Quyển 3 - Chương 20

Edit: Winterwind0207.
Con búp bê quỷ kia đứng ở trên đài quan sát cách Lâm Hành không tới năm mét, như một con búp bê cũ nát, lẳng lặng mà nhìn Lâm Hành.


Tuy rằng lúc trước Lâm Hành đã từng cùng con búp bê quỷ tiếp xúc một lần, cũng biết tính cách của nó so với ngoại hình nhìn qua có khác biệt rất lớn, thế nhưng ở dưới hoàn cảnh này, đột nhiên nhìn thấy nó vô thanh vô thức xuất hiện ở nơi đó, vẫn cứ không nhịn được trong lòng run lên.


Cậu nuốt ngụm nước bọt, gian nan từ dưới đất bò dậy, phủi bụi trên người một cái, đối với búp bê quỷ kia nói: "Tại sao mày lại ở chỗ này? Kỳ Viễn đâu?" Nói, liền quay đầu nhìn xung quanh.


Có sự kiện lần trước, Cố Kỳ Viễn hẳn là sẽ không bỏ mặc con quỷ này tới đây tản bộ. Lâm Hành nghĩ như thế, liền nghĩ Cố Kỳ Viễn nhất định ở gần đây. Nhưng mà nhìn một vòng, một người cũng không nhìn thấy.


Cậu quay đầu lại, bỗng nhiên liền phát hiện lúc trước con búp bê kia còn đang cách mình năm mét, chẳng biết lúc nào dĩ nhiên đi tới dưới chân của cậu, đang ngước đầu, dùng đôi mắt trống rỗng nhìn chăm chú Lâm Hành.


Lâm Hành bị nó nhìn như vậy sợ đến nổi da gà, chẳng biết vì sao, cậu luôn cảm thấy ngày hôm nay gặp lại con búp bê quỷ này, tựa hồ khác với con búp bê quỷ ngày đó nhìn ở nhà. Tuy rằng tạo hình giống nhau như đúc, nhưng vẫn khiến Lâm Hành có một loại cảm giác không được khoẻ.


available on google playdownload on app store


"Mày..." Lâm Hành đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên!


Liền thấy con búp bên quỷ kia vặn vẹo thân thể hướng về phía bên phải, lập tức bốn phía thân thể nó nhanh chóng nổi lên một mảnh sương mù dày đặc. Sương mù kia dần dần lớn lên, từ từ giãn ra, biến thành một bóng người tinh tế cao gầy, bị quấn bên trong sương mù, nhìn không rõ ràng.


Lâm Hành sợ đến vội vã rút lui hai bước, theo bản năng lấy điện thoại di động ra muốn cầu viện. Nhưng mà cúi đầu vừa nhìn, lại phát hiện điện thoại di động không có tín hiệu.


Trong lúc cậu cúi đầu trong giây lát, mà sương mù kia như là bị gió mạnh thổi tan, lập tức biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn dư lại con búp bê kia hóa thành hình người, lẳng lặng đứng ở trước mặt Lâm Hành.


Kia là một nam thanh niên sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi. Lúc này trên mặt đeo một chiếc mặt nạ rỉ sét loang lổ, chỉ lộ ra một đôi mắt màu đen. Ánh mắt kia... giống như đúc con búp bê kia. Trống rỗng mà doạ người.


Tuy rằng đoạn thời gian này Lâm Hành nghe nói không ít kỳ văn dị sự, nhưng là lần thứ nhất chính mắt thấy được cảnh tượng kỳ dị như vậy, kinh ngạc đến mức hoàn toàn nói không ra lời. Chỉ ngơ ngác nhìn người trước mặt này, không biết nên làm phản ứng gì.


Người kia tựa hồ là đối với tạo hình mới có chút không thích ứng. Cứng đơ giật giật cái cổ, phát ra tiếng vang "Lạc lạp lạc lạp" nhẹ nhàng. Hoạt động một chút tứ chi, sau đó liền bước một bước về phía Lâm Hành


"Mày, mày, mày... Mày không nên tới!" Lâm Hành liền vội vàng lui về phía sau ba bước, "Mày là thứ gì?!"
Người kia dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lâm Hành một hồi, tựa hồ là không hiểu.


Lâm Hành vội vã liền nói: "Mày, mày không phải biết nói sao?" Ngay đó búp bê quỷ kia bị mình đánh đến mức khóc không thàn tiếng, liền đánh bạo, giả bộ hung ác ra lệnh: "Nói chuyện!"


