Quyển 6 - Chương 7: Anh hùng cứu mỹ nhân

Khi gặp lại Liêu thần y, Thư Ngọc có phần giật mình.
Ông ta hình như hơi là lạ.
Về phần lạ chỗ nào, nhất thời cô không nói ra được, chỉ cảm thấy trong mấy ngày ngắn ngủi không gặp, vị thầy lang già thần bí này dường như hớn hở vui mừng thêm mấy phần.
Đúng, chính là hớn hở vui mừng.


Làn da nhăn nhúm của Liêu thần y đã xếp thành khuôn mặt tươi cười, ông ta không hề quan tâm tại sao Thư Ngọc lại xuất hiện trong căn nhà gỗ của ông ta, mà đi thẳng tới vỗ vai Tiểu Thuận Tử: “Tốt rồi!”
Thư Ngọc và Abel mù tịt, nhưng so với hai người họ thì Tiểu Thuận Tử càng chẳng biết gì hơn.


Lúc Cô Mang và Hàn Kình cùng đi vào ngôi nhà bằng gỗ, Thư Ngọc hoàn toàn mất bình tĩnh. Thành Nam Kinh nhỏ như vậy sao, cô chẳng qua chỉ muốn tìm đường vòng để gạ hỏi Abel thôi, thế mà cũng bị Cô Mang bắt gặp sao?


Cô Mang trông thấy Thư Ngọc, ngược lại không ngạc nhiên bao nhiêu, tầm mắt anh lướt qua Thư Ngọc và Abel một vòng rồi dời đi ngay.
Nhưng Hàn Kình lại cười trêu ghẹo: “Ồ, Cô phu nhân, tới đây kiểm tr.a à! Sợ tôi đưa người của cô đến nơi không nên đến phải không?”


Thư Ngọc nhướng mày: “Tôi có gì phải sợ chứ?”


Một câu vô cùng đơn giản nhưng Cô Mang lại hiểu rất rõ ràng, anh ho nhẹ một tiếng quay mặt sang chỗ khác. Cô đương nhiên không sợ rồi, người nên sợ phải là anh mới đúng, nếu thật sự đến thanh lâu quán rượu, thế thì qua năm mới anh chỉ có thể phòng không gối chiếc thôi.


available on google playdownload on app store


Liêu thần y ở một bên hét to: “Mau tới giúp đi, ai tới giúp Tiểu Thuận Tử chải chuốt lại coi, phải gọn gàng chỉnh tề mới đến Lưu trạch được.”


Thư Ngọc cảm thấy hôm nay toàn thân lơ lửng, từ đầu đến cuối đều ở trong mây mù dày đặc. Cô không thèm lo đến việc Cô Mang có biết được suy tính của cô và Abel không, chỉ giữ chặt tay áo anh mà hỏi: “Tuồng hát này diễn tới đâu đây?”


Cô Mang thấy dáng vẻ hoang mang của cô, anh không khỏi mỉm cười: “Nói ra dài lắm.”
Một phòng đàn ông không ai biết giúp chải chuốt, cuối cùng Thư Ngọc đành phải đảm nhận trọng trách này, giúp Tiểu Thuận Tử chải chuốt, cắt tóc, cạo râu, chỉnh sửa quần áo.


Sau khi Tiểu Thuận Tử được chải chuốt gọn gàng, Thư Ngọc không khỏi có phần kinh ngạc.
Thật không ngờ, dưới lớp quần áo dơ bẩn và râu ria lổm chổm kia, vậy mà cất giấu một ngoại hình không tệ.


Đường nét góc cạnh rõ ràng, mang theo mấy phần anh tuấn mạnh mẽ; vóc người vạm vỡ, chỉ ngồi đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy khí chất trầm tĩnh.
Ngay cả cặp mắt hơi nhỏ kia cũng tôn lên vẻ hiền lành cho cơ thể cường tráng.


Hàn Kình tấm tắc khen ngợi: “Quả nhiên con người dựa vào cách ăn mặc, nhìn không ra ngoại hình của tiểu tử này cũng rất được.”
Liêu thần y kiêu hãnh nhướng lên lông mày xám trắng: “Đương nhiên rồi, không nhìn xem là người nhà ai à!”


Một đám người vây quanh Tiểu Thuận Tử cùng đi đến Lưu trạch.
Liêu thần y vân vê râu mép nói: “Đây là vị tiểu huynh đệ rất nặng dương khí vả lại bát tự phù hợp.” Dứt lời ông ta tránh người qua, để Tiểu Thuận Tử xuất hiện trong tầm mắt của ông chủ Lưu.


Ông chủ Lưu vừa nhìn thấy dáng vẻ thành thật đứng đắn của Tiểu Thuận Tử, trái tim đang treo trên cao thoáng trấn tĩnh lại, ánh mắt ngờ vực liếc qua Thư Ngọc và Abel: “Xin hỏi hai vị này là?”


