Quyển 1 - Chương 3
Edit: Winterwind0207
Cố Kỳ Viễn đang đứng ở cửa ngẩn người.
Lâm Hành rất hiếm khi thấy cậu ta ngẩn người, phần lớn thời gian, Cố Kỳ Viễn đều mang gương mặt lạnh lùng thờ ơ, cậu ta có thể mang tất cả tâm tình che giấu dưới gương mặt lạnh như băng. Cho dù làm bạn thân đã nhiều năm như Lâm Hành, cũng có lúc không có cách nào suy đoán được tâm tình của cậu ta.
Đây là lần thứ hai Lâm Hành nhìn thấy Cố Kỳ Viễn ngẩn người.
Lần thứ nhất, là lúc bọn họ bảy tuổi, cha của Cố Kỳ Viễn ở bên ngoài bao dưỡng tình nhân, mẹ của cậu ta trong lúc vô tình biết được sự thật này, ở nhà cãi nhau một trận, hai người trưởng thành ở trước mặt con nhỏ đánh nhau. Cố Kỳ Viễn bị bọn họ ồn ào làm cho bất kham kỳ nhiễu*, len lén chạy ra ngoài tìm Lâm Hành ở nhà bên cạnh.
(*Bất kham kỳ nhiễu: không dễ dàng chịu điều khiển)
Nhà họ Lâm và nhà họ Cố đều là gia tộc có danh vọng, hơn nữa nhiều năm qua lại, nơi ở của hai nhà cũng rất gần. Nhà của bọn họ đều là biệt thự đơn độc, sau lưng biệt thự có một sườn núi nho nhỏ, Lâm Hành và Cố Kỳ Viễn khi còn bé rất thích lén lút chạy lên sườn núi chơi, thời gian đó ô nhiễm đô thị không có nghiêm trọng như bây giờ, ban đêm hai đứa nhỏ nằm nhoài trên bãi cỏ, đập vào mắt chính là bầu trời sao sáng lộng lẫy.
Ngày đó tâm tình Cố Kỳ Viễn không tốt, Lâm Hành liền cùng cậu ta trèo lên sườn núi nhỏ giải sầu. Hai người giống như trước nằm song song trên bãi cỏ nhìn bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, tâm tình Lâm Hành cực kỳ bình tĩnh, cậu quay đầu nhìn Cố Kỳ Viễn, muốn biết tâm tình của cậu ta có chuyển biến tốt hay không, lại bất ngờ phát hiện, cậu ta đang ngẩn người.
Trong lúc cậu ta đang ngẩn người, trên mặt không lộ vẻ gì. Nhưng mà từ trong mắt của cậu ta, lại toát ra vẻ rất mờ mịt cùng thống khổ. Thật giống như cậu ta chợt bỗng nhiên không biết mình tồn tại ở nơi nào, nhìn cậu ta,
Lâm Hành trong nháy mắt cũng sinh ra một loại cảm giác. Nhưng mà khi đó dù sao quá nhỏ, cũng không hiểu ánh mắt cùng biểu tình ấy có ý nghĩ gì, chỉ có thể đơn thuần cho là cậu ta đang ngẩn người.
Mãi đến tận rất nhiều năm sau đó, cho tới hôm nay, Lâm Hành lại một lần nữa nhìn thấy Cố Kỳ Viễn có biểu tình như vậy xuất hiện trên mặt.
Cậu bỗng nhiên hiểu ra, biểu tình như vậy, kỳ thực chính là cô độc.
Lâm Hành trong nháy mắt tối sầm, nhẹ giọng gọi cậu ta: "Kỳ Viễn."
Cố Kỳ Viễn quay đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Hành, trong mắt của cậu ta tựa hồ nhiều hơn một tia ấm áp: "Không sao rồi?"
"Ừ, anh ta gọi cậu đi vào. Có một số việc cần phải hỏi cậu một chút." Lâm Hành chỉ chỉ phía ngoài cửa, "Tớ chờ cậu ở bên ngoài."
"Được." Cố Kỳ Viễn không có hỏi nhiều, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lâm Hành đứng tại chỗ một hồi, thở ra một hơi, liền đi tới trên ghế dài ngồi xuống.
Cậu lấy điện thoại di động ra, quyết định lên diễn đàn trường học, xem bình luận liên quan tới sự kiện lần này.