Người kia vẫn cứ không lên tiếng. Con mắt đen sì nhìn chằm chằm vào Lâm Hành, âm u đầy tử khí, không có một chút nào tâm tình chập trùng.
Lâm Hành bị cậu ta nhìn ra tâm lý run lên, chẳng biết vì sao, cậu bỗng nhiên có một loại rất dự cảm không tốt.


Suy nghĩ một chút, thừa dịp người này không có động tác gì, quay người liền chạy!
Nhưng là cậu vừa mới đi ra ngoài một bước, cũng không biết người kia làm động tác như thế nào, lập tức ngăn ở trước mặt Lâm Hành trướ, ngăn chặn con đường cậu chạy trốn!


"Mày rốt cuộc muốn làm gì?!" Lâm Hành khóc không ra nước mắt, đều sắp điên rồi. Người này vừa không để cho mình đi, lại không nói lời nào, cảm giác vẫn quỷ dị như thế, đến cùng là muốn làm gì!
"Ngươi... Trở về."


Trong lúc Lâm Hành không biết như thế nào cho phải, người trước mặt này bỗng nhiên nhẹ nhàng nói ra ba chữ.


Lâm Hành khởi điểm không hề nghe rõ, lập tức nghe người này dùng ngữ điệu đồng dạng lập lại một lần. Lần này Lâm Hành nghe hiểu, đang muốn hỏi một chút trở về nơi nào? Lại nghe được người này lặp lại một lần.


Người này đứng ở trước mặt Lâm Hành, đôi mắt trống trơn khóa chặt ở trên người Lâm Hành, trong miệng vô ý thức không ngừng lặp lại ba chữ này.
Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào thật ra đây là máy ghi âm hình dạng con người? Vừa nãy không cẩn thận bị cậu kích hoạt rồi?


Lâm Hành chú ý tới, ở trong miệng cậu ta nói phía sau chữ "ngươi" này, có một đoạn dừng lại nho nhỏ, tựa hồ là tóm tắt vài chữ, sau đó phía sau mới nói hai chữ "trở về"
Đây là tình huống gì? Giữa đường quên từ?!


Lâm Hành bị biến cố như vậy khiến tâm tình khẩn trương giảm đi không ít. Hơn nữa dù sao cậu cũng quen biết con búp bê này, biết đến nó là vật bên cạnh Kỳ Viễn, cho nên cũng không quá lo lắng an toàn của mình, bởi vậy suy nghĩ một chút, cậu liền đem điện thoại di động móc ra, xem có thể liên lạc với người nào hay không.


Mới vừa lấy điện thoại di động ra, cậu liền thấy, trước mặt người này, thần sắc tựa hồ đã xảy ra một ít biến hóa.
Nguyên bản ánh mắt trống rỗng như là lập tức trở nên phong phú, người này chậm rãi xoay đầu, quan sát Lâm Hành một phen. Lập tức đôi mắt hơi híp híp.


"Mày..." Lâm Hành vừa định hỏi, cậu tỉnh rồi à?
Bỗng nhiên, liền thấy người trước mắt này mặt nạ mang trên mặt dĩ nhiên nứt ra.
Mặt nạ sắt từ từ vỡ thành hai mảnh, lộ ra cái miệng rộng lớn như chậu máu, trong miệng che kín răng nanh, đột nhiên hướng về phía cổ Lâm Hành cắn tới!


Lâm Hành trong tay còn cầm điện thoại di động, nhìn thấy tình cảnh như thế cả người hoàn toàn choáng váng, ngơ ngác không biết phản kháng, mắt thấy miệng đầy răng nanh kia mang theo một mùi tanh hôi hướng về cổ cậu cắn tới. Bỗng nhiên! Từ một bên đột nhiên nhảy ra một cái bóng đen, lập tức liền đẩy người đang tập kích Lâm Hành ra chỗ xa.


Lâm Hành không kịp thở, liền bị bóng đen kéo về phía sau vài bước, lảo đảo miễn cưỡng đứng vững, lúc này mới có dịp xem kỹ người đang kéo mình.
Vừa nhìn, Lâm Hành chính là cả kinh.


Người kéo cậu, nhìn qua so với quái vật mọc ra cái miệng lớn như chậu máu quái vật dĩ nhiên giống nhau như đúc?
Chuyện gì thế này?!


