Quyển 2 - Chương 4
Edit: Winterwind0207
Âm thanh kia phi thường nhẹ nhàng, chậm rãi lộ ra một luồng quỷ dị thản nhiên tự đắc, ở trong đêm khuya yên tĩnh như vậy, từ trong vách tường phòng của cậu truyền ra.
Nếu không phải bởi vì bên ngoài quá mức yên tĩnh, e sợ bất kỳ một điểm động tĩnh nào cũng có thể lấn át tiếng động đó.
Nhưng mà Lâm Hành lại nghe được, không chỉ nghe thấy, đồng thời trong nháy mắt lại làm ra phản ứng nhanh chóng.
Phản ứng của cậu là: Lập tức vọt tới bên giường, cầm điện thoại di động lên, sau đó gọi điện thoại cho Nam Úc Thành.
Nam Úc Thành chắc vẫn chưa ngủ, điện thoại vừa gọi tới cơ hồ liền được kết nối.
"A lô?" Âm thanh Nam Úc Thành trầm thấp, trong nháy mắt khi nghe anh ta nói chuyện, Lâm Thành mới cảm thấy an tâm một chút.
Cậu nhanh chóng nói: Trong phòng tôi có tiếng động, không biết xảy ra chuyện gì, anh tới xem một chút.
"Được." Nam Úc Thành không chần chờ cũng không có cúp điện thoại. Lâm Hành không biết tại sao anh không tắt máy đi, thế nhưng giờ khắc này, cậu lại phi thường cảm động cách làm của anh.
Sau khi trải qua sự kiện Bạch Cầm, thần kinh Lâm Hành căng thẳng đến cực hạn, lại một lần cảm nhận được cảm giác âm thầm sợ hãi, ùn ùn kéo đến bao phủ lấy cậu.
Mà lúc này kề sát bên tai cậu, điện thoại vẫn cứ bảo trì thông suốt, trở thành an ủi cùng duy khí duy nhất của cậu.
Cậu nghe tiếng hít thở trầm ổn của Nam Úc Thành, nghe đến tiếng anh nhanh chóng mặc quần áo vào, từ trong phòng đi ra, một chút xíu nhích lại gần cậu.
Lâm Hành nhịp tim đến rất nhanh, không rõ là bị sợ hãi, hay bị loại cảm giác xa lạ kích thích. Cậu chỉ suy nghĩ trước nay mình chưa cảm thấy tầm quan trọng của Nam Úc Thành đối với cậu, người này giống như một tấm khiên vững chắc cứng cỏi, vững vàng che chắn cậu ở phía sau, che khuất tất cả thương tổn có thể làm hại đến cậu.
Lâm Hành bên này còn đang suy nghĩ miên man, Nam Úc Thành đã đến cửa.
"Mở cửa." Anh ở đầu bên kia điện thoại nói.
Lâm Hành lập tức chạy tới mở cửa ra, Nam Úc Thành trên người mặc áo ngắn tay quần đen, tóc có chút ngổn ngang, vẫn là dáng dấp ngông cuồng tự đại lần thứ nhất Lâm Hành nhìn thấy,
Lâm Hành nhìn anh, tâm lý lập tức trở về trạng thái an ổn ban đầu.
"Vừa nãy tôi nghe thấy trong phòng có âm thanh, từ trong vách tường truyền đến, rất nhỏ." Lâm Hành chỉ vào một chố trong góc tường nói, thần sắc còn có chút sốt sắng. Nam Úc Thành liếc mắt nhìn cậu, không hé răng, đi tới vách tường đem lỗ tai dán vào nghe thử. Nghe một hồi, anh quay đầu lại ánh mắt cổ quái nhìn Lâm Hành.
Lâm Hành bị anh nhìn ra càng ngày càng căng thẳng: "Làm sao vậy? Có phải là chuyện ma quái?"