Vừa mới trên đường đi, nghe hai cảnh sát nói qua, thi thể Trương Hàm Vũ phát hiện vào sáng nay, được một đôi tình nhân đang hẹn hò bất ngờ phát hiện. Có người nói, lúc phát hiện ra cô ấy, hai mắt của cô gái và trái tim đã bị lấy đi, thủ pháp dường như rất quen thuộc, tại hiện trường hung thủ không để lại bất kì dấu vết gì, duy nhất chỉ có cậu ở gần nơi phát hiện thi thể, vì vậy cảnh sát đầu tiên là tìm tới cậu.
Dựa theo hai viên cảnh sát từng nói, pháp y giám định thời gian Trương Hàm Vũ tử vong là mười giờ rưỡi đêm hôm qua, đôi mắt và trái tim đều bị hung thủ dùng dụng cụ chuyên nghiệp lấy đi, hiện trường không có để lại vết máu nào. Thời gian mười giờ rưỡi, Lâm Hành còn cùng bạn bè ăn cơm, vì vậy bạn bè cùng phục vụ nhà hàng đều có thể chứng minh cho cậu. Lâm Hành cũng không lo lắng quá mức phải làm như thế nào để tẩy sạch hiềm nghi của bản thân. Cậu đang suy đoán chính là: Căn cứ theo phán đoán của cảnh sát, nếu như Trương Hàm Vũ sau khi bị mưu sát rồi mới lấy đi bộ phận cơ thể, vậy thì thời gian tiến hành thao tác này đại khái là sau mười giờ, mà thời gian Lâm Hành ở bên ngoài tường vây là mười một giờ hơn, nếu như rừng cây là hiện trường vụ án thứ nhất, như vậy cân nhắc đến vết tích của thi thể cùng thủ pháp hoàn mỹ của hung thủ, muốn làm việc này, không thể hoàn thành trong thời gian ngắn
Nói cách khác, rất có thể trong lúc Lâm Hành đứng ở ngoài tường rào, hung thủ đang lấy đi bộ phận trên người Trương Hàm Vũ.
Lâm Hành cảm giác toàn thân tóc gáy đều dựng lên. Vừa nghĩ tới bản thân rơi vào trong hoàn cảnh như vậy, liền hận không thể quay ngược thời gian trở lại, uống ít rượu hơn.
Nếu như không phải bởi vì say rượu khiến toàn thân cậu vô lực, dù như thế nào cậu cũng sẽ xem rõ ngọn ngành.
Thế nhưng... Nếu quả thật là như thế này, như vậy e rằng hung thủ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cậu.
Nghĩ tới đây, Lâm Hành mở ra diễn đàn của trường học.
Giản lược xem mấy bài đăng, phần lớn là đối với sự ra đi của Trương Hàm Vũ biểu thị tiếc hận cùng chia buồn, còn có một bộ phận thì lại tức giận khiển trách hành vi tàn bạo của hung thủ.
Lâm Hành nhìn một vòng, không phát hiện có bài đăng gì giá trị, đang chuẩn bị đóng lại trình duyệt, bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một bài đăng mới.
Tiêu đề bài đăng là: Bạch Cầm trộm đồ vật không thừa nhận, tiện nhân cút khỏi đại học A!!!
Phía sau tiêu đề đánh ba cái dấu chấm than, nhìn ra được người đăng bài tựa hồ có thù hận rất sâu với Bạch Cầm.
Một cô gái nhát gan suy nhược như vậy, làm sao lại có khả năng đi trộm đồ vật?
Lâm Hành phản ứng đầu tiên là không tin. Xuất phát từ đồng tình cùng hổ thẹn đối với Bạch Cầm, cậu mở bài đăng kia ra.
Bên trong bài đăng lưu loát viết tám trăm chữ, tất cả đều là câu từ lên án Bạch Cầm. Lý do lên án đều là thiên kỳ bách quái*, thậm chí ngay cả "Cô ta chưa bao giờ chải tóc, tóc cô ta rối như tơ vò, nhìn như bệnh thần kinh." Cùng với "Cô ta mỗi lần rửa mặt xong cũng không đem nước rửa mặt đổ đi, giữ lại để ngày thứ hai giặt tất, quả thực rất bẩn thỉu". Lý do như vậy cũng viết vào, từ đầu tới cuối đều phê phán Bạch Cầm, nhưng mà không có lý do nào chứng minh cô ấy đã trộm đồ vật.
(*Thiên kỳ bách quái: những thứ kì lạ quái gở)
Nhìn dáng dấp của Bạch Cầm hẳn là bị người ta vu oan hãm hại.
