Quyển 1 - Chương 11
Edit: Winterwind0207
Ô tô đi xuống cầu, Nam Úc Thành dần dần thả chậm lại tốc độ: "Lần thứ nhất cậu nói cho tôi biết Bạch Cầm mất tích, kỳ thực tôi cũng hoài nghi cô ta và án mạng lần này không tránh khỏi có quan hệ. Loại quan hệ này không phải người bị hại, mà là người biết mọi chuyện, thậm chí có thể là hung thủ."
"E rằng cậu cũng không hiểu, việc lấy đi ngũ quan của nạn nhân có thể luyện chế cái gì." Anh nói tới chỗ này dừng một chút, nhìn Lâm Hành bằng ánh mắt nghi ngờ, câu lên khoé miệng cười lạnh. "Từ năm giác quan có trên thân thể, lấy tai, mắt, mũi, miệng, lông mày, phối hợp với vật liệu đặc hữu, có thể luyện chế ra thuốc khiến người ta thay đổi diện mạo."
"Tác dụng của loại thuốc này khác hẳn với ý nghĩ phẫu thuật gương mặt. Nó không thể đơn thuần có thể thay đổi dung mạo của một người, nó có thể " Tái tạo cả một sinh mệnh".
"Tái tạo?" Lâm Hành nghi hoặc.
"Đúng. Thử so sánh một chút, giả thiết cậu là đàn ông." Anh dừng một chút, chế nhạo nói: "Đương nhiên cậu vốn là đàn ông. Thế nhưng nếu như cậu muốn trở thành phụ nữ, chỉ cần uống loại thuốc này, cậu có thể hoàn toàn biến thành một người phụ nữ, từ đầu tới chân, từ thân thể đến linh hồn, cậu sẽ dùng loại hình thái hoàn toàn mới xuất hiện. Giống như thay đổi thành một người khác."
"Chẳng trách lời cuối cùng trong phong thư Bạch Cầm lại viết: "Nếu như có thể, tôi nhất định muốn trọng sinh. Đổi một gương mặt khác, đổi một cuộc sống khác." Thì ra là nói sau khi uống loại thuốc kia cô ấy có thể thay đổi?"
Lâm Hành lẩm bẩm.
"Đúng. Tôi suy đoán đại khái là ở thời điểm Bạch Cầm quyết định tự sát, gặp gỡ một người như vậy. Người này nói cho cô ta những phương pháp đó, đồng thời dạy dỗ cô ta cách triệu hoán oán linh." Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành có chút nghiêm túc: "Hung thủ sau màn động cơ không rõ ràng, thế nhưng nếu như không phải hắn tận lực đem phong thư để lại nơi đó, chúng ta muốn phá vụ án này, khả năng phải gặp một ít trắc trở."
"Ý của anh là, hung thủ sau màn cố ý đem phong thư đặt ở trong nhà Bạch Cầm.
"Khả năng này rất cao." Nam Úc Thành nói: "Có ai lại đem di thư ném loạn như vậy? Lại còn vừa vặn ở dưới chân giường, khiến cậu giẫm phải? Quyển nhật ký của Bạch Cầm tôi phải tốn rất lớn công phu mới tìm ra, không có đạo lý, di thư lại để ở đó."
"Như vậy tại sao Bạch Cầm lại muốn giết ch.ết những cô gái biểu lộ thất bại đó? Cô ấy không phải người như vậy..." Nói tới chỗ này Lâm Hành có chút lúng túng, không tiếp tục nói tiếp.
"Bởi vì chính cô ta cũng bị cự tuyệt, cho nên mới giết ch.ết những cô gái kia." Nam Úc Thành nói: Cô ta chiếm được sức mạnh, đối với quá khứ của bản thân vô cùng thống hận. Cho nên mới có thể dùng phương thức tàn nhẫn giết ch.ết Bạch Doãn Tài, cô ta không chỉ muốn giết người cha đã làm nhục cô ta, còn muốn huỷ diệt bản thân yếu ớt không dám phản kháng trước kia." Nam Úc Thành khó có dịp thở dài: "Làm người nếu như có tâm ma quá sâu không thể chịu đựng trước cám dỗ mê hoặc, sẽ dễ dàng đi lên con đường sai trái."
Nghe xong lời giải thích của cậu, Lâm Hành cũng không nói được trong lòng mang cảm giác gì.