Thư Ngọc còn chưa kịp mở miệng thì chợt nghe Liêu thần y thốt lên: “À, vị tiểu nương tử này, cô ấy là chị gái của tiểu huynh đệ này.” Dứt lời ông ta chỉ chỉ Tiểu Thuận Tử.


Thư Ngọc ngớ ra, khi nào thì cô đã trở thành chị của Tiểu Thuận Tử? Kinh ngạc chưa xong, lại nghe Liêu thần y nói tiếp: “Anh chàng ngoại quốc trẻ tuổi này là người quản lý ngân sách của gia đình bọn họ.”
Abel nhướng mày, cằm rớt xuống.


Một chút hoài nghi của ông chủ Lưu cuối cùng đã tan biến. Cô gái này trông đoan chính, khí chất lỗi lạc, rõ ràng không phải kẻ đầu đường xó chợ, em trai của cô đương nhiên cũng không kém. Huống hồ gia đình bọn họ lại thuê người ngoại quốc làm người quản lý, có lẽ hoàn cảnh gia đình cũng đủ sung túc.


Đã bắt được một mối hôn nhân tốt, có thể trị khỏi bệnh tật của con gái, còn có khả năng bảo vệ sự bình an cho toàn bộ Lưu gia, quả thật là chuyện tốt lành nhất tiễn tam điêu (một mũi tên bắn hạ ba con chim).
Tốt quá, tốt quá.


Cô Mang chẳng thấy có cái gì tốt, anh đang muốn ôm lấy Thư Ngọc vạch trần lời nói vớ vẩn của Liêu thần y, thì ông ta làm như vô tình kề sát tai anh nói một câu.


Chỉ một câu này thôi đã khiến Cô Mang nuốt trở vào lời nói sắp thốt ra. Đợi khi anh ngước mắt lên lần nữa, đôi mắt nhìn về phía Liêu thần y có thêm vài phần đăm chiêu.
Nếu đã tìm được người đàn ông phù hợp, thế thì tiếp theo phải làm theo cách của Liêu thần y.


Hàn Kình mang tâm trạng xem kịch vui, nhìn xem Liêu thần y lúc nào nhảy ra khỏi lớp bọc đại thần mà trở thành con thiêu thân.
Nghĩ đến đây, Hàn Kình vừa định nói vài câu làm khó Liêu thần y thì thấy người hầu của Lưu gia chạy vào đại sảnh.


“Lão gia! Tam tiểu thư lại chạy đến đài tế tổ rồi!”
Ông chủ Lưu thay đổi sắc mặt, hét to: “Ngăn nó lại! Trời ơi tiểu tổ tông của tôi!” Dứt lời ông ta chạy về phía Đông của Lưu trạch.
Những người còn lại mặc dù không rõ nguyên do, vẫn đuổi theo bước chân của ông chủ Lưu.


Đài tế tổ của Lưu gia nằm trên một sườn núi nhỏ trống trải.
Mặt cỏ trên sườn núi được cắt tỉa gọn gàng, chính giữa mặt cỏ xây dựng một cái bục hình vuông bằng đá cẩm thạch, bốn phía được cột đá vây quanh, khắc đường vân tổ vật phức tạp.


Lưu Tam Nhi đứng tại đầu cao nhất của bục, tóc tai bù xù, hát khàn cả giọng vừa hô hoán vừa nhảy múa.
Lần đầu tiên Thư Ngọc thấy Lưu Tam Nhi phát bệnh, cô chỉ cảm thấy nếu cô gái này cứ tiếp tục hô hoán như thế thì cổ họng sẽ bị tổn thương mất.


Hàn Kình cũng hoảng sợ, rõ ràng trước đó phát bệnh dáng vẻ vẫn còn thanh nhã, giờ đây lại trở thành ác quỷ?
Abel kêu lên một tiếng, rồi lẩm bẩm nói phụ nữ truyền thống Trung Quốc quả nhiên khá đặc biệt.


Liêu thần y bị ông chủ Lưu túm lấy tay áo nước mắt nước mũi chảy ròng than khóc kể khổ, sốt ruột đến độ giậm chân.
Cô Mang bóp trán, xoay mặt qua một bên không muốn xem trò khôi hài này nữa.


Chỉ có Tiểu Thuận Tử tựa như mảnh gỗ đứng thẳng tắp thẫn thờ tại chỗ, ánh mắt lướt qua đài tế tổ, không biết nhìn về phía nào.


Trên đài tế tổ, Lưu Tam Nhi mặc bộ quần áo trắng toát, nhẹ nhàng tựa như làn khói. Cô ta vừa kêu gào vừa quơ quơ ngọn nến cúng tế, khiến cho người hầu định tiến lên không dám động đậy.
Đột nhiên, ông chủ Lưu hô to: “Mau ngăn cản con bé! Nó muốn khai quật phần mộ tổ tiên!”