Lâm Hành thở dài một cái, cô gái này tựa hồ đang yên lặng nhận lấy thương tổn. Cậu lướt xuống ô bình luận định thay Bạch Cầm bênh vực một chút. Lại nhìn thấy phía trên một loạt bình luận, là một cái tên "Meo meo thích ăn cá." Người nửa giờ trước mới bình luận.
"Bạch Cầm một tuần rồi không đi học, cũng không nhìn thấy cô ấy, không phải là trộm đồ xong thì chạy đi."
Một tuần không đi học? Ngón tay Lâm Hành dừng lại, cậu chợt nhớ tới, Bạch Cầm chính là một tuần trước ở trường học tỏ tình với cậu.
Nhớ tới lúc đó Bạch Cầm sau khi bị cậu từ chối, thần sắc của cô ấy rất tuyệt vọng, Lâm Hành bỗng nhiên có chút dự cảm bất thường.
Cậu lập tức mở ra danh bạ điện thoại, tìm một mã số gọi đi.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, là một giọng nữ thẳng thắn: "Lâm thiếu gia, rốt cục nhớ tới nô tì?"
Bên đầu điện thoại người kia là bạn nữ trong số ít bạn khác giới của Lâm Hành, Tiêu Tình, Lâm Hành quen biết cô ấy là ở đại học, Tiêu Tình là chủ tịch hội học sinh, làm người thiện lương nhiệt tình, thích nhất bênh vực kẻ yếu, cô và Bạch Cầm học chung một lớp, đối với tình huống của Bạch Cầm chắc chắn có nghe thấy.
"Tớ muốn hỏi cậu chuyện của Bạch Cầm." Lâm Hành không quan tâm đến lời trêu chọc của cô, đi thẳng vào vấn đề nói: "Tớ thấy có người nói Bạch Cầm một tuần không tới đi học, là thật sao?"
Tiêu Tình ngẩn ra, lập tức cũng nghiêm túc nói: "Đúng thế. Tuần trước tớ còn nhìn thấy bạn ấy, thứ hai tuần này lại không thấy bạn ấy đi học. Tớ đang định ngày mai đến nhà bạn ấy xem sao."
Lâm Hành ngạc nhiên, một tuần trước chính là quãng thời gian Bạch Cầm tỏ tình với cậu, từ ngày đó đến bây giờ cô gái ấy vẫn chưa từng xuất hiện. Chuyện này rất có thể liên quan đến cậu, Lâm Hành lập tức nói: "Tớ đi chung với cậu."
Tiêu Tình hơi kinh ngạc: "Cậu làm sao bỗng nhiên quan tâm tới bạn ấy thế?"
"Việc này khó nói, nói chung hiện tại tớ rất lo lắng an toàn của cô ấy." Không biết tại sao, hay là bởi vì nguyên nhân trải qua sự kiện của Trương Hàm Vũ, thần kinh Lâm Hành có chút sốt sắng, "Ngày mai trước khi đi gọi cho tớ nhé."
Kết thúc cuộc nói chuyện, Lâm Hành có chút đứng ngồi không yên.
Vừa này nói chuyện với Tiêu Tình, cậu cũng biết một ít việc liên quan đến Bạch Cầm. Cậu xác thực không nghĩ tới, cô gái gầy yếu như vậy lại phải đối mặt với quá nhiều vấn đề.
Mẹ của Bạch Cầm từ khi cô còn rất nhỏ đã sớm qua đời, từ nhỏ được cha nuôi lớn. Cha của cô là tên nghiện rượu nghiện bài bạc, hàng xóm từ xa tới gần không ai là không biết, mỗi lần ở bên ngoài thua tiền, về đến nhà chính là hành hung đánh đập Bạch Cầm một trận. Trên người Bạch Cầm lúc nào cũng xuất hiện vết thương, chính là do người cha này ban tặng.
Nói tới Bạch Cầm, Tiêu Tình cũng không chịu nổi thổn thức.
Lâm Hành nghe vậy tâm lý càng thêm cảm giác khó chịu.
Sự kiện của Trương Hàm Vũ, Lâm Hành cùng lắm chỉ là người ngoài cuộc, nhưng mà Bạch Cầm nếu như xảy ra chuyện gì, cân nhắc đến trạng thái tinh thần của Bạch Cầm lúc đó, Lâm Hành cảm giác mình phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Đồng thời, từ bên trong tư tâm xuất phát, cậu hi vọng cô gái tên Bạch Cầm này không gặp phải chuyện bi kịch gì.
Cuộc sống đối với cô ấy mà nói đã rất khó khăn rồi!