Tuy nói kết cục của Bạch Cầm là do bản thân cô ấy gieo gió gặt bão, không phải cũng do hiện thực ngang trái áp bức cô ấy thành như vậy sao? Nếu như cô gái này sinh ra trong một gia đình tốt, chắc sẽ không bất đắc dĩ, cuối cùng đi tới một con đường không có lối thoát.?
Lâm Hành yên lặng thở dài, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, anh nói oán linh kia rốt cục xảy ra chuyện gì? Chính là vật lúc trước đã tập kích Nhiếp Phinh Đình.?"
"Ừm. Thứ đó phi thường khó chơi, một khi bị nó dính dáng vào, sẽ rơi vào bên trong ác mộng vô cùng vô tận. Lúc trước hai người kia bị hại, cũng đều là bị nó quấn lấy mới có thể bị hù ch.ết."
"Vậy..." Lâm Hành nhớ tới tình cảnh lúc trước, tay của mình mới vừa đụng tới oán linh, oán linh lập tức bay ra xa, giống như phải chịu đựng tổn thương, cậu chần chờ hỏi: "Vậy tại sao vừa nãy tôi đụng vào nó nó liền trốn?"
Nam Úc Thành biến sắc, đột nhiên xoay đầu lại nhìn chăm chú cậu: "Vừa nãy cậu đụng phải nó."
"Đụng vào a. Kết quả nó lập tức liền biến thành một đứa bé, còn hét lên một tiếng." Lâm Hành rất vô tội.
Nam Úc Thành sắc mặt âm trầm, không có hé răng. Lâm Hành nhìn bộ dạng này của anh ta cũng không dám hỏi lại, tâm lý lại lại thêm một tầng nghi hoặc.
Có rất nhiều chuyện Nam Úc Thành kỳ thực cũng không nói rõ cho cậu, ví dụ như hung thủ thần bí kia, ví dụ như oán linh này... bên trong vụ án này tựa hồ có rất nhiều cấm địa Lâm Hành hiện tại không có cách nào đi vào.
Thế nhưng, Lâm Hành cũng không muốn lo lắng nữa. Sự tình đến đó miễn cưỡng xem như kết thúc, chỉ cần sau này không xảy ra chuyện như vậy, đáp án của những vấn đề kia, không biết cũng không sao.
Nói chung, cậu thật sự cũng không muốn tìm tòi quá nhiều.
Hai người không có tiếp tục trò chuyện, một đường trầm mặc về đến nhà của Nam Úc Thành.
Vào cửa, Nam Úc Thành liền chạy về phía buồng tắm, cũng không để ý đến Lâm Hành. Lâm Hành đứng tại chỗ suy tư một hồi, quyết định thành thật thu dọn đồ đạc về trường học.
Mặc dù có chút không nỡ, nhưng bây giờ vụ án đã giải quyết, cậu cũng không có lý do gì tiếp tục ở lại đây.
Thế nhưng... Ánh mắt của cậu liền rơi xuống cửa buồng tắm đang đóng chặt cửa: Nam Úc Thành người này, cư nhiên một câu cũng không nói, chẳng lẽ muốn dùng trầm mặc đánh đuổi cậu sao?
Tốt xấu cũng coi như cùng nhau trải qua một ít chuyện đi. Người này quả thực quá vô tình vô nghĩa.
Một mặt oán thầm, một mặt đem quần áo của mình từ trong tủ lấy ra gấp gọn từng cái một để vào trong tủ quần áo.
Vốn cho là vụ án này còn có thể kéo dài một đoạn thời gian, bởi vậy lúc mới tới Lâm Hành có mang theo vài bộ quần áo, không nghĩ tới mới ở hai ngày phải dẹp đường hồi phủ, nói thật ra, trong lòng cậu quả thật có chút cảm giác khó chịu.
Dọn dẹp xong đồ vật, lại ngồi ở trong phòng khách ngây ngẩn một hồi. Chợt nhớ tới bận bịu hơn nửa ngày đầu tiên là xem thi thể, thứ hai là bắt hung thủ, hai người tựa hồ cũng chưa ăn cơm. Nghĩ đến trong phòng bếp nguyên liệu nấu ăn phong phú, lại sờ cái bụng đang đói của mình, Lâm Hành quyết định tự tay vào bếp, đương nhiên tiện thể cho Nam sĩ quan ăn no.
Vì vậy, khi Nam Úc Thành từ trong phòng tắm đi ra, lại một lần nữa bắt gặp hình ảnh Lâm Hành đeo tạp dề.