Lâm Hành nhìn hai bên một chút, đối diện quái vật kia vẫn cứ mọc ra miệng rộng, không ngừng mà phát ra âm thanh vù vù, nỗ lực lần thứ hai hướng về Lâm Hành, nhưng mà hết lần này tới lần khác bị người phía sau ngăn cản đường đi. Quái vật kia tức giận hướng về người kia gầm thét một tiếng, không cam lòng xoay quanh tại chỗ, lại tựa hồ đối với người trước mặt này rất có vài phần kiêng kỵ, không dám tùy tiện hành động.


Người kia đem Lâm Hành ngăn ở phía sau. Người kia cũng không có động tác dư thừa, chỉ là ánh mắt chặt chẽ khóa chặt trên người quái vật kia, trong miệng liên tiếp phun ra một chuỗi lời nói hàm hồ, Lâm Hành nghe vài câu hoàn toàn không hiểu, nhưng quái vật kia lại phảng phất hiểu ý tứ của người kia, bất mãn liền gào lên, đứng tại chỗ bồi hồi vài vòng, song phương giằng co đại khái khoảng bảy tám phút, cuối cùng quái vật kia thấy thực sự không có cơ hội, liền lộ vẻ tức giận quay đầu rời khỏi.


Lâm Hành thấy quái vật kia đi xa, lúc này mới cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Lập tức như là khí lực toàn thân đều bị rút đi, cậu ngã ngồi trên mặt đất.


Mới vừa ngồi xuống, người kia liền quay đầu lại. Lâm Hành thấy người kia nhìn mình, tâm lý liền có chút sốt sắng, nhân tiện nói: "Vừa nãy thực sự cám ơn cậu. Bất quá, tôi mạo muội hỏi một câu: Cậu là ai? Tại sao lại ở chỗ này?"


Người kia không nói gì. Đi tới bên cạnh Lâm Hành ngồi xuống, đưa tay tháo bỏ mặt nạ của mình.


Lâm Hành thấy động tác của người kia, tâm lý có chút bồn chồn, nghĩ mới vừa nhìn thấy quái vật kia, tâm lý lo lắng dưới mặt nạ người này có thể lại xuất hiện cảnh tượng kinh khủng hay không, liền không nhịn được hơi dịch sang một bên.


Cậu vừa di chuyển, động tác người kia liền ngừng lại. Ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Lâm Hành, thấy Lâm Hành sợ hãi rút lại ở một bên, người kia nháy mắt một cái, biểu tình hơi có chút vô tội.


Chẳng biết vì sao, Lâm Hành thấy dáng dấp người này, không rõ cảm giác có chút quen thuộc, ngay cả sợ hãi cũng giảm đi không ít.
Cậu thấy người này từ từ tháo mặt nạ xuống —— dưới mặt nạ, là một gương mặt ngây ngô mà non nớt.


Tuy rằng từ người này thân hình cũng đã chừng hai mươi, mà khuôn mặt của người này nhìn qua lại có vẻ tương đối non nớt. Có lẽ là bởi vì da dẻ quá mức tái nhợt, ngũ quan lại tương đối tinh xảo, cả người nhìn qua lại như là học sinh cấp ba. Tương đối thanh tú đáng yêu.


Sau khi người này tháo mặt nạ xuống, thở ra một hơi dài, làm ra bộ dạng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó quay đầu vừa nhìn về phía Lâm Hành, vung vẩy mặt nạ trong tay, ai oán nói: "Cái đồ chơi này nặng ch.ết mấy. Anh trai nhỏ, anh nói thứ này mang lâu da dẻ trên mặt có bị bóc ra hay không.


Lâm Hành bị lời của người này làm cho bối rối.
Anh trai? Da mặt bị bóc ra?
Nội dung vở kịch nhảy quá nhanh khiến tư tưởng Lâm Hành có chút không tiếp thu nổi. Cậu há hốc mồm, lộp bộp "A" một tiếng. Sau đó lập tức phản ứng lại: "Cậu gọi tôi là gì?"


Người kia vô tội hấp nháy mắt, thành thật kêu một lần: "Anh trai nhỏ."
Thanh âm kia chát chúa, dư âm mềm mại, nghe vào có mấy phần quen tai. Lâm Hành ở bên trong trí nhớ của chính mình điên cuồng tìm kiếm, bỗng nhiên, cậu nhớ tới một chuyện.