Nam Úc Thành nhìn cậu một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Cậu có phải là chưa tỉnh ngủ?"
Lâm Hành ngẩn ra, cậu hiện tại rất thanh tỉnh a. Vì vậy liền lắc đầu một cái: "Không có, tôi
không buồn ngủ."
"Vậy tại sao một con chuột thôi cũng sợ đến như vậy?"
Biểu tình Lâm Hành khẩn như trong nháy mắt vỡ tan: "A?"
"Phòng này cũ như thế, có mấy con chuột là chuyện rất bình thường đi? Về phần cậu hơn nửa đêm sợ đến như vậy?" Nam Úc Thành nhìn xung quanh một vòng, như là muốn tìm thứ gì gõ tỉnh Lâm Hành, cuối cùng nhìn một vòng cũng không phát hiện cái gì tiện tay, buồn bực "hừ" một tiếng: "Lâm Hành, kỳ thực cậu là con gái đi? Làm sao lá gan nhỏ như vậy?"
"A?" Lâm Hành còn vẫn duy trì biểu tình đờ đẫn, từ từ mới phản ứng được: "A, ạch... Tôi
cho là..." Cậu gãi gãi đầu, lúng túng có chút không biết nói cái gì cho phải.
"Thôi, đêm nay tôi ngủ ở đây vậy. Đỡ phải đến nửa đêm cậu lại bị con chuột doạ gần ch.ết." Nam Úc Thành bày ra một gương mặt khó chịu nằm trên giường Lâm Hành, thấy Lâm Hành còn đang đứng bất động tại chỗ, lại nói: "Ngốc đứng làm gì. Tắt đèn, ngủ!"
Lâm Hành bị ngữ khí tức giận của anh làm cho sợ đến run lên, lập tức nhanh chóng tắt đèn bò lên trên giường. Một đêm này thoải mái chập trùng, suy nghĩ cậu vẫn chưa đuổi kịp tốc độ phát triển của sự tình, cậu thậm chí không kịp suy nghĩ một chút, bản thân sắp phải đối mặt với sự thật lần đầu tiên cùng Nam Úc Thành chung giường cung gối.
Đương nhiên, chờ cậu nằm dài trên giường, cảm giác được thân thể ấm áp của người bên cạnh, trong đầu tất cả lo âu và suy nghĩ đêm nay nháy mắt biến mất.
Chỉ còn dư lại ba chữ tuần hoàn vô hạn: Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ...
Phòng của Lâm Hành tương đối rộng rãi, giường cũng là giường đôi mét tám, bởi vậy mặc dù là hai người đàn ông nằm cùng nhau, lại không chút nào cảm thấy chật chội. Mặc dù như thế, Lâm Hành cũng tận lực thu nhỏ bản thân trốn về phía cạnh giường, nỗ lực làm mờ đi cảm giác về sự tồn tại của bản thân.
Nhưng mà vô luận cậu thu nhỏ bản thân thế nào, cảm giác về nhân vật mạnh mẽ bên cạnh kia vẫn như cũ nhắc nhở cậu, sự thật là hai người bọn họ quả thực nằm chung một chiếc giường.
Lâm Hành thở dài một hơi, vươn mình. Nghĩ một hồi, lại cảm thấy không thoải mái, lại xoay người.
Một lát sau, không biết nghĩ đến cái gì, cậu lại một lần nữa vươn mình.
Liên tục nhiều lần, không ngừng nghỉ.
Nam Úc Thành rốt cục không thể nhịn được nữa.
"Cậu lui lại đây."
Trong bóng tối, Nam Úc Thành tức giận hướng về Lâm Hành đưa tay ra.
Lâm Hành đang ở bên mạn giường thấp thỏm bất an, nghe được câu này, lập tức ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt hơi có chút vô tội.
"Nằm sát vào đây." Nam Úc Thành vỗ vỗ vị trí để trống bên cạnh mình.
