Quyển 3 - Chương 1-2
Edit:Winterwind0207
... Tích, tích, tích, tích ——
Kèm theo một tiếng cuối cùng vang lên, đồng hồ trên bàn làm việc vang lên mười hai giờ, nhắc nhở thời gian đã đến hừng đông.
Lâm Hành từ trong tài liệu ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một vòng phòng làm việc của mình.
Lúc này toàn bộ trong phòng trừ cậu ra chỉ còn dư lại hai người. Một người ngồi ở bên cạnh cậu Quế Kỳ, là một cô gái hai mươi ba tuổi vừa vào đây làm không lâu, trong ngày thường cùng Lâm Hành quan hệ không tệ, tính cách rộng rãi, nở nụ cười lộ hai núm đồng tiền, rất được người ta yêu thích.
Một người khác ngồi ở trong góc tên là Trương Vĩ. Chừng bốn mươi tuổi, có người nói gã ta vẫn độc thân, có chút mập mạp, hói đầu không thích nói chuyện. Thời gian Lâm Hành tiến vào công ty này đã gần tới nửa tháng, cùng một tổ với Trương Vĩ, mà hai người cũng chỉ nói qua không tới mười câu nói. Đối với người này, Lâm Hành luôn có một loại cảm giác chán ghét không nói ra được, hơn nữa người này bản thân cực kỳ lạnh nhạt, Lâm Hành rất vui vì gã ta không để ý đến cậu, tiếp xúc thường xuyên, khiến hai người bọn họ luôn cảm thấy chán ghét đối phương.
Lâm Hành tuy rằng tính cách ôn hòa, mà cũng phải người giỏi nguỵ trạng. Tiến vào công ty này gần nửa tháng, tiếp xúc phần lớn với đồng nghiệp trong ngành, trước khi cậu tới Cố Kỳ Viễn tận lực căn dặn không thể đem quan hệ của bọn họ tiết lộ cho đồng nghiệp trong công ty, vì vậy đối với mọi người mà nói, cậu chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, vừa mới
tốt nghiệp, không bối cảnh, không quan hệ, tuy rằng tính cách tương đối thẳng một chút, nhưng là không có ý gì xấu, vì vậy thái độ đồng nghiệp đối với Lâm Hành đều rất hòa thuận, điểm này khiến Lâm Hành cảm thấy thoải mái rất nhiều, dù sao trước khi tới cậu còn từng lo lắng sẽ gặp phải cuộc sống nơi làm việc đao kiếm quang ảnh*.
(* Đao kiếm quang ảnh: đánh nhau chém giết không phân thắng bại)
Đương nhiên, tất cả những thứ này đều bất quá là do cậu cả nghĩ quá mà thôi.
Công ty của Lâm Hành đang làm là công ty giải trí, tên là giải trí Hoa Đông, danh nghĩa lệ thuộc vào tập đoàn Cố thị. Giải trí Hoa Đông ở trong nước giới diễn viên cũng khá nổi danh, mặc dù công ty mới thành lập mấy năm gần đây, mà dưới cờ đã sản sinh ra không ít minh tinh hạng A, năm ngoái Hoa Đông còn từng tiêu số tiền lớn ký kết hợp với ảnh đế Mộ Hoa Hạc từ công ty khác chiêu mộ tới đây, có ảnh đế gia nhập liên minh, sự phát triển của Hoa Đông trên thị trường giải trí lên như diều gặp gió.
Cố Kỳ Viễn là một thanh niên mới vào xã hội, tuy rằng so với Lâm Hành đã sớm tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, nhưng dù sao tuổi cũng không lớn lắm, kinh nghiệm vẫn còn thiếu, ở nơi này cần phải rèn luyện rất nhiều, ở công ty cũng đặc biệt chú ý hình tượng cá nhân, tận lực tránh khỏi đánh giá mặt trái. Bởi vậy Lâm Hành lựa chọn không công khai quan hệ bạn bè giữa mình và Cố Kỳ Viễn, cũng là vì Cố Kỳ Viễn cân nhắc, tránh khỏi để cho người khác cho là Cố Kỳ Viễn dùng người không khách quan, khiến cấp dưới nghi kỵ lẫn nhau.
"Này, đang nghĩ cái gì đấy?" Lâm Hành đang thất thần, Quế Kỳ bên cạnh liền đẩy cậu một chút, Lâm Hành đột nhiên liền tỉnh lại: "Hả? Làm sao?"
