãi lâu sau mới nói tiếp được, “…không nỡ.”


“Chúng ta vẫn nên làm bạn thôi.” Trịnh Bồi Bồi thở dài, “Giống như thời trung học vậy, vui vẻ biết bao, thoải mái biết bao, khi ấy em cũng đã rất thích anh rồi mà. Em không thể làm bạn gái của đại minh tinh được, cho em làm bạn thân của đại minh tinh vậy nhé.”


cô nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với Tô Hàn: “Chúng ta đừng trở mặt thành thù, làm bạn nhé, được không?”
“…” Tô Hàn khó khăn chậm rãi gật đầu.
anh biết lần này không giống với lúc trước, bây giờ cô quá bình tĩnh, cũng quá lý trí.


không phải cô đang giận dỗi, mà thật sự muốn chia tay.
một tia hy vọng cuối cùng trong anh cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn…
sẽ không còn ai đứng đằng sau chờ anh, để mỗi khi anh quay đầu lại là có thể nhìn thấy nữa rồi.






Truyện liên quan