Lâm Hành không được tự nhiên giật giật thân thể: "Không cần, tôi ngủ nơi này."
"Lại đây." Nam Úc Thành nguy hiểm nheo mắt lại.
"Không ——" Lâm Hành cự tuyệt lời vừa nói ra được phân nửa, Nam Úc Thành liền đem cậu kéo dài tới trước mặt mình.
"Hơn nửa đêm lăn qua lăn lại cậu có ngủ hay không?" Nam Úc Thành đem người ôm vào trong ngực, nhốt lại thật chặt, Lâm Hành vùng vẫy một hồi, tựa hồ muốn nói điều gì, lại bị Nam Úc Thành táo bạo đánh gãy: "Câm miệng, ngủ."
Đầu anh ở phía trên đầu của Lâm Hành, hơi cúi xuống một chút, chóp mũi cơ hồ muốn kề sát vào cổ Lâm Hành.
Hô hấp ấm áp thở vào sau cổ, khiến cho Lâm Hành trong lòng run lên.
Nam Úc Thành tựa hồ là rất buồn ngủ, sau khi ôm cậu rốt cuộc không còn động tĩnh, hô hấp bằng phẳng, như là đang ngủ. Lâm Hành ở trong lồng ngực của anh an tĩnh sững sờ một hồi lâu, mới thử thăm dò từ từ ngẩng đầu lên muốn quan sát Nam Úc Thành.
Lúc ngủ khuôn mặt anh vô cùng bình tĩnh, lông mày theo thói quen hơi nhíu lại, Lâm Hành nhìn một hồi, liền không nhịn được đưa tay ra muốn vuốt lại lông mày cho anh.
Nhưng mà tay cậu vừa mới động, liền lập tức bị tay Nam Úc Thành nắm chặt buộc trở về chỗ cũ.
Nam Úc Thành chậm rãi mở mắt ra, nhìn cậu: "Cậu tối nay không dự định ngủ à?"
"Tôi chỉ là ——" Lâm Hành muốn biện giải, nhưng mà, lời mới vừa nói ra một nửa, bỗng nhiên bị cắt đứt.
Đánh gãy lời của cậu, không phải Nam Úc Thành.
Mà là tiếng ca.
Ngoài phòng, lúc này bỗng nhiên vang lên một tiếng ca của một người phụ nữ.
Tiếng ca kia thảm thiết ôn nhu, nghe vào lại cảm thấy doạ người, âm thanh như là từ nơi xa xôi vọng tới, quanh quẩn bên trong vùng trời tiểu lâu trống trải của nhà họ Lâm.
Tiếng ca cũng không lớn, có mấy phần quanh quẩn cảm giác đi vào giấc mộng, nếu như người đang ngủ say, tất nhiên là không nghe được tiếng vang như vậy. Nhưng mà làm người ta không nghĩ tới là, tiếng ca mới vừa vang lên trong chốc lát, trong sân cơ hồ tất cả mọi người đều nghe được.
Ban đêm như vậy, cư nhiên có nhiều người đều không thể ngủ.
Người mở cửa đầu tiên là bảo vệ dưới lầu một, Lâm Hành nằm ở trên giường, bị Nam Úc Thành giam cầm không thể động đậy, cậu rõ ràng nghe thấy tiếng chất vấn của bảo vệ dưới lầu, là ai ở bên ngoài hát?
Không có người trả lời, người phụ nữ kia vẫn hát như cũ, làn điều hàm hồ tựa như đang khóc than ai oán.
Người tiếp theo mở cửa là anh họ của Lâm Hành, Lâm Phong Kỳ, Lâm Hành nghe thấy anh ta đối với ồn ào bên ngoài căn nhà, tựa hồ rất buồn phiền có người quấy rối giấc ngủ của anh ta. Thế nhưng Lâm Hành có chút kỳ quái, người này là phá gia chi tử cả ngày sống phóng túng chơi bời lăng nhăng, trong buổi tối nhàm chán như vậy, dùng tính cách của anh ta, có lẽ đã ngủ từ rất sớm, làm sao cho tới bây giờ vẫn còn tỉnh? Đồng thời lại bị tiếng ca dẫn dụ ra ngoài.