"Đã mười hai giờ, mau chuẩn bị đồ vật đi, còn
về nhà ngủ." Quế Kỳ chỉ chỉ một đống văn kiện trước mặt Lâm Hành, thở dài: "Gần đây vì chuẩn bị kế hoạch biểu diễn của một ngôi sao, khiến mấy người chúng ta mệt gần ch.ết rồi, đợi đến khi chuyện này được phê duyệt, tôi nhất định phải ngủ ba ngày liền."
Lâm Hành cũng thở dài. Cậu mới vừa vào công ty, liền đụng tới buổi biểu diễn lưu động của minh tinh đứng đầu Hứa Lan Thạc, trên căn bản trừ hai ngày cậu vừa mới tới ra, khoảng thời gian kế tiếp mỗi ngày đều phải tăng ca. Thống khổ hơn chính là, cuộc sống như thế phải kiên trì ít nhất nửa tháng.
Quế Kỳ làm bộ kêu rên hai tiếng, không quản Lâm Hành, tiếp tục xử lý tài liệu trong tay. Lâm Hành cũng vực dậy tinh thần, phải nhanh kết thúc công tác trong tay. Bỗng nhiên, tay Quế Kỳ chuyển động tư liệu dừng một chút, cô ngẩng đầu lên nhìn một vòng bốn phía, kinh ngạc nói: "Chị Mộng Dĩnh đâu?"
"Chị Mộng Dĩnh" trong miệng Quế Kỳ chính là trưởng phòng của bọn họ, là người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, khôn khéo, già giặn, lôi lệ phong hành ( hô mưa gọi gió). Ngày thứ nhất Lâm Hành tiến vào công ty từng được cô dạy bảo bãn lĩnh, lúc đó Lâm Hành bởi vì kẹt xe so với thời gian đi làm muộn hơn hai phút, vì hai mươi phút này, Lữ Mộng Dĩnh đem mười tám đời tổ tông đến mười tám đời con cháu của Lâm Hành ra quở trách, từ ngữ dùng từ đầu tới đuôi đều rất văn minh, không có bất kỳ ý xấu nào, sau khi dạy bảo xong còn tràn ngập ý tứ cổ vũ hàm xúc vỗ vai Lâm Hành. Thế nhưng Lâm Hành bị cô dạy dỗ một trận như thế, mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ này đều không nhịn được muốn quay đầu bỏ chạy.
Lữ Mộng Dĩnh tuy rằng khiến Lâm Hành sợ hãi, nhưng nhất định phải khẳng định, cô ấy xác thực rất xuất sắc. Phòng tuyên truyền được cô quản lý rất trật tự, từ đầu tới cuối duy trì hiệu suất họat động cao, cô biết rõ động thái độ cấp dưới, biết rõ điểm mạnh điểm yếu của bọn họ, biết làm sao phân phối tài nguyên hợp lý, nhân lực cầm trong tay phát huy một cách sử dụng tốt nhất. Đồng thời giỏi về xử lý nguy cơ quan hệ xã hội, năng lực xã giao cũng rất tài giỏi.
Lâm Hành tuy rằng đi vào chưa lâu, nhưng vẫn có thể đoán được chuyến đi này nước sâu không phải là mình có khả năng tưởng tượng. Nhưng mà Lữ Mộng Dĩnh là một người phụ nữ ba mươi tuổi, nhưng có thể ở trong nghề này sống đến mức giống như vân thuỷ*, ở phương diện khác thậm chí có thể một tay che trời, không phải không thừa nhận, về điểm này cô ta xác thực phi thường ghê gớm.
(*Vân Thuỷ: mây nước đến và đi tự do tự tại)
Nghe đến Quế Kỳ nhấc lên chuyện của Lữ Mộng Dĩnh, Lâm Hành đầu tiên là ngẩn ra, tùy tiện nói: "Há, chị Mộng Dĩnh mới vừa nói khó thở, đi ra ngoài hít thở không khí." Lâm Hành nói, liền liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên bàn. Khoảng cách Lữ Mộng Dĩnh rời phòng làm việc đã gần tới mười bốn phút, thời gian này bên trong toà cao ốc cũng chỉ có người trong phòng của bọn họ còn làm việc, bên ngoài yên tĩnh, Lữ Mộng Dĩnh đi ra ngoài hít thở thời gian có phải quá dài hay không?
