Quyển 3 - Chương 23
Edit: Winterwind0207
Lâm Hành đầu tiên là quay đầu về nhìn bảo vệ cười nói: "Cái này hẳn là bác Cố vừa nãy không cẩn thận làm rơi, làm phiền anh đưa cho bác ấy giùm tôi."
Bảo vệ tiếp đón tự nhiên là thấy được một màn trò chuyện của cha Cố và Lâm Hành, đối với Lâm Hành cũng vạn phần cẩn thận, giờ khắc này nghe thấy Lâm Hành dặn dò, lập tức gật gật đầu, cầm đồ vật chạy ra ngoài công ty.
Lâm Hành đứng trong đại sảnh, có thể thấy rõ ràng đoàn người cha Cố lúc này mới vừa đi tới cửa cách đó không xa. Bảo vệ đuổi tới, đem đồ vật giao cho cha Cố. Cha Cố đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ánh mắt liền nhìn về phía bên trong đại sảnh. Tuy rằng cách cửa kính nhưng tầm mắt của cha Cố vẫn chính xác rơi vào trên người Lâm Hành, nhưng mà ánh mắt như vậy lại làm cho trong lòng Lâm Hành run lên.
Trực giác của cậu nói cho cậu biết, cha Cố hẳn là cố ý đem ví tiền kia để lại.
Thậm chí ngay cả tấm hình kia, chắc cũng là tận lực bỏ vào —— tuy rằng Lâm Cố hai nhà quan hệ luôn rất tốt, thế nhưng Lâm Hành tự nhận cũng không có tốt đến mức để cha Cố để hình chụp của mình trong ví tiền.
Lui mười ngàn bước mà nói, coi như cha Cố thật sự vô cùng coi trọng quan hệ tình cảm hai nhà, mà Lâm Cố hai nhà đã từng chụp vô số ảnh chung, tại sao cha Cố lại cố tình đặt tấm ảnh chụp người xa lạ để ở bên trong ví.
Mà bên trong tấm hình này, vừa vặn có người đàn bà đã ch.ết ở trong mộng của Lâm Hành?!
Đây cũng không phải là trùng hợp có thể giải thích.
Duy nhất chỉ có một lý do để cho tất cả những thứ này thuyết phụ chỉ có một: Cha Cố cố ý đem bức ảnh bỏ vào.
Mà mục đích của ông ấy, tự nhiên chính là để cho Lâm Hành nhìn thấy.
Nhưng là... Tại sao ông ấy muốn cậu xem tấm hình này?
Người đàn bà này đến tột cùng là thân phận gì? Tại sao Lâm Hành lại mơ thấy tình cảnh bà ta ch.ết thảm?
Nghĩ tới đây, Lâm Hành liền nhớ tới con quái vật lúc trước tập kích cậu.
Con quái vật kia nguyên bản là tay sai của cha Cố, mà Lâm Hành cũng chính là ở trong mộng cảnh cuối cùng mơ thấy người đàn bà kia... Lẽ nào chuyện này thật sự liên quan tới cha Cố?
Mục đích của cha Cố là cái gì?!
Lâm Hành tâm lý vạn phần không rõ, liền nhớ tới mục đích cậu đến đây còn chưa giải quyết, liền nhấc chân đi lên trên tầng.
Đi mấy bước, điện thoại di động liền vang lên, cậu nhanh chóng mang ra xem.
Đầu bên kia điện thoại là Nam Úc Thành.
Lâm Hành trước khi ra cửa đã gửi tin nhắn cho anh, trong tin nhắn nói vô cùng hàm hồ, chỉ nói bản thân phát hiện manh mối, đi công ty một chuyến, để Nam Úc Thành sau khi đọc được tin nhắn thì gọi lại cho cậu.
Lâm Hành gần đây cũng xảy ra không ít chuyện. Nam Úc Thành nhận tin nhắn tự nhiên lòng như lửa đốt, lập tức gọi lại cho Nam Úc Thành: "Không phải nói em ở nhà nghỉ ngơi sao? Em chạy loạn làm gì, lập tức trở về!"
Lâm Hành vội hỏi: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, công ty bên này rất bình thường. Em chỉ lên nhìn một chút, xác định chị Mộng Dĩnh bọn họ không có chuyện gì xong lập tức..." Đang nói, Lâm Hành liền nhìn thấy trong thang máy có mấy người đi ra, dẫn đầu chính là Lữ Mộng Dĩnh.
Nhìn thấy cô không có chuyện gì, Lâm Hành lập tức thở phào nhẹ nhõm, đối với Nam Úc Thành nói: "Không sao rồi, em lập tức về nhà."