Lâm Hành so với những thanh niên khác vóc dáng không cao lắm, cậu hơi gầy, da dẻ trắng nõn, đầu tiên nhìn qua khiến người ta cảm thán cuộc sống người này thật tốt, mặt mày thanh tú, lúc cười lên rất có phần giống với quân tử đoan chính, cảm giác trơn bóng như ngọc.
Nhưng mà sau khi Nam Úc Thành cùng cậu tiếp xúc mấy ngày, người này bề ngoài nhìn rất thông minh, trên thực tế trong đầu cả ngày suy nghĩ lung ta lung tung, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thời khắc mấu chốt vẫn có thể nghĩ ra được ý tứ hàm xúc.
Lúc này Lâm Hành đeo tạp dề đứng ở cửa phòng bếp, biểu tình đắc ý đối với Nam Úc Thành, giơ lên muôi cơm cầm trong tay, "Đói bụng không? Lập tức sẽ xong."
Nam Úc Thành không hé răng, xoa xoa mái tóc ướt nhẹp của mình, đi tới bàn trà trong phòng khách liếc mắt nhìn.
"Cậu còn có thể làm cơm?" Tựa hồ là đối với tay nghề của Lâm Hành kinh ngạc, Nam Úc Thành nói: "Tôi cho là sinh viên các cậu chỉ biết nấu mì."
"Đừng có mà khinh người." Lâm Hành đem trứng gà xào cà chua trong nồi đổ ra đĩa, mở tạp dề bưng ra, vừa đi vừa nói: "Anh nếm thử xem, thủ nghệ của tôi rất tốt."
Nam Úc Thành không tỏ rõ ý kiến, tuỳ ý ngồi xuống ghế sa lông, Lâm Hành giống như cô dâu nhỏ tiến đến trước mặt anh, đưa lên một đôi đũa: "Nếm thử xem."
Nam Úc Thành gắp một miếng trứng xào cà chua, gật gật đầu: "Không tồi."
"Đúng không?" Lâm Hành cười híp mắt cũng cùng ngồi xuống, một bên đưa cho anh đĩa rau, một bên nói: "Sau khi bà nội qua đời, tôi liền tự mình học nấu cơm, nếu không sẽ có lúc bị đói bụng."
"Ta nhớ tới gia cảnh nhà cậu rất khá giả?" Nam Úc Thành không hề để ý hỏi một câu: "Làm sao lại đói bụng?"
"Trong nhà xác thực vẫn luôn có giúp việc chăm sóc tôi. Thế nhưng khi đó tôi đang trong giai đoạn dậy thì, bình thường lại hay ra ngoài chơi bóng rổ, chơi xong về nhà liền đói bụng. Buổi tối bảo mẫu đều về nhà." Lâm Hành bưng cái bát qua: " Tôi không thích ra bên ngoài ăn cơm, chỉ có thể tự mình làm, vì vậy cũng dần hình thành thói quen tự nấu cơm."
"Cậu yêu thích bóng rổ như vậy, làm sao vẫn không cao lên vậy?" Nam Úc Thành giễu cợt nó.
Nói đến chiều cao của mình, Lâm Hành cũng có chút tự ti. Kỳ thực cậu cũng không tính thấp, 1 mét bảy, chiều cao cũng thuộc loại trung bình, nhưng ở trước mặt Nam Úc Thành, xác thực có vẻ hơi thấp bé.
"Có thể là do di truyền đi, vóc dáng mẹ tôi tương đối nhỏ, chắc tôi theo gien của mẹ tôi." Lâm Hành nhàn nhạt nói.
Nhắc tới mẹ, Lâm Hành có vẻ hơi trầm mặc, Nam Úc Thành thức thời không tiếp tục hỏi tiếp, ngược lại nói: "Các cậu sắp tốt nghiệp rồi đúng không?"
"Đúng, luận văn tôi đã viết gần xong rồi, chờ tháng sau sẽ trình bày." Lâm Hành có chút kì quái khi nghe Nam Úc Thành hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Làm sao vậy?"
"Sau khi cậu tốt nghiệp phải dọn ra ngoài trường học đúng không? Có cân nhắc sống ở nơi nào không?" Nam Úc Thành nói ra lời này, Lâm Hành suýt chút nữa thốt lên "Đương nhiên là về nhà", nhưng mà nghĩ lại: Anh ta hỏi như vậy, có mục đích gì? Vì vậy lời ra đến khóe miệng chuyển một vòng, liền biến thành: "Không, tôi vẫn đang suy nghĩ."
