Quyển 4 - Chương 12
Edit: Winterwind0207
Trong giây lát nhìn thấy Tiêu Đình mất tích gởi tới tin nhắn, Lâm Hành dưới sự kích động suýt chút nữa đem tin nhắn xoá bỏ, cậu hít vào một hơi thật sâu, vội vã mở ra kiểm tra.
Ngắn tin nhắn rất ngắn, nói chính xác, chỉ có một câu nói: "Tôi về bệnh viện, điện thoại của đội trưởng Nam gọi không được, cậu rảnh rỗi liền tới đây một chút, có việc nói cho mọi người."
Về bệnh viện? Lâm Hành có chút không rõ.
Theo lý thuyết sau khi Tiêu Đình mất tích trở về, cần phải trước tiên về cục cảnh sát, vì sao lại đi bệnh viện?
Lâm Hành bỗng nhiên nhớ tới Trần Hách nhắc nhở nguy hiểm, lẽ nào... Là có chuyện gì?!
Trong lòng cậu kinh ngạc, liền nhìn thấy trong tin nhắn nói điện thoại Nam Úc Thành điện thoại không gọi được, cậu vội vã gọi lại, sau khi bấm số, hệ thống lại nhắc nhở đường dây bận, cậu liên tục gọi hai lần vẫn như vậy, Lâm Hành vừa nghĩ lúc