Quyển 4 - Chương 7
Edit: Winterwind0207
Lâm Hành cũng không đi xem Quế Kỳ. Trên thực tế, tuy rằng vụ án lần này làm cho cậu không tìm được manh mối, nhưng lúc này trong đầu cậu tràn ngập rất nhiều thứ ngổn ngang, không liên quan gì đến vụ án.
Cậu nhớ lại giấc mộng lúc trước kia.
Ở trong mộng, thời gian cậu vượt qua tương đương với thời gian cả đời, điều này làm cho cậu sau khi tỉnh lại, vẫn luôn có một cảm giác hoảng hốt không thật, giống như trong nháy mắt cậu thậm chí không biết đến tột cùng mình đang ở nơi nào, mãi đến tận khi gặp được Nam Úc Thành, trong lòng lơ lửng không ổn định mới dần dần trở lại bình thường.
Tuy rằng cậu không biết chuyện xảy ra trong giấc mộng đến tột cùng có phải sự thật hay không, nhưng cậu vẫn lựa chọn tin tưởng, tất cả những chuyện xảy ra trong giấc mộng đều là thật.
Việc này không chỉ bắt nguồn từ một loại cảm giác, trọng yếu hơn là, ở trong mơ phát sinh chuyện này, cậu cẳn bản không thể nào không nghĩ đến một chuyện.
Một người không thể bỗng dưng ở trong tiềm thức bịa đặt ra một số cảnh tượng, tất cả mộng cảnh đều là bắt nguồn từ khát vọng hoặc là ký ức sâu trong nội tâm của mỗi người, giấc mộng xa rời thực tế, nhưng nó vẫn để lại dấu vết khó phai. Mà lúc trước trong giấc mộng kia, rất nhiều chuyện ở trong cuộc sống hiện thực Lâm Hành căn bản không có cách nào tìm được nguồn gốc, nó bỗng dưng xuất hiện, bởi vậy sự tồn tại của nó tất nhiên cũng nằm trong một số ký ức chưa bị Lâm Hành khai quật.
Chẳng lẽ là chuyện kiếp trước? Lâm Hành không nhịn được nghĩ như vậy.
Chuyện này ngược lại có thể xảy ra!
Tiếp xúc với mấy chuyện thần tiên ma quỷ nhiều hơn, lúc Lâm Hành suy nghĩ cũng không tự chủ dựa vào phương diện nào. Linh hồn người ch.ết bất diệt, có thể sản sinh ra oán linh, vậy dĩ nhiên cũng có thể luân hồi. E rằng bản thân cậu mơ thấy cảnh tượng đó, chính là chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, chỉ là không biết bởi vì sao mà một lần nữa nhớ lại?
Nghĩ tới đây, Lâm Hành liền nhớ tới vấn đề lúc trước cậu hỏi Nam Úc Thành.
Lâm Hành nhớ rõ, lúc ở quê nhà Nam Úc Thành thần trí không rõ từng ôm cậu gọi một cái tên, mà chuyện này sau khi Nam Úc Thành tỉnh lại hoàn toàn không có ấn tượng, cái tên kia giống như lúc ở trong vô thức nói ra.
Vì sao anh ấy lại theo bản năng mà gọi ra cái tên này? Lẽ nào anh cũng từng mơ thấy hồi ức đời trước.
Đồng thời, vừa nãy Lâm Hành thử dò xét, tận lực ở bên trong vấn đề bố trí một cái bẫy, mà Nam Úc Thành đại khái là bởi vì không ứng phó kịp, chưa kịp tỉ mỉ suy nghĩ, chỉ qua loa trả lời một câu, chuyện này trái lại khiến Lâm Hành càng nảy sinh hoài nghi.
Vấn đề nguyên văn của Lâm Hành lúc đó là: "Ban đầu ở quê nhà, anh trúng thuốc của vu y khiến thần trí không rõ, ôm em gọi một cái tên. Cái người kia là ai, anh còn nhớ không?"
Mà Nam Úc Thành chần chờ một chút, thì lại hồi đáp: "Anh không nhớ rõ."
Câu trả lời này của Nam Úc Thành tồn tại một lỗ thủng cực lớn.