Lâm Hành tâm lý dâng lên một loại cảm giác khác thường, đột nhiên cảm giác căn nhà cậu quen thuộc lúc trước, tựa hồ khắp nơi đều cất giấu bí mật.
Cậu đẩy Nam Úc Thành đang nhắm mắt một cái: "Chúng ta không ra ngoài nhìn xem?"
"Nhìn cái gì?" Nam Úc Thành buồn bực nói.
"Tiếng hát này... Hẳn không phải là người đi?" Trải qua sự kiện con chuột vừa nãy, Lâm Hành không còn dám dễ dàng tin tưởng phán đoán của chính mình. Tuy rằng âm thanh bên ngoài xác thực rất giống quỷ khóc nửa đêm, mà cậu vẫn là quyết định trước tiên nghe một chút ý nghĩ của Nam Úc Thành.
Ai biết Nam Úc Thành căn bản cũng không có ý nghĩ. Năm tiếng lái xe, hơn nữa cơm tối không có ăn no, lúc trước ở gian phòng kia anh trằn trọc trở mình mấy tiếng đều không ngủ, hiện tại Nam Úc Thành thật vất vả tìm tới được một vị trí ngủ thoải mái, nhất thời lười lên tinh thần lo lắng những vấn đề này, ngược lại bất kể có phải là quỷ hay không, có anh ở đây, những thứ đồ này cũng không dám manh động. Nếu không có việc gì, vậy anh cần gì phải đi quản việc không đâu?
Cho nên anh ngủ được vô cùng bằng phẳng. Hoàn toàn không để ý lo lắng Lâm Hành.
Trong lúc Lâm Hành còn đang cùng Nam Úc Thành giằng co, chú hai ở phòng bên cạnh cũng mở cửa đi ra.
Phòng của chú hai cũng nằm bên cạnh phòng của Tào Tư Vân và Lâm Trạch Nghi, nghe thấy chú hai mở cửa đi ra ngoài, Lâm Trạch Nghi cũng đi theo đi ra.
"Chuyện gì xảy ra?" Lâm Hành nghe thấy cô út Lâm Trạch nghi đang thấp giọng hỏi chú hai.
"Không rõ ràng." Trong thanh âm của chú hai có chút run rẩy, "Em nói, có phải là... Cô ta hay không?"
Chữ "cô ta" cuối cùng tựa hồ có chút dữ dội hơn, cơ hồ âm thanh giống như bị nghẹn.
Lâm Trạch Nghi sau khi nghe trầm mặc một hồi, tựa như hạ quyết tâm hung ác nói: "Bất kể có phải cô ta hay không, ngày mai em liền đi xung quanh mời đạo sĩ nổi danh nhất đến đây. Em cũng không tin ma quỷ, khi còn sống chúng ta có thể trị cô ta, ch.ết rồi cũng giống vậy!"
Phía ngoài tiếng ca vẫn cứ đang kéo dài phiêu đãng, ngoài phòng có mấy người đem cửa khoá kỹ nhiều lần, đèn pin chiếu sáng tiến vào gian phòng Lâm Hành, tia sáng chiếu vào đôi mắt của cậu, khiến cậu có một chút không thích ứng được.
Cậu nghe thấy chú hai và cô đều đã trở về phòng, căn nhà này có chút cũ, hiệu quả cách âm không quá tốt, cậu có thể nhận ra chú hai đi tới đi lui trong phòng, vang lên âm thanh đứng ngồi không yên. Cậu ở trong lòng yên lặng thở dài, bất kể có phải cô gái kia quay lại báo thù hay không, mấy ngày kế tiếp e sợ không được bình an như trước nữa.