Đang nghĩ ngợi có muốn ra ngoài xem hay không, trên đỉnh đầu bóng đèn tròn đột nhiên truyền đến tiến vang "Xì xì", lập tức cả phòng hoàn toàn tối sầm xuống.
"A!" Quế Kỳ kinh ngạc thốt lên.
"Cúp điện."
Lâm Hành mò ra điện thoại di động của mình, mở ra đèn flash, đối với Quế Kỳ một bên nói: "Tôi xuống dưới lầu nhìn, có thể là tủ bảo hiểm bị cháy."
Quế Kỳ cũng đem điện thoại ra, học bộ dạng Lâm Hành đem đèn pin mở ra. Cô lôi kéo Lâm Hành, không cho cậu đi, ánh mắt lại dời đến Trương Vĩ ngồi bên trong góc. Lâm Hành nhìn theo ánh mắt cô, chỉ liếc mắt nhìn, Lâm Hành liền cảm thấy có chút không đúng.
Trương Vĩ vô cùng trấn định.
Tuy rằng Trương Vĩ này từ khi Lâm Hành biết đến anh ta ngày thứ nhất vẫn ở trong trạng thái đó, vậy mà lúc này bỗng nhiên cắt điện, Lâm Hành và Quế Kỳ đều có phản ứng hoặc lớn hoặc nhỏ, chỉ có Trương Vĩ một chút phản ứng cũng không có, loại này khác hẳn với trấn định bình thường lại kèm theo một vẻ quái dị không nói nên lời.
Lúc trước khi cắt điện, Lâm Hành đã từng nhìn về phía anh ta, lúc đó hai tay Trương Vĩ đang để ở trên bàn làm việc, cằm đè lên cánh tay của mình, đầu hơi nghiêng về phía trước, trước mặt anh ta để một phần tư liệu, dường như anh ta đang đọc.
Lúc đó Lâm Hành còn có chút kỳ quái, bởi vì tư thế của Trương Vĩ nếu như do Quế Kỳ làm, sẽ mang theo nét đáng yêu của con gái, thế nhưng đặt trên người Trương Vĩ, luôn có một loại cảm giác quỷ dị không nói ra được.
Nhưng mà dù sao Lâm Hành không quen anh ta, hơn nữa đối với người này luôn có chút cảm giác không thoải mái, Lâm Hành cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ đèn pin Quế Kỳ cầm trên tay chiếu qua, tạo hình Trương Vĩ dĩ nhiên giống hệt mười mấy phút trước?!
Lâm Hành chậm rãi nhíu mày, một loại cảm giác cường liệt không khỏe thúc đẩy Lâm Hành muốn đi qua xem một chút. Cậu mới vừa muốn đi qua, liền nghe thấy Quế Kỳ đối với Trương Vĩ hô một tiếng: "Anh Trương, anh muốn cùng chúng tôi đi xem thế nào không?!"
Trương Vĩ không có động tĩnh, cách vài giây, anh ta mới chậm rì rì hồi đáp: "Không... Đi..."
Lời nói của anh ta vô cùng hàm hồ, âm thanh cũng có chút lạ, âm cuối kéo rất dài, tiếng nói so với bình thường sắc nhọn rất nhiều, hai chữ ngắn ngủn, anh ta lại nói đến mức rất vất vả, cả người đều lộ ra một loại cảm giác cực độ mệt mỏi.
Lâm Hành nghĩ thầm: Chẳng lẽ anh ta đang ngủ? Chẳng trách vẫn luôn không nhúc nhích.
Nghĩ như vậy, ngược lại cũng không đa tâm. Liếc mắt ra hiệu Quế Kỳ, Quế Kỳ cũng hiểu ý tứ Lâm Hành, đơn giản ra ngoài nhìn xem, không tiếp tục để ý Trương Vĩ
Hai người từ trong phòng làm việc đi ra, bên ngoài chính là hành lang đen kịt một màu.
Toà cao ốc này văn phòng tổng cộng có bốn mươi bảy tầng, vị trí phòng làm việc của Lâm Hành bọn họ nằm tại tầng thứ hai mươi mốt, bởi vì mạch điện đa dạng, vì dễ dàng cho quản lý, hai tầng bố trí một mạch điện tổng hợp, Lâm Hành bọn họ tầng này là tầng số lẻ, bởi vậy mạch điện ở trên tầng 22. Nếu như Lâm Hành cùng Quế Kỳ muốn kiểm tr.a có phải đứt cầu dao hay không, đầu tiên phải đi lên lầu.