Vừa mới trước khi con quái vật kia thay đổi, là lấy hình thái của búp bê quỷ xuất hiện. Lúc đó Lâm Hành còn nghĩ đó chính là búp bê quỷ mình gặp ở nhà ngày đó, bởi vậy buông lỏng cảnh giác, suýt nữa nói. Mà từ chuyện xảy ra đến phía sau, con búp bê kia không phải "quỷ" trong miệng Cố Kỳ Viễn từng nói.


Căn cứ Cố Kỳ Viễn từng nói, hiện nay nhà họ Cố còn lại ba con quỷ, ngoại trừ một con đi theo bên người Cố Kỳ Viễn, ngoài ra còn có hai con làm cấp dưới cho cha của Cố Kỳ Viễn. Con búp bê quỷ kia của Cố Kỳ Viễn Lâm Hành có gặp một lần, Lâm Hành đối với nó ấn tượng không sai, búp bê quỷ kia hẳn là sẽ không đối với cậu làm ra chuyện như vậy, như vậy... Vừa nãy quái vật tập kích cậu, phải chăng chính là cấp dưới của cha Cố Kỳ Viễn.


Lẽ nào vừa nãy tập kích là do bác Cố bày mưu đặt kế? Tại sao?!
Mà... Trước mặt mình, người này dùng âm điệu quen thuộc gọi cậu là "anh trai nhỏ", lẽ nào chính là búp bê quỷ ngày đó bị cậu đánh đến mức khóc không thành tiếng.


Nhưng là, lúc trước con búp bê quỷ kia rõ ràng là tiểu loli nhật bản nha! Tại sau sau khi biến thân ngay cả giới tính cũng thay đổi?!


Lâm Hành kinh ngạc nói không ra lời, há to mồm nhìn người kia nửa ngày, mới lắp bắp nói: "Cậu là ngày ấy, ngày đó cái kia..." Cậu khoa tay một chút, không biết hình dung như thế nào: "Búp bê quỷ kia?"


Người kia vui vẻ gật gật đầu. Cười rộ lên đôi mắt cong cong, khóe miệng còn có hai cái lúm đồng tiền: "Đúng a, em chạy tới cứu anh."
Lâm Hành cảm thấy được thế giới này điên rồi.


Cậu suy nghĩ một chút, tận lực làm rõ ý nghĩ của mình. Từ nửa đêm cậu tỉnh lại đến bây giờ đã xảy ra quá nhiều chuyện khó mà tin nổi, cậu đến bây giờ đều vẫn là rơi vào trong sương mù.


Cậu cũng muốn hỏi người này vì sao lại biến thành bộ dáng này? Vừa nãy tại sao quái vật kia muốn tập kích cậu? Vì sao cậu lại xuất hiện ở đây? Tất cả những thứ này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?


Vấn đề thực sự quá nhiều, tâm tư cậu hỗn loạn, nhất thời cũng không biết từ nơi nào bắt đầu hỏi, liền đem vấn đề vừa nãy hỏi lại một lần: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Người kia nghịch mặt nạ trong tay, cười nói: "Em cảm giác được anh đang gặp nguy hiểm, liền chạy tới."


"Kỳ Viễn gọi cậu tới?" Lâm Hành hỏi.
Người kia vừa nghe đến hai chữ Kỳ Viễn, liền không nhịn được nhíu nhíu mày, có chút không cao hứng nói: "Cố Cố không biết. Là em lén lút chạy ra ngoài."
"Cậu... Biết chuyện gì xảy ra sao?" Lâm Hành chần chờ nói.


"Biết đến." Hắn cười nháy mắt một cái: "Thế nhưng, vẫn không thể nói cho anh."
Lâm Hành nghẹn lời, cả giận nói: "Tại sao không thể nói cho tôi biết!"


Người kia đem mặt nạ để vào túi áo sau lưng của mình, đứng lên vỗ vỗ quần, đối với Lâm Hành nói: "Anh à, anh cũng đừng hung ác với em. Anh hung ác em cũng sẽ không nói cho anh biết. Nếu như anh biết, Cố Cố sẽ không nhìn em nữa."
Lâm Hành hồ nghi nhìn hắn: "Chuyện này cùng Kỳ Viễn có quan hệ?"


"Ừm..." Người kia ngẩng đầu lên nhìn xuống, liền quay đầu hướng Lâm Hành nheo mắt lại nở nụ cười: "Anh đoán xem."
Lâm Hành bị lời nói của cậu ta nghẹn đến nói không ra lời, xua tay cho biết mình không quan tâm nữa.