Tiếng hét này thành công lấy lại sự chú ý của mọi người.
Lưu Tam Nhi nhìn như nhảy loạn xạ trên bục, thực ra là đang đi từng bước mở ra cơ quan của mộ thất.
Người hầu rốt cuộc không lo nghĩ nữa, bọn họ như ong vỡ tổ vây quanh đài tế tổ.


Thư Ngọc còn chưa hết hoảng hồn đã trông thấy một đám người ba chân bốn cẳng ngăn cản Lưu Tam Nhi, trong lòng cô chợt nảy sinh ý nghĩ, tại sao Lưu gia lại dời phần mộ tổ tiên vào bên trong trạch? Không sợ đè nén phong thủy ư?
Đúng lúc này, Tiểu Thuận Tử vẫn luôn ngây ngô chợt di chuyển.


Anh ta nhảy lên, túm lấy một người hầu đang đè trên người Lưu Tam Nhi, tùy ý ném đi. Tiếp theo, những người hầu còn lại đều bị anh ta ném ra từng người một như là đang nhổ cải trắng.
Đám người hầu nằm rơi rải rác trên sườn núi, rầm rì không đứng dậy nổi.


Tất cả mọi người vây xem bất thình lình bị chấn động bởi một màn này.
Sao lại thế này, anh hùng cứu mỹ nhân ư?
Sự sùng bái trong mắt Abel không thể nào che đậy: “Lực bạt sơn hề khí cái thế*! Awesome!”
(*) câu đầu trong Cai Hạ Ca của Hạng Vũ, có nghĩa là lực đánh bay sông núi, khí thế ngợp trời.


Hàn Kình và Cô Mang đồng thời sửng sốt, hai người liếc nhìn nhau, cùng thấy được một tia kinh ngạc trong mắt đối phương.
Kỹ năng này, tuy có phần cẩu thả, nhưng không khó nhìn ra đây là kỹ năng của quân nhân.


Thư Ngọc trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Thuận Tử cùng Lưu Tam Nhi lăn xuống theo quán tính, hai người lăn mãi đến mép cột đá mới dừng lại.
Hai người một lớn một nhỏ, một cao một thấp, cứ thế đụng trúng cột đá, ngây ngốc nhìn đối phương, sắc mặt ngỡ ngàng.


Những người bên ngoài nhìn vào lại cảm thấy hai người này ăn ý và xứng đôi khó mà diễn tả.
Gia đình họ hàng cùng những đầy tớ vây xem cũng thầm nghĩ, cô gia này không thể để chạy mất được.


Thư Ngọc có phần không khẳng định, theo góc độ của cô nhìn ra, Tiểu Thuận Tử rõ ràng không phải hướng về phía Lưu Tam Nhi. Theo tư thế của anh ta là muốn hướng về cửa mộ đã mở ra một nửa, nhưng giữa đường gặp phải Lưu Tam Nhi, lúc này mới cùng cô ta lăn xuống.


Chứng kiến điều này, Thư Ngọc tuyệt đối không dám nói ra, đừng nói đến cô có thể nhìn nhầm, chỉ riêng việc xông vào phần mộ tổ tiên của người khác cùng với làm ô nhục sự trong sạch của tiểu thư khuê các, hai tội trạng này đã có thể lấy đi nửa cái mạng của Tiểu Thuận Tử.


Trong lúc nhất thời, cả sườn núi yên tĩnh một cách khác thường.


Liêu thần y đứng một bên đột nhiên ho khan hai tiếng, nói: “Việc kia…nếu tôi đã tìm được người thích hợp, vả lại xem hai người này hình như cũng có cảm tình, thế thì chọn ngày tốt không bằng cứ để ngày tốt tự đến, hôm nay liền thành hôn thế nào?”


Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng cười mỉm mai phát ra từ trong đám người: “Chỉ bằng một câu của ông là muốn gả đi tiểu thư của nhà chúng tôi sao? Dễ dàng vậy à.”
Một câu thốt ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.


Một bà lão mặc bộ pháp y màu đen từ trong đám người đi ra, bàn tay nắm chuỗi hạt bằng gỗ đàn hương màu đỏ, khuôn mặt sáng như ngọn đuốc nhìn qua Liêu thần y.


Bỗng dưng Liêu thần y cảm thấy toàn thân như bị một tầng sức mạnh vô hình đè ép, bà lão kia cười lạnh một tiếng: “Ông nói người kia dương khí rất nặng, tôi thấy trên người hắn e rằng âm khí quá nặng thôi.”
Sắc mặt Liêu thần y nhất thời trắng bệch.






Truyện liên quan