Lâm Hành lần đầu tiên tới công ty chú ý tới, bố cục của nhà này cùng với văn phòng bình thường có khác biệt rất lớn. Có lẽ cân nhắc ở đây có đủ loại minh tinh ra vào, vì mức độ bảo đảm việc riêng tư nhất, toà nhà này ngoại trừ
năm tầng thấp nhật bố cục văn phòng trống trải, hướng lên trên mấy chục tầng đều là bố cục tương tự. Một hành lang dài nối thẳng đến đáy, hai bên rất nhiều phòng, mỗi một căn phòng không gian đều vô cùng lớn, bên trong chia thành mấy phòng nhỏ, tầng tầng lớp lớp xếp cùng nhau, đem không gian một tầng phân cách thành mười mấy phần, hữu hiệu đem không gian phân chia ra, thuận tiện mỗi bộ ngành không liên quan tới nhau tiến hành công tác, đồng thời các ngôi sao khi đến đây làm việc sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái tự tại.
Nhưng mà, ưu điểm đó đều chỉ thích hợp vào ban ngày, hoặc là ban đêm đèn đuốc sáng choang. Thế nhưng không thích hợp hiện tại bốn phía một mảnh đen nhánh, cả tòa cao ốc chỉ có Lâm Hành hai người bọn họ trong tay cầm điện thoại di động có thể miễn cưỡng chiếu sáng tình huống.
Lúc này, trong hành lang đen sì một mảnh, yên tĩnh, thâm thúy, tiếng bước chân của hai người ở trong hành lang vang vọng. Ở nơi đây trong bóng tối này tiếng vang hiện ra phá lệ kịch liệt, mỗi bước đi tiếp theo Quế Kỳ chỉ lo đã quấy rầy thứ gì, đi một hồi, cô liền không muốn đi nữa, kéo lại Lâm Hành, lắp ba lắp bắp mcầu khẩn hỏi: "Bằng không, chúng ta vẫn là về văn phòng ngồi chờ đi? Nói, nói không chắc điện sẽ sáng nhanh thôi?"
Vào lúc này bọn họ chạy tới cuối hành lang, phía trước vài bước chính là thang máy. Lâm Hành chỉ chỉ đèn sáng thang máy, nói: "Thang máy không sao, không có bị cúp điện, khả năng đứt cầu dao rất lớn. Nếu như chúng ta không đi xem một chút, rất có thể sẽ không khôi phục. Vậy hôm nay công tác sẽ không xong được." Nghe Lâm Hành nhắc tới công tác, Quế Kỳ chần chờ một chút.
Lâm Hành lại nói: "Nếu như cô thực sự không muốn đi lên, liền ở lại chỗ này đi, tôi đi xem cho." Nói xong lời này, Quế Kỳ lập tức nói: "Tôi đi tôi đi!" Nói xong cô cuốn chặt lấy tay phải Lâm Hành, một bộ dạng thấy ch.ết không sợ: "Đi thôi! Không quản núi đao biển lửa, vì tiền lương, tôi liều mạng!"
Lâm Hành nhẫn cười gật gật đầu, hai người liền đi về phía thang máy.
Tầng lầu này tổng cộng có bốn chiếc thang máy, được đặt ở hai đầu hành lang. Lâm Hành bọn họ đến gần, chính là thang máy nằm ở hành lang bên phải.
Đi đến gần, có thể nhìn thấy hai màn hình điện tử trong thang máy vẫn đang loé sáng.
Lâm Hành đi tới gần vừa nhìn liền giật mình.
Lúc này, bên trong toà nhà không có một người, thang máy trước mặt bọn họ đang từ dưới chậm lãi đi lên trên, một tầng một tầng, dần dần tới gần bọn họ...
Lâm Hành cùng Quế Kỳ nhìn nhau liếc mắt một cái, Quế Kỳ sắc mặt tái nhợt, lo lắng nói: "Chắc là, chắc là chị Mộng Dĩnh nhỉ?"
"Chị Mộng Dĩnh là một người, chị ấy chỉ cần tiến vào một chiếc thang máy là đủ rồi."
Sau khi nói ra câu này, Lâm Hành cảm thấy trên tay nổi lên một mảnh da gà. Bên cạnh Quế Kỳ sợ đến mức hít vào một ngụm khí lạnh.