Ban đầu ở quê nhà, bởi vì hai người là trốn ở trong phòng chú hai quan sát, bởi vậy không dám nói chuyện quá nhiều. Nam Úc Thành sau khi tỉnh táo, Lâm Hành cũng chưa kịp giải thích cho anh chuyện xảy ra lúc trước, chỉ là đơn giản kể một chút cho Nam Úc Thành bởi vì thuốc của vu y mà thần trí không rõ, sau đó sự chú ý của Lâm Hành liền bị thu hút bởi chuyện của chú hai và cô út hai người có tư tình, cũng quên mất nói chuyện lại cho Nam Úc Thành.
Chuyện phía sau lũ lượt kéo đến, hơn nữa tình cảm với Nam Úc Thành càng ngày càng ám muội, mãi đến tận khi cuối cùng triệt để xác định quan hệ, Lâm Hành vẫn luôn không có nói cho Nam Úc Thành tình huống tối hôm đó. Bởi vậy nếu như ban đêm hôm ấy Nam Úc Thành sau khi trúng thuốc, phản ứng của anh quả nhiên, cũng không nhớ rõ chuyện xảy ra lúc đó, như vậy ở trong đầu Nam Úc Thành, chắc là không biết chuyện anh đã từng nói ra một tên.
Nếu không có cái ấn tượng này, như vậy vào hôm nay lúc Lâm Hành đưa ra cái vấn đề này, dùng tính cách của Nam Úc Thành, anh chắc chắn sẽ không trả lời "Không nhớ rõ", mà là sẽ hỏi lại Lâm Hành: "Người này là ai?"
Nhưng là anh không hỏi.
Bởi vậy Lâm Hành chỉ có thể giả thiết, ở trong lòng Nam Úc Thành thật ra là có một người như vậy tồn tại. Đồng thời, sau khi cậu đưa ra vấn đề này, Nam Úc Thành hẳn là cũng có thể ý thức được, Lâm Hành đã biết cậu hỏi cái gì.
Thế nhưng anh lại không nói gì. Anh không có hỏi Lâm Hành tìm chứng cứ, cũng không hỏi cậu tại sao lại biết những ký ức ấy, cũng không giải thích quan hệ của anh với người kia. Anh cũng không nói gì, chỉ là dùng một loại vẻ mặt vô cùng bi thương mờ mịt nói một câu: Anh không nhớ rõ.
Chính là một câu nói này, khiến trong lòng Lâm Hành chìm xuống đáy vực.
Bởi vì Lâm Hành biết rõ mình mơ thấy cái gì. Cậu càng rất rõ ràng, "Phong" trong miệng Nam Úc Thành, kỳ thực chính là một đứa bé trai rất nhiều năm trước đây được nhà họ Nam thu lưu.
—— mà đứa nhỏ này, chính là Lâm Hành.
Trong mộng cậu có một cái tên rất bình thường, gọi là Bùi Phong Hành.
Sau khi Nam Úc Thành bởi vì bất ngờ từ dưới móng ngựa đem cậu cứu ra, ở trên người cậu phát hiện ngọc bội gia truyền của Bùi Diệc Vân bạn cũ của nhà họ Nam, sau đó mới biết được Nam Úc Thành ra ngoài lần này là cố ý tìm kiếm đứa nhỏ thất lạc của nhà họ Bùi.
Hai người nhân họa đắc phúc* (trong tai họa gặp may mân) bất ngờ gặp gỡ, Nam Úc Thành liền đem cậu mang về Nam gia. Niên đại năm đó thời cuộc hỗn loạn không yên ổn, Phong gia mới vừa chia ra thành hai nhà Nam Cố, người của hai bên bởi vì gia sản mà tranh đoạt không ngớt, tự nhiên không để ý tới việc nhỏ vụn vặn này, bởi vậy Bùi Phong Hành sau khi được mang về nhà họ Nam, vẫn luôn giao cho Nam Úc Thành tới chăm sóc.
Nam Úc Thành lớn hơn Bùi Phong Hành bảy tuổi, cho nên liền nhận cậu làm em trai, mỗi ngày ăn cùng ăn, cùng ngủ. Nam Úc Thành tính cách lạnh lùng không thích cùng người khác thân cận, mà Bùi Phong Hành lại nhát gan, bởi vì đột nhiên gặp phải biến cố, cha mẹ qua đời, lại từng ở bên ngoài lưu lạc, bởi vậy sau khi được nhà họ Nam thu lưu liền đặc biệt cảm tạ ân đức, cả ngày cẩn thận từng li từng tí một, chỉ lo sẽ khiến người ta bất mãn bị đuổi khỏi nhà họ Nam. Mà đối với Nam Úc Thành đem mình mang vào nam gia, Bùi Phong Hành càng là đặc biệt cảm kích.