Sau khi nhận cuộc điện thoại quỷ dị kia, e rằng người gọi chính là hung thủ phía sau, mục đích của người kia, rất có thể là vì nhắc nhở Lâm Hành, sau ngày hôm nay, những người liên quan đến vụ án của Thích Tình Tình rất có thể ngày hôm nay sẽ bị diệt khẩu.
Bởi vậy Lâm Hành lo lắng, mới kích động đến công ty,trùng hợp đụng phải cha Cố, trái lại bất ngờ nhìn thấy tấm hình kia.
... Vân vân!
Lâm Hành đầu óc bỗng nhiên thanh tỉnh.
Nếu như dựa theo lúc trước suy đoán của mình, cha Cố cố ý đem bức ảnh để vào bên trong ví da, mục đích chính là vì để Lâm Hành nhìn thấy. Như vậy đầu tiên —— Cha Cố nhất định phải biết chắc chắn sẽ gặp được Lâm Hành, bằng không ông ấy chuẩn bị như vậy chẳng phải là phí công.
Nhưng ông ấy làm sao biết ngày hôm nay cậu sẽ tới công ty?!
Lâm Hành rùng mình một cái, trong đầu lộ ra một suy đoán đáng sợ: Lẽ nào, mọi chuyện thúc đẩy chẳng qua chỉ là giả, thật ra cha Cố chính là hung thủ phía sau màn.
Lâm Hành hoang mang hoảng loạn ngồi lên xe trở về nhà. Đối với suy luận cha Cố là hung thủ phía sau màn làm cho cậu kinh hoảng không thôi. Sau khi về đến nhà, cậu lập tức mở máy vi tính ra, bắt đầu tìm tòi tin tức mười mấy năm trước.
Cậu không dám đem chuyện người đàn bà ch.ết tức tưởi trong mộng nói cho Cố Kỳ Viễn biết, thậm chí không dám mở miệng đi hỏi Cố Kỳ Viễn, người phụ nữ trong tấm hình của cha Cố đến tột cùng là ai. Tuy rằng Lâm Hành tin tưởng Kỳ Viễn cũng sẽ không hại cậu, thế nhưng cha Cố đối với việc này liên quan quá sâu, không thể không khiến Lâm Hành vạn phần cẩn thận, chỉ lo sơ sẩy một cái liền đánh rắn động cỏ.
Cậu đầu tiên là tìm tòi vị trí xảy ra án mạng mười năm trước. Bởi thời gian khoảng cách quá dài, Lâm Hành nắm giữ thông tin lại quá ít, bởi vậy cậu cũng không phát hiện được manh mối gì rõ rệt
Sau, cậu lại dựa vào thời gian người phụ nữ kia tử vong, thông qua chữ mấu chốt, dùng phương thức đặc thù để tìm kiếm, hơn nữa còn nhờ vào cái tên khu biệt thự của hai nhà Lâm Cố, không nghĩ tới, dĩ nhiên thật sự làm cho cậu tìm ra một tin tức mười sáu năm trước.
Tin tức phi thường ngắn gọn, tiêu đề là: "Khu biệt thự Hoa Nam liên tiếp phát hiện ba bộ nữ thi thể, thi thể đều bị moi tim "
Vừa nhìn thấy cái tiêu đề này, tay Lâm Hành không khỏi run lên.
Cậu hít sâu một hơi, mở ra nội dung tin tức.
"Ngày gần đây, bên trong khu biệt thự Hoa Nam liên tiếp phát hiện ba bộ nữ thi thể. Người bị hại đều bị moi tim, quăng thi thể phía sau núi. Theo lực lượng cảnh sát, nguyên nhân cái ch.ết của ba nạn nhân đều vì ch.ết bất ngờ, mà ba người đều từng làm giúp việc cho một chủ sở hữu trong khu biệt thự. Hiện nay lực lượng cảnh sát đang sắp xếp kiểm tr.a ba người ch.ết có liên quan đến gia chủ hay không. Tình hình cụ thể và tỉ mỉ mời độc giả để ý đến phần đưa tin lần sau."
Phía dưới tin tức có ảnh chụp của ba người bị hại, Lâm Hành liếc mắt một cái liền nhận ra ba người này đều có mặt trong tấm hình của cha Cố.
Dĩ nhiên ch.ết hết.
Lâm Hành mồ hôi lạnh chảy xuống. Liên tục đọc lại mấy chục lần tin tức ngắn gọn này. Sau khi đọc xong cậu liền tìm tin tức tiếp theo của vụ án, nhưng mà, rốt cuộc không còn tr.a được bất kỳ tin tức gì.