Lâm Hành nhìn con số màu đỏ trên màn ảnh điện tử, biểu hiện hai chiếc thang máy đã tới tầng mười năm, rất nhanh sẽ đến tầng của bọn họ. Quế Kỳ kéo kéo cánh tay Lâm Hành, muốn rời khỏi, nhưng mà Lâm Hành lại vung vung tay, chỉ là nhìn chằm chằm thang máy, trong đầu đang suy nghĩ.
Lâm Hành cũng không có ở trong thang máy ấn bất kỳ số nào, nói cách khác, trừ phi người trong thang muốn tới tầng hai mươi mốt, bằng không nếu như bọn họ không ấn về phía trên hoặc là ấn về phía dưới mà nói, thang máy sẽ trực tiếp nhảy qua tầng này của bọn họ, lên tầng trên.
Nhưng vấn đề ở đây là, hiện tại đã là 12 giờ đêm, cửa lầu dưới đã sớm đóng, chỉ có thể ra không thể vào, tại sao có thể có người thời gian này từ dưới lầu vào trong thang máy? Đồng thời, tại sao có hai chiếc thang máy lên cùng một lượt?
Hai chiếc thang máy dùng chung chính là phải thao tác đồng nhất. Nói cách khác, khi có người đứng ở cửa thang máy nơi này, đối mặt với hai chiếc thang máy trái phải, muốn đi lên trên hay đi xuống dưới chỉ cần chọn một chiếc thang máy đi vào đó. Ví dụ như vị trí hiện tại của người đó đang là tầng ba, người đó muốn đi đến tầng bốn, như vậy sau khi người đó ấn nút lên trên, hệ thống sẽ tự động sắp xếp thang máy gần nhất đến tầng của người đó đang đứng, sau khi tiến vào thang máy ấn xuống lầu bốn, thang máy sẽ đưa người đó đến tầng tương ứng.
Thế nhưng giả thiết người ở trong hai chiếc thang máy này ở cùng một tầng, sau khi ấn nút lên tầng, hai chiếc thang máy đồng thời sẽ đến tầng của người đó đang đứng, đồng thời mở cửa trước mặt người đó, như vậy hiển nhiên chỉ có thể lựa chọn một trong số thang máy đó đi vào. Mà thang máy nếu như không dừng lại ở tầng người đó đang đứng, theo thế tất yếu đợi đến khi người đó tiến vào thang máy, ấn nút tầng người đó muốn đi, thang máy mới có thể khởi động rời đi.
Bằng không, nếu như người đó ở lầu ba ấn nút đi lên, hai chiếc thang máy đồng thời đứng ở trước mặt, người đó lựa chọn một chiếc tiến vào, đồng thời nhấn nút lên tầng bốn, như vậy thang máy sẽ đưa người đó mang lên tầng bốn, mà còn dư lại một chiếc kia, thì vẫn luôn dừng lại tầng ba. Mãi đến tận khi người kế tiếp đến.
Sau khi thang máy xuống tầng một sẽ ở trong thời gian rất ngắn đóng cửa thang máy, bắt đầu tăng lên hoặc là giảm xuống. Nếu như lúc này trước mặt Lâm Hành bọn họ trong hai chiếc thang máy chỉ có một người, như vậy một người này nhất định trong vài giây tiến vào bên trong một chiếc thang máy, ấn xuống tầng trệt, lại nhanh chóng từ trong thang máy đi ra ngoài, tiến vào một thang máy khác, sau đó lại làm động tác y hệt lúc trước, mà việc này cơ hồ không thể nào làm được, cách làm như thế cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, không có giá trị thực tế.
Bởi vậy Lâm Hành suy đoán, lúc này trong thang máy ít nhất là hai người. Thế nhưng, hai người kia rõ ràng cùng một lúc ấn xuống thang máy, đồng thời rất có thể cùng mục đích đến, thì tại sao muốn tách ra đi hai chiếc thang máy khác nhau? Hai người bên trong kia, một người trong đó, có phải là Lữ Mộng Dĩnh lúc trước biến mất? Nếu như vậy, một người khác là ai?
Nếu như không phải, vậy chuyện này là sao?
Lâm Hành trong lúc suy tư, thang máy đã đến tầng của bọn họ.
Ngoài dự đoán của mọi người là, hai chiếc thang máy dĩ nhiên dừng lại ở chiếc mặt Lâm Hành.
Thang máy phát ra một tiếng tích nhỏ, hai cánh cửa từ từ mở ra.
Lâm Hành hơi hướng bên trong nhìn lại ——
Bên trong thang máy không có một bóng người.