Vào lúc này, Cố Kỳ Viễn từ bên trong đi ra, hướng cậu nói chuyện:
"Cậu về trường học trước, tớ còn có việc." Cố Kỳ Viễn liếc mắt nhìn người đàn ông phía sau,
tựa hồ có hơi không thích.
Người đàn ông không để ý, đi thẳng tới trước mặt Lâm Hành, mở tay ra: "Điện thoại di động."
Lâm Hành không rõ liếc mắt nhìn, đem điện thoại di động của mình để vào trong lòng bàn tay anh ta.
Người đàn ông nhanh chóng cầm điện thoại di động lên bắt đầu nhập số, vừa nhập vừa nói: "Đây là số của tôi, cậu nhớ kỹ, có bất kỳ tình huống gì thì gọi điện thoại cho tôi." Lưu xong số máy, người đàn ông đưa điện thoại cho Lâm Hành, đồng thời sâu sắc liếc mắt nhìn cậu, lặp lại: "Bất kỳ tình huống gì, bất cứ lúc nào."
Lâm Hành trong lòng hơi động, theo bản năng gật gật đầu.
Người đàn ông hài lòng liếc mắt nhìn cậu, một tay cắm vào trong túi, tay trái để trống giơ lên: "Tôi đi." Nói xong liền quay người đi vào.
Lâm Hành nhìn Cố Kỳ Viễn liếc mắt một cái, lại thấy cậu ta đang nhíu mày nhìn điện thoại di động của mình. Lâm Hành đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhanh chóng cầm
điện thoại di động cất vào: "Đi thôi, cậu muốn đi đâu?"
Cố Kỳ Viễn thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Tớ về nhà lấy đồ vật."
Hai người ở đồn cảnh sát cửa mỗi người đi một ngả. Cố Kỳ Viễn về nhà, Lâm Hành trở lại trường.
Lúc về tới trường học, chính là thời gian ăn cơm buổi trưa. Lâm Hành thật là có chút đói bụng, liền tuỳ tiện mua một ít đồ ăn.
Lúc ăn cơm, người ở bên cạnh luôn thảo luận về chuyện của Trương Hàm Vũ, Lâm Hành nghe xong liền cảm thấy không còn khẩu vị, vội vã ăn hai miếng liền thu dọn đồ đạc trở về phòng ngủ.
Trên đường từ nhà ăn về phòng ngủ phải đi qua thư viện, trường học của thư viện có một cây cổ thụ rất lớn, có người nói nó đã có hơn năm mươi năm lịch sự. Cây cổ thụ sinh trưởng rất rậm rạp, cành cây giãn ra che đậy bầu trời lớn, dư lại một nơi mát mẻ. Ở nơi đây vào mùa hạ, không thể nghi ngờ đây là nơi nghỉ ngơi tốt nhất.
Liên quan tới cây cổ thụ này trong trường học có rất nhiều lời đồn phấn hồng, phần lớn cho là tỏ tình dưới cây cổ thụ, tâm ý của bản thân sẽ dễ dàng được đối phương tiếp nhận. Đối với lý giải như vậy Lâm Hành từ trước đến giờ là khịt mũi con thường, thế nhưng đi qua nơi này, nếu như nhìn thấy dưới tàng cây có một đôi nam nữ đang giao lưu, khó tránh khỏi cũng sẽ suy nghĩ nhiều một ít.
Nghĩ tới đây, Lâm Hành đưa mắt nhìn đến chỗ dưới tàng cây, lại là một hiện trường tỏ tình
Người tỏ tình cơ hồ là cô gái kia, cô gái đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó, cậu thanh niên đối diện biểu tình có chút ngơ ngác, tựa hồ không phảm ứng lại. Lâm Hành nhìn tình cảnh này, bỗng nhiên nghĩ tới Bạch Cầm, tựa hồ lúc đó cũng ở nơi này.
Nghĩ tới đây, Lâm Hành đầu óc bỗng nhiên lại nhảy ra một ý nghĩ: Trương Hàm Vũ tỏ tình với Cố Kỳ Viễn, tựa hồ cũng là ở đây?
Trong này liệu có gì liên quan không?
Vừa mới nghĩ, Lâm Hành cười bản thân suy nghĩ quá nhiều, rõ ràng hai sự việc không liên quan đến nhau, tại sao phải kéo chúng lại cùng một chỗ!
Lắc đầu một cái, cậu không nhìn đôi nam nữ kia nữa, thẳng thắn trở về ký túc xá.