Cậu nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, bắt đầu liều mạng nhớ lại: Nếu như dựa theo tin tức từng nói, ba người ch.ết đều từng làm giúp việc cho một chủ hữu trong khu biệt thự, như vậy kết hợp trong tấm hình cha Cố chứng kiến, không khó suy đoán, trong tin tức "chủ sở hữu" ở đây có thể là một trong hai nhà Lâm Cố.
Nhưng là Lâm Hành nỗ lực suy nghĩ một chút, xác thực không nhớ rõ người giúp việc trong nhà mình hoặc là nhà họ Cố.
Cậu có thể nhớ lại người giúp việc trong nhà mình, họ tên, thậm chí một số thói quen của bọn họ, thế nhưng làm sao cũng không nhớ ra được mấy người phụ nữ trong hình kia.
Đến tột cùng trí nhớ của cậu xảy ra vấn đề gì vậy?!
Lâm Hành cảm thấy căn cứ vào trí nhớ của mình, cậu đã không có cách nào suy đoán tính chân thực của chuyện này, cậu nhất định phải nhờ người khác.
Lâm Hành lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm danh bạ.
Đầu ngón tay xẹt qua trên Cố Kỳ Viễn dừng một chút, lại tiếp tục lướt xuống.
Sau đó, cậu bấm điện thoại Trương Thần.
Điện thoại được kết nói, Trương Thần đang ngủ. Bị Lâm Hành đánh thức hết sức thiếu kiên nhẫn, mắng chửi Lâm Hành một hồi mới bình tĩnh lại, tức giận hỏi cậu tìm ông nội có chuyện gì.
Lâm Hành tính tình tốt cười cười làm lành nửa ngày, lúc này mới hỏi: "Cậu có nhớ bảo mẫu nhà tớ khi còn bé hay không? Trên người các cô ấy... Có từng xảy ra chuyện gì kỳ quái hay không?
Trương Thần mới vừa tỉnh ngủ, còn có chút mông lung, vừa nghe lời này lập tức nói: "Không nhớ rõ! Ai còn nhớ những chuyện này! Mẹ nó đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, sao bây giờ cậu lại đột nhiên nhớ đến hỏi tớ vậy?!"
Lâm Hành trầm giọng nói: "Cậu suy nghĩ thật kỹ, chuyện này phi thường trọng yếu, liên quan đến tính mạng. Nhớ được cái gì thì nói cái đấy."
Trương Thần bị Lâm Hành rống có chút mộng mị, ở trong ký ức của cậu ta Lâm Hành luôn luôn là tính cách ôn hoà, có rất ít khi chân chính nổi giận. Bởi vậy thấy thái độ Lâm Hành như vậy, cậu ta cũng thanh tỉnh không ít.
Suy nghĩ hồi lâu, Trương Thần "Ai" một tiếng, nói: "À tớ có nhớ một chuyện."
Lâm Hành vội la lên: "Nói mau!"
"Tớ nhớ tới một cô giúp việc."Trương Thần vừa nói vừa nhớ lại: "Thế nhưng... cô giúp việc kia không phải ở nhà cậu mà là ở nhà Cố Kỳ Viễn."
"Không sao, cậu nói." Lâm Hành muốn giục, lại sợ đánh gãy suy nghĩ của cậu ta.
"Cô giúp việc kia thật giống họ Vương, tớ nhớ tới tính cách cô ấy tốt vô cùng. Hồi đó mỗi lần tớ tới tìm các cậu chơi, cô ấy đều làm món ăn ngon cho chúng ta, có một lần tớ không cẩn thận làm vỡ bình hoa của bác Cố, vẫn là cô giúp việc kia giúp tớ che giấu." Trương Thần chậm rì rì nói rằng: "Sau đó đi, đại khái là qua mấy tháng, cô Vương đó bỗng nhiên đã không thấy tăm hơi."
Nói tới chỗ này, Trương Thần cũng có chút kỳ quái: "Lúc đó tớ nhớ tới rất rõ ràng, lần gặp cô ấy cuối cùng là vào một ngày thứ sáu, lúc đó cô ấy còn gọi tớ ngày thứ hai tới dùng cơm, nói làm gà rán cho chúng ta ăn, khiến tớ thèm quá
một buổi tối ngủ không ngon, kết quả ngày thứ hai thật cao hứng chạy tới, bác Cố liền nói với tớ cô Vương xin nghỉ việc không làm nữa..." Trương Thần lầm bầm một chút: "Hồi đó tớ còn thương tâm đến mấy ngày đây!"
Lâm Hành hỏi vội: "Lúc đó bác Cố có nói cho cậu nguyên nhân cô Vương xin nghỉ không?"