Cậu cùng đứng lên, nhìn xung quanh một chút, lại hỏi: "Vừa nãy con quái vật kia, cậu không muốn nói thì thôi, thế nhưng, chuyện của Thích Tình Tình, cậu có thể nói cho tôi biết đi? Vì sao tôi lại bị mang tới nơi này? Lúc trước chuyện phát sinh, có phải là tái hiện lại cảnh tượng Thích Tình Tình bị ngộ hại.


Nghe cậu nói xong, người kia kinh ngạc nhìn Lâm Hành: "Anh trai nhỏ, anh chẳng lẽ không biết anh bây giờ đang nằm mơ?"


Cậu ta vừa nói câu này, Lâm Hành lập tức liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng. Trước mắt thế giới này phảng phất lập tức trở nên vặn vẹo, bầu trời cùng mặt đất hợp thành một thể, cậu cảm thấy mình phảng phất đứng ở giữa thiên địa, xunh quanh không có một chút tia sáng nào.


Cậu nghe đến người kia ở trong bóng tối tiếp tục nói: "Thích Tình Tình tiến nhập trong mộng của anh, muốn mang anh tái hiện cảnh tượng lúc đó cô ta gặp phải. Mà là bởi vì trong cơ thể cô ta oán khí quá nặng, trong khi xâm mộng cảnh của anh đồng thời cũng đem những thứ khác không sạch sẽ hấp dẫn tiến vào. Nếu như anh ở trong giấc mộng bị giết ch.ết, vậy trong thực tế anh sẽ không tỉnh lại.


"Tôi... Đây là đang trong mộng?" Lâm Hành không thấy rõ cảnh tượng xung quanh, chỉ có thể căn cứ âm thanh truyền tới đoán vị trí người kia, cậu nhìn về phương hướng kia, vẫn là một mảnh đen sì. Nhưng mà Lâm Hành cũng không có cảm thấy sợ hãi, cậu chẳng qua là cảm thấy nghi hoặc: Nếu như đây là mộng cảnh, như vậy lúc trước trải qua tất cả những thứ này mang cho cậu cảm thụ cũng không khỏi quá mức chân thực. Khiến người ta không nhận rõ đến tột cùng cái gì là hiện thực cái gì là mộng cảnh.


Người kia không hề trả lời vấn đề Lâm Hành, Lâm Hành hiển nhiên cũng biết đến đáp án. Người kia trầm mặc một hồi, ngược lại nói: "Lại qua mấy phút, anh sẽ tỉnh lại. Chờ sau khi anh tỉnh lại, ở đây xảy ra chuyện gì, đều không cần nói cho người khác. Anh trai nhỏ, anh vạn lần phải nhớ kỹ, bất luận người nào đều không thể nói."


Lâm Hành cau mày nói: "Cậu đến tột cùng là ai?"
Người kia ở trong bóng tối nhẹ nhàng cười cười, trong tiếng nói có chút ngây thơ: "Em không phải là người a, anh quên mất sao?" Liền nói lầm bầm: "Em đi. Không đi nữa bị Cố Cố phát hiện em sẽ ch.ết chắc. Lần sau gặp lại."
Nói xong, liền triệt để không còn âm thanh.


Lâm Hành ở trong bóng tối đứng lẳng lặng, hồi tưởng lại từng cảnh tượng lúc trước, càng nghĩ càng là đau đầu. Đến lúc sau, cậu cảm thấy được đầu dường như muốn nổ tung, rất nhiều cảnh tượng xuất hiện ở trong đầu cậu. Cậu nhắm mắt lại, liều mạng muốn tách ra những hình ảnh kia, nhưng mà cậu càng là trốn tránh, những hình ảnh kia liền trở nên rõ ràng.


Dần dần, cậu mất đi ý thức.
Tại trước khi cậu mất đi ý thức, trong đầu của cậu đột nhiên hiện ra một cái cảnh tượng:
Đó là ở trên một sườn núi hoang vu mà quen thuộc, ánh tà dương phản chiếu trên sườn núi tươi xanh hiện ra màu đỏ như máu.


Ở trong một bãi cỏ, có một người phụ nữ trung niên quần áo xốc xếch nằm đó.
Người phụ nữ kia tứ chi mở rộng, ngửa đầu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, hai mắt trợn tròn, mặt lộ vẻ dữ tợn.
Mà ở bên trái thân thể bà ta, vị trí trái tim, lộ ra một lỗ thủng đỏ như máu.






Truyện liên quan