Bùi Phong Hành tuổi nhỏ lại có chút chất phác, không quá biết nói chuyện, chỉ có thể yên lặng mà thay Nam Úc Thành làm chút chuyện bản thân có thể làm. Lâu dần, Nam Úc Thành liền dần dần quen thuộc sự tồn tại của cậu, giữa hai người nảy sanh hiểu ngầm, từ từ có tình cảm, lúc ở chung càng thêm bất đồng so với lúc trước.
Trong giấc mộng của Lâm Hành, đó là quãng thời gian cực kỳ khoái lạc.
Tuổi nhỏ Bùi Phong Hành cùng thiếu niên Nam Úc Thành không khác nào vỏ kiếm cùng lưỡi kiếm, như vậy vừa đúng mà lại thiếu một thứ cũng không được. Hai người thiếu niên tình cảm qua ngày từ từ sâu sắc, mãi đến tận cuối cùng biến thành một thể thống nhất không có cách nào chia lìa.
Khi đó bọn họ cũng không ý thức được chuyện xảy ra về sau, hai đứa nhỏ ngây thơ cho rằng những ngày bình yên có thể bình thản tiếp tục, coi như là tình cảm giữa hai người trước sau cũng bị giấu đi, bọn họ luôn cho là ngày sau còn dài, thế nhưng sự thực lại hung hăng tát cho bọn họ một bạt tạt, nói cho bọn họ biết: Ở trên thế gian này lắm điều vô thường.
Lúc Bùi Phong Hành tròn mười tám tuổi, Nam Úc Thành bởi vì một lần nhiệm vụ tạm thời phải dời đi.
Sau khi Nam Úc Thành rời đi ngày thứ ba, Cố gia đối với Nam gia khởi động lần tập kích thứ nhất sau mười năm.
Lần đó tập kích phát sinh, người tài giỏi của Nam gia cơ hồ đều đi theo Nam Úc Thành ra ngoài tham dự nhiệm vụ, người ở lại cũng không nhiều, hơn nữa tập kích đến đột nhiên không kịp chuẩn bị, bởi vậy tổn thất đặc biệt nặng nề.
Nam gia bị thua trong đợt tập kích thứ nhất phải lấy điều kiện ra trai đổi với Cố gia, cuối cùng đàm phán cho ra kết quả lại bất ngờ đơn giản.
—— Cố gia hi vọng Nam gia có thể giao ra Bùi Phong Hành. Lý do chỉ có một, bởi vì nguyên nhân huyết mạch của Bùi gia, con cháu Bùi gia thể chất đều thiên về âm tính, đến Bùi Phong Hành thế hệ này hoàn toàn là âm thể. Thể chất này đối với oán linh thể những năm gần đây Cố gia vẫn không ngừng theo đuổi luyện chế thành công mà nói, quả thực chính là chuột sa chĩnh gạo, mơ cũng không dám nghĩ tới.
Khi đó Bùi Phong Hành vô cùng đơn thuần, nhìn thấy nhà họ Nam vì mình mà thất bại thảm hại, cậu cơ hồ không chút do dự đứng dậy, biểu thị chỉ cần có thể đình chỉ tập kích đối với Nam gia, cậu nguyện ý đi tới Cố gia.
Cậu kỳ thực cũng không rõ lắm về sau mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì, cậu chẳng qua là cảm thấy không thể để cho gia tộc thu lưu cậu bởi vì cậu mà chịu thương tổn vô ích. Cậu cũng không thiện lương, cũng không có dư thừa lòng cảm thông, cậu chỉ là muốn báo đáp Nam gia lúc trước trong khi cậu cùng đường mạt lộ đưa cho cùng hắn một phần bao dung —— cho dù phần báo đáp này mang đến hậu quả làm cho cậu phụ lòng Nam Úc Thành.
Nhưng mà mãi đến tận rất lâu sau đó, cậu mới biết, nguyên lai cậu cho là báo đáp kỳ thực bất quá là một hồi chuyện cười. Hết thảy tất cả, từ khi cậu tiến vào nhà họ Nam ngày thứ nhất, từ nơi sâu xa đã sớm bị tính kế rõ ràng, về sau cậu bước ra mỗi một bước, cũng chỉ là đi theo bước chân được sắp xếp, quy củ mà đi vào mà thôi.
Ký ức về sau, là một đoạn cuộc sống tương đối đen tối..
Lâm Hành cũng không có tỉ mỉ mà xem, chỉ là vội vã lướt tới. Mà dù vậy, những cảnh tượng đó vẫn cứ ở trong lòng cậu vội vã loé lên, đem cậu nhấn chìm vào bên trong bóng tới.
Cậu nhớ tới căn thuỷ lao sâu thẳm kia, Bùi Phong Hành vết thương đầy người ngâm mình bên trong cục diện đáng buồn. Trên người cậu một đống rắn nước đang trườn bò. Chúng nó quấn quanh ở cánh tay cùng trên cổ cậu, làm cho cậu cơ hồ khó có thể hô hấp.
Cậu không có cách nào giãy dụa, chỉ có thể ngửa mặt nhìn bầu trời đỉnh đầu, phía bầu trời nhỏ hẹp mà u ám, không khác nào sống trong một chỗ tối tăm, cậu không biết sẽ như vậy tiếp tục bao lâu, cũng không biết khi nào thì nói mới kết thúc.
Cậu ở bên trong thủy lao bị giam ba nam, mục đích chỉ là vì để cậu phù hợp luyện chế oan linh thể.
Hơn một ngàn ngày, cậu dùng tất cả vật liệu cậu có thể, trên vách tường bốn phía trên khắc đầy tên Nam Úc Thàn —— danh tự này phảng phất là một chiếc đèn, là an ủi sót lại duy nhất chiếu sang quãng thời gian cô độc này của cậu.
Trong lúc khắc cái tên này, cậu thậm chí không biết mình đến tột cùng còn có nhớ ý nghĩ của ba chữ này hay không. Thời gian dài giam cầm cùng hoàn cảnh lạnh lẽo làm cho cậu thậm chí không nhớ rõ mình đến tột cùng là ai, cậu chỉ là máy móc, vẫn duy trì động tác khắc chữ này, vẫn luôn không ngừng mà đi miêu tả cái tên này, nỗ lực từ bên trong bút hoạ giản đơn tìm một đường sinh cơ... Một loại sức mạnh nào đó chống đỡ cậu tiếp tục chờ đợi.
Thế nhưng cậu lại không nhớ rõ, đến tột cùng cậu đang chờ đợi cái gì.
Đang chờ ai tới cứu mình sao? Cái người kia là ai? Người đó có đến không?
Người đó —— sẽ —— đến —— sao?
Những vấn đề này qua từng ngày dài dằng dặc từ từ kéo dài, từng chữ từng chữ, ở trong lòng của cậu không ngừng vang vọng, dần dần mà... Chúng nó trở nên yếu ớt mà xa vời, lâu dần, cậu dĩ nhiên không nhớ được bản thân đã từng mang một loại kỳ vọng nào đó.
Giấc mơ của Lâm Hành cũng không liên tục, tuy rằng căn cứ nội dung ngắn này Lâm Hành có thể khắc hoạ ra một số chi tiết, nhưng đối với một số chi tiết nhỏ, cậu vẫn không có cách nào giải thích.
Trong trí nhớ của cậu, Bùi Phong Hành ở bên trong thủy lao bị giam bế ba năm sau, miễn cưỡng xem như là đạt tới yêu cầu luyện chế của Cố gia, được Cố gia mang đi rời khỏi thuỷ lao.
Lại trôi qua thêm hai năm, quãng thời gian này bên trong đã xảy ra cái gì Lâm Hành cũng không rõ ràng, nhưng cậu lại thấy được kết quả về sau.
—— Cố gia luyện chế cũng chưa thành công.
Bùi Phong Hành thể chế vô hạn gần tới yêu cầu luyện chế oán linh thể, mà cuối cùng lại vẫn cứ không phải.
Thân thể của cậu quá kém.
Quanh năm ngâm với trong nước, hơn nữa sau hai năm dằn vặt, đã khiến cho cậu thoi thóp, cậu cơ hồ nhờ vàomột luồng sức mạnh tinh thần tồn tại, mà luồng tinh thần lực này tại từ trong miệng Cố gia biết được Nam Úc Thành bởi vì nỗ lực vì cậu báo thù sau đó liền biến mất không dấu vết.
Cậu ch.ết ở trước mặt người Cố gia, ch.ết ở trong thời khắc cuối cùng sắp luyện chế thành công.