Nam Úc Thành trầm mặc nháy mắt, từ trong túi tiền móc ra một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay, anh nhàn nhạt nói: "Có muốn suy tính một chút, theo tôi ở cùng một chỗ hay không."
Lâm Hành suýt nữa bị sặc cơm tiến vào khí quản.
Anh ta, anh ta... Rốt cục có ý gì?!
Nếu như nói lúc trước để cho cậu đến đây ở là vì bảo vệ an toàn của cậu, nhưng bây giờ hung thủ đã đền tội, còn trịnh trọng mời mình ở chung như vậy... Lẽ nào?
Lâm Hành chưa kịp nghĩ sâu, liền nghe Nam Úc Thành chậm rãi giải thích: "Cậu biết làm cơm, hơn nữa cũng yêu thích nấu ăn. Vừa vặn tôi lại không biết. Chúng ta ở cùng một chỗ rất thích hợp."
Đây coi như là lý do sao?!
Từ trước đến giờ, tính khí Lâm Hành vẫn luôn ôn hoà lúc này gần như muốn nổi khùng. Anh ta nói vậy có khác gì tuyển dụng bảo mẫu đâu?
Lẽ nào giá trị duy nhất của cậu chỉ là biết nấu cơm?
Cậu suy nghĩ một chút phải làm sao dựa vào lí lẽ biện luận, phải như thế nào khẳng định được giá trị của mình, cậu ngoài biết nấu ăn ra còn có thể làm rất nhiều thứ khác. Ví dụ như làm việc nhà, hoặc sửa ti vi ( đương nhiên nhà này không có ti vi) ngoài ra cậu còn thể làm những việc lặt vặt khác
Nghĩ tới đây, cậu bỗng nhiên dừng lại.
Tựa hồ rõ ràng ý nghĩ của bản thân, cũng là vì chứng minh mình ở đây có thể cung cấp rất nhiều chỗ tốt, không chỉ đơn thuần biết nấu cơm.
Từ khi bắt đầu Nam Úc Thành đưa ra yêu cầu này, từ trong tiềm thức của cậu cơ bản không nghĩ từ chối anh ta.
"... Được."
Chần chờ chốc lát, Lâm Hành gật gật đầu. Cậu cũng không rõ ràng đến tột cùng cậu đang mong muốn cái gì, tạm thời đi được tới đâu hay tới đó đi.
Thế nhưng... Cậu nói: "Nhà này chỉ có một cái giường, chúng ta cũng không thể ngủ chung. Tôi xem không gian phòng này vẫn còn rất lớn, để thêm một chiếc giường cũng thừa sức."
"Ừ, ngày mai tôi sẽ gọi người đưa đến. Ngày hôm nay cứ tạm thời vậy đi." Nam Úc Thành nói.
"Còn có, nếu như sau này tôi phải nấu cơm, ít nhất phải mua một cái bài ăn." Lâm Hành liệt kê từng món đồ cần mua: "Còn có phải lắp một cái ti vi, tôi cũng có thể tự mình làm, không cần anh quan tâm, thế nhưng anh một mình sống trong căn nhà lớn như vậy, không cảm thấy ngột ngạo sao? Nếu là tôi đã sớm..."
"Câm miệng, ăn cơm." Nam Úc Thành rốt cục không thể nhịn được nữa, táo bạo nói.
"Ồ." Lâm Hành không còn dám hé răng, thành thật cúi đầu ăn cơm.
Vì thế, hai người liền thuận lý thành chương* ở cùng một chỗ.
(*Thuận lý thành chương: theo lẽ tự nhiên)
Sau này lúc Lâm Hành nói cho Cố Kỳ Viễn tình huống như vậy, Cố Kỳ Viễn không nói tiếng nào, trầm mặc một hồi lâu, mới nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh đẩy cửa. Lâm Hành ngượng ngùng tắt điện thoại, từ đó về sau, cơ hồ một tháng hai người vẫn chưa nói chuyện.
Mà Lâm Hành tự cho là sinh hoạt khôi phục bình thường, mỗi ngày kéo dài chính là tìm việc để làm, nấu đồ ăn cho Nam Úc Thành ăn no, cuộc sống cũng dần dần trở về trạng thái ban đầu.
Nhưng mà cậu không ngờ tới là, những việc cậu cho là không liên quan tới mình, vừa vặn bắt đầu tới gần.