"Không có. Chỉ nói không muốn làm nữa, cụ thể chưa nói." Trương Thần nói.
"Cậu còn nhớ diện mạo cô Vương không?" Lâm Hành lại hỏi.
Trương Thần chần chờ một chút, nói: "Cụ thể không nhớ rõ. Vóc dáng của cô ấy hình như không quá cao, hơi mập, tóc bình thường đều là buộc ở sau gáy, a..." Dừng một chút, Trương Thần mãnh nói: "Đúng rồi! Dưới miệng của cô ấy có một nột ruồi."
Trương Thần sở dĩ nhớ tới nốt ruồi này, là bởi vì bên cạnh miệng của cậu ta cũng có một nốt ruồi. Vì nốt ruồi này được gọi là "nốt ruồi tham ăn." Trương Thần từ nhỏ đến lớn không ít bị người cười nhạo. Bởi vậy lần thứ nhất nhìn thấy dì Vương, nhìn bên mép đối phương cũng có một nốt ruồi, nhất thời cảm thấy được hảo cảm tăng gấp bội, khắc sâu ấn tượng.
Nói xong, Trương Thần lại cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, hỏi: "Cậu không phải là không nhớ một chút nào đi? Tớ nhớ tới trước đây cậu rất dính cô Vương, cô ấy đi nơi nào cậu liền đi theo nơi ấy."
"Tôi cũng không biết. Tớ cư nhiên hoàn toàn không có ấn tượng." Lâm Hành cau mày nói: "Sau khi dì Vương đi, tớ có nói gì không?"
Trương Thần suy nghĩ một chút: "Hình như lúc đó cậu ngã bệnh?" Dừng lại một chút, áo não nói: "Ai, thật sự là không nhớ rõ. Tớ có chút ấn tượng hình như cậu sinh bệnh rất nặng, một tháng không gặp được cậu." Nói tới chỗ này, hắn liền là nở nụ cười: "Chắc không phải cậu sinh bệnh nên đầu óc bị hư đâu nhỉ? Những chuyện này thật sự không nhớ rõ?"
Lâm Hành không trả lời vấn đề của cậu ta. Lại cùng Trương Thần tùy ý hàn huyên vài câu, lúc này mới tâm sự nặng nề tắt điện thoại.
Căn cứ Trương Thần miêu tả cô Vương, Lâm Hành cơ bản có thể kết luận, cô ấy chính là người đàn bà trong mộng kia —— đồng dạng, cũng là người phụ nữ trung niên có mặt trong tấm hình của cha Cố.
Nhưng là... Tại sao cậu không thể nhớ nổi những việc này.
Lâm Hành tự hỏi trí nhớ cũng không tính kém, khi còn bé rất nhiều chuyện cậu đều nhớ, coi như không nhớ rõ tình huống cụ thể, cũng đều có một đường viền mơ hồ, lúc người khác nói đến đều sẽ có một chút ấn tượng.
Thế nhưng, vừa nãy Trương Thần nói những chuyện này. Rõ ràng là kỷ niệm cậu đã từng trải qua, cậu nghe vào lại cảm thấy đến vô cùng xa lạ, thật giống như những chuyện này từ đầu tới đuôi giống như bản thân cậu không hề tham dự.
Lẽ nào cậu thật sự quên mất?
Lâm Hành cau mày, tự hỏi khả năng này.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại nghĩ tới một chuyện khác.
Nếu cô Vương là người giúp việc của nhà họ Cố, như vậy dựa theo tin tức từng nói, hai người phụ nữ khác cũng là bảo mẫu trong nhà họ Cố.
Nếu như Lâm Hành đúng là quên mất, như vậy cậu chỉ quên một mình cô Vương, còn miễn cưỡng có thể lý giải, làm sao ba người tất cả cũng không có ấn tượng?!
Đồng thời, ở trong ký ức Lâm Hành, nhà họ Cố bởi vì nhân khẩu cũng không nhiều, mỗi lần nhiều nhất mời hai người giúp việc, hơn nữa đều là tiến hành công việc khác nhau, trong tình huống bình thường, hai giúp việc sẽ không cùng lúc xuất hiện ở nhà họ Cố.
Thế nhưng trong tấm hình của ba Cố, có ba người giúp việc cùng lúc xuất hiện! Mà ba người giúp việc này cuối cùng đều ch.ết oan ch.ết uổng!
Liên tưởng tới lúc trước Cố Kỳ Viễn từng đề cập tới bối cảnh nhà họ Cố, Lâm Hành không nhịn được suy đoán: Lẽ nào... Cái ch.ết của các cô, thật sự cùng nhà họ Cố có liên quan?!