Quyển 2 - Chương 7: Vân Thủy Phù Cừ
Nguyệt Minh Lâu, Trích Tinh Các. Trăng sáng phá tan mây mù, mây mù tan biến sao sáng xuất hiện.
Hôm nay bên trong Trích Tinh Các có chút hỗn loạn. Tiểu các vốn đã được một vị chính khách từ phương Bắc đặt chỗ nhưng lại bị người khác xông vào. Tiểu sinh trực ban lại không thể làm gì với người xông vào, không dám ngăn cản.
Ai bảo khách không mời mà đến kia chính là Hàn tam lang dẫm chân một cái là cả Nam Kinh chấn động? Hai giới hắc bạch đều phải nhìn sắc mặt của anh ta, chỉ là một tiểu sinh nhỏ bé của Nguyệt Minh Lâu nào dám ngỗ nghịch vị đại gia này?
Song, người đã đặt trước Trích Tinh Các cũng không phải bình thường. Chức cao vọng trọng tại Bắc Bình, Cô tiên sinh thủ đoạn phi phàm, ai dám bảo anh nhường lại tiểu các?
Tiểu sinh đáng thương lau mồ hôi sau ót, hận không thể sắp đặt một gian thượng hạng khác cho hai vị đại gia này.
Bên trong Trích Tinh Các, Cô tiên sinh mặc áo gió màu xám nhạt vô tư ngồi phía sau chiếc bàn chạm trổ, uống từng hớp rượu hoa điêu đã cất giữ lâu năm, không hề để ý tới sự hỗn loạn bên trong. Ngồi bên tay phải anh là một người trẻ tuổi, trường sam màu xanh nhạt, đội nón nỉ màu hạt dẻ, phong thái thế gia phong lưu. Dung mạo của người đó mặc dù ẩn giấu dưới vành nón, nhưng quanh thân tản ra khí chất tao nhã, lại chẳng thua kém Cô tiên sinh bao nhiêu.
Đi xuống chút nữa là khách quen của Nguyệt Minh Lâu gần nửa năm nay, hai anh em họ Hạ.
Bên trong tiểu các dựng một sân khấu nhỏ, trên bục là hai vị mỹ nhân mặc trang phục diễn. Một người ngây thơ động lòng người giống như đóa hoa nhài mới nở, một vị lãnh diễm thanh cao như hoa sen trên núi tuyết. Hai vị mỹ nhân đều ngừng đàn hát, bình tĩnh nhìn sự náo loạn trong tiểu các.
Vẫn là một thân áo khoác đen cổ đứng, Hàn Kình đút tay vào túi, trong đôi mắt như chim ưng lộ ra ý lạnh: “Tôi nói ai chọn Vân Nguyệt và Phù Nguyệt, thì ra là Cô tiên sinh.”
Cô Mang ngước mi mắt lên nhìn Hàn Kình, anh nhếch khóe môi: “Hàn tiên sinh cũng rất diễm phúc, có hai vị mỹ nhân Thủy Nguyệt và Cừ Nguyệt tiếp đãi.”
Phía sau Hàn Kình đúng là có hai đào hát, cũng chính là Thủy Nguyệt và Cừ Nguyệt trong tứ đại thanh y của Nguyệt Minh Lâu.
“Rõ ràng trước đó tôi đã đặt Trích Tinh Các, sao lại đụng phải Cô tiên sinh?” Ngữ khí của Hàn Kình không có chút khách khí.
Cô Mang thản nhiên nói: “Có đặt hay không thì phải xem sổ tiếp khách của Nguyệt Minh Lâu, chẳng phải là được rồi sao?”
Tiểu sinh đứng một bên khúm núm, đâu dám lấy ra chứ? Cho dù trên sổ có hay không, tóm lại vẫn phải đắc tội với một vị đại gia.
Hàn Kình gật đầu: “Đem sổ tiếp khách của các ngươi qua đây.” Anh ta lạnh lùng lườm nguýt cậu tiểu sinh, “Còn không mau đi!”
Tiểu sinh kia trong nháy mắt hết hồn chân mềm nhũn: “Dạ dạ dạ…tôi đi lấy ngay.” Dứt lời cậu ta vội vàng chạy ra cửa.
Mấy người thủ hạ phía sau Hàn Kình lặng lẽ ra ngoài.
Chưa đến thời gian nửa nén hương, tiểu sinh cầm sổ tiếp khách chạy vào. Cậu ta nơm nớp lo sợ hai tay dâng lên quyển sổ: “Tiên sinh ngài xem…”
Trong danh sách đặt trước Trích Tinh Các hôm nay đương nhiên không có Hàn Kình.
“Hóa ra là tôi lầm.” Hàn Kình hơi ngạc nhiên, “Cô tiên sinh, trước đó xin lỗi.” Tuy nói lời xin lỗi, nhưng thái độ và ngữ khí lại chẳng có ý chịu thua.
Cô Mang không để ý đến điều này: “Không sao. Nếu Hàn tiên sinh không chê, Cô mỗ và Hàn tiên sinh cùng ở trong Trích Tinh Các này, không biết ý Hàn tiên sinh thế nào.”
Hàn Kình cười sảng khoái: “Cô tiên sinh đã mở miệng, Hàn Kình sao còn dám nhiều lời. Huống chi cảnh tượng bốn vị mỹ nhân Vân Thủy Phù Cừ cùng lên sân khấu xướng ca cũng rất hiếm thấy, nhờ phúc của Cô tiên sinh.” Dứt lời anh ta đi đến ngồi ở giữa Cô Mang và người trẻ tuổi kia.
Tiểu sinh đứng một bên suýt nữa vui quá mà khóc lên: “Đúng vậy đúng vậy, hòa khí phát tài hòa khí phát tài, hai vị tiên sinh đều rất may mắn, vài hôm nữa Vân Nguyệt sẽ rời khỏi Nguyệt Minh Lâu đi lấy chồng, đây chính là lần cuối cùng lên sân khấu xướng ca.”
Cô Mang dường như không nghe lời nói của tiểu sinh kia, anh nhíu mày nhìn chằm chằm Hàn Kình ngồi bên phải anh: “Trong phòng có nhiều chỗ ngồi như vậy, anh chen chúc ở đây làm gì?”
Đôi mày rậm của Hàn Kình nhướng lên, lạnh lùng trả lời: “Thế nào, Cô tiên sinh ghét bỏ Hàn Kình, không muốn ngồi bên cạnh tôi ư?”
Cô Mang nhíu mày, thật là có phần ghét bỏ. Ai muốn ngồi cùng gã lưu manh này? Vị trí bên cạnh anh từ trước đến nay đều để lại cho vợ anh.
Nhưng tất cả mọi người đang nhìn, Cô Mang cũng không thể nổi giận, anh chỉ đành duỗi cánh tay dài giữ chặt người trẻ tuổi kia, nói: “Ngọc, ngồi bên này.”
Ai ngờ người kia đánh vào tay Cô Mang, giọng nói trong trẻo: “Nơi này chật chội quá, Ngọc làm sao dám ngồi cạnh Cô tiên sinh, không dám không dám.” Vừa nói vừa đứng dậy đi về phía Hạ Tử Trì.
Tiểu sinh đứng bên cạnh không khỏi trừng to mắt. Người này to gan thật, dám đánh cả Cô tiên sinh?!
Hạ Tử Trì nhìn thấy Thư Ngọc càng đi càng gần, không khỏi thầm kêu không tốt. Xong đời, nếu lúc này cô ngồi xuống cạnh anh ta, cả đời này anh ta sẽ bị Cô Mang quấy nhiễu sống không yên ổn. Từ hôm qua khi Cô Mang tiết lộ từng chọn trúng thẻ bài của Minh Nguyệt, Thư Ngọc đã khác thường.
Nghĩ đến đây, Hạ Tử Trì hô nhỏ một tiếng, không cẩn thận đụng trúng bình rượu làm nước rơi vãi trên tấm đệm bên cạnh. Anh ta luống cuống tay chân lấy khăn lau chỗ ngồi, lại làm đổ một bình rượu khác, tấm đệm của Hạ Tử Huân ở bên cạnh cũng gặp tai ương.
Hạ Tử Huân thản nhiên liếc nhìn Hạ Tử Trì, trong ánh mắt lộ ra mấy phần khen ngợi.
Thư Ngọc cười như không cười nhìn Hạ Tử Trì, nói: “Hạ công tử, hai bình rượu ngài làm đổ không rẻ đâu.”
Hạ Tử Trì vội vàng nói: “Ghi vào sổ của tôi, ghi vào sổ của tôi.” Sau đó vừa thấy tên rượu, trong lòng anh ta rỉ máu.
Thư Ngọc hừ nhẹ một tiếng, đi lướt qua hai anh em họ Hạ, rồi ngồi vào chỗ trống bên kia.
Phía bên này, Cô Mang còn chưa kịp phản ứng thì nghe Hàn Kình nói: “Nếu Cô tiên sinh không muốn ngồi cùng Hàn Kình, Hàn Kình sao dám lỗ mãng, không dám không dám.” Nói xong anh ta ung dung đi về phía Thư Ngọc, ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Nơi chủ tọa, trong giây lát chỉ còn lại một mình Cô Mang.
Hàn Kình vừa ngồi xuống đã nhướn mày với Thư Ngọc, vẻ âm u phai dần trên khuôn mặt tuấn tú: “Đã lâu không gặp.”
Thư Ngọc khó hiểu nhìn Hàn Kình, cô đã từng gặp anh ta sao?
Hàn Kình còn muốn nói chuyện nhưng bị Cô Mang ngắt lời: “Hàn tiên sinh đến Trích Tinh Các không phải là vì nghe hát sao? Nếu không muốn nghe thì mời trở về.”
Một câu rất khách khí.
Tâm trạng Hàn Kình ngược lại rất tốt: “Nghe, sao lại không nghe. Cô tiên sinh thích nghe gì cứ việc chọn.”
Một trong bốn vị mỹ nhân đã chờ hồi lâu chợt cất tiếng: “Cô tiên sinh, tiếp tục khúc hát trước đó nhé?”
Đó là Vân Nguyệt lạnh như tuyết liên.
Cô Mang không để ý mà khoát tay, trong lòng buồn bực không thôi.
Khúc hát kết thúc, sắc mặt của những người đàn ông trong phòng vẫn không thay đổi.
Thư Ngọc mỉm cười, làm như vô ý hỏi: “Vân Nguyệt cô nương sắp lấy chồng, Ngọc thật không biết nên nói chúc mừng hay là nói đáng tiếc. Nguyệt Minh Lâu thiếu mất Vân Nguyệt cô nương ắt hẳn tổn thất rất nhiều.”
Vân Nguyệt lấy tay áo che mặt, ung dung nói: “Vân Nguyệt không xứng với đại danh này, người tài hoa nhất trong Nguyệt Minh Lâu đương nhiên là Minh Nguyệt.”
Thư Ngọc hơi nhướn mày, đầy hứng thú nói: “Minh Nguyệt đẹp bao nhiêu? So với cô thì thế nào.”
Vân Nguyệt hơi sửng sốt, trong nháy mắt khuôn mặt lạnh lẽo hơi ửng đỏ: “Vân Nguyệt không bằng một phần ngàn của Minh Nguyệt.”
Thư Ngọc tỏ vẻ kinh ngạc, cô quay đầu nói với Phù Nguyệt đứng cạnh Vân Nguyệt: “Thế so với cô thì sao?”
Cô gái như đóa hoa nhài cũng đỏ mặt: “Nếu so sánh dung nhan, Phù Nguyệt không sánh bằng Vân Nguyệt tỷ tỷ, nào dám so với Minh Nguyệt.”
Thủy Nguyệt và Cừ Nguyệt che miệng cười. Cừ Nguyệt cười ra tiếng, nhìn qua đôi mắt xinh đẹp của Thư Ngọc: “Tiên sinh đừng hỏi, dung mạo của bốn tỷ muội chúng tôi đều thua kém Minh Nguyệt.”
“Vậy còn khúc nghệ thì sao?” Hạ Tử Huân hỏi.
Thủy Nguyệt đáp: “Minh Nguyệt hơn hẳn bốn người chúng tôi.”
Câu trả lời này đương nhiên nằm trong dự kiến, Thư Ngọc nhìn bốn vị mỹ nhân trước mắt lại vô cớ nghĩ tới Phương Kiển. Dung mạo của Phương Kiển hơn hẳn bốn người trước mắt, khúc nghệ cũng tuyệt hơn bốn người kia, nhưng mà Phương Kiển với dung mạo và khúc nghệ thượng đẳng lại tiếp đãi loại khách hạ đẳng.
Mỗi người đều có số mệnh khác nhau, thật khiến người ta thổn thức.
Cô Mang bỗng dưng cất tiếng, ngữ khí thản nhiên: “Nếu cộng lại dung mạo và khúc nghệ của bốn người, so với Minh Nguyệt thì thế nào?”
Những câu hỏi này rất dễ nảy sinh sự tò mò. Ngay cả Hàn Kình cũng ngừng ly rượu trong tay, nhìn về phía Cô Mang.
Bốn vị mỹ nhân đồng thời sửng sốt, không ai cất tiếng nói.
Sau một lúc lâu, Cừ Nguyệt cong khóe môi, ánh mắt đa nghi, giọng nói có ba phần mỉa mai: “Thì ra các vị tiên sinh là vì Minh Nguyệt mà đến đây, bốn người chúng tôi thật sự không vừa mắt tiên sinh.”
Mỹ nhân đã nói như vậy, những người đàn ông tại đây cũng nên thương hương tiếc ngọc mà tán thưởng bốn vị mỹ nhân. Nhưng Cô Mang là ngoại lệ, anh nói tiếp, “Vậy xin mời Minh Nguyệt cô nương xuất hiện đi.”
Cừ Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, khuôn mặt đánh phấn nhuộm chút hờn giận. Thủy Nguyệt ngăn cản Cừ Nguyệt mà mở lời trước: “Minh Nguyệt mang bệnh trong người, đã lâu không gặp khách.”
“Vừa hay, chúng tôi đi thăm Minh Nguyệt cô nương, với tấm lòng ngưỡng mộ.” Thư Ngọc nói cười hiền hòa.
Phù Nguyệt tựa như con chim nhỏ sinh ra mấy phần buồn bực: “Tiên sinh cần gì hung hăng như thế.”
Hàn Kình vỗ tay, khóe môi giương lên độ cong: “Các mỹ nhân đừng nóng giận, Cô tiên sinh đùa với các cô thôi. Nếu hát đã hát rồi, nói cũng nói rồi, vậy thì chúng ta vào đề tài chính đi.”
Những lời này khiến mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Thư Ngọc quay đầu lại trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt ứng xử bừa bãi. Đề tài chính? Đề tài chính gì?
Cô Mang cũng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn qua Hàn Kình, trong ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.
Hàn Kình dường như không cảm giác được bầu không khí thay đổi: “Đương nhiên là mời vài vị cô nương làm ấm giường cho tôi.”
Hạ Tử Trì phun ra một ngụm rượu.
Thư Ngọc bóp trán, mặc dù bản chất của Nguyệt Minh Lâu là nơi mua vui, nhưng giữa ban ngày ban mặt lại bị Hàn Kình nói trắng ra như vậy, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Quả nhiên bốn vị mỹ nhân tỏ ra tức giận.
Cừ Nguyệt vung tay áo: “Khinh người quá đáng!”
“Thế nào?” Ngữ khí Hàn Kình lạnh lùng, “Đừng nói cho tôi biết các cô đều là hoàn bích.”
Đào hát trong Nguyệt Minh Lâu, làm sao có tấm thân hoàn bích?
Bốn người đỏ mặt, tức giận nhưng không dám nói gì.
Hàn Kình cười ngả ngớn: “Đây không phải kết thúc. Hôm nay cho các cô đặc quyền, tự các cô chọn khách. Năm vị tiên sinh đang ngồi đây, tùy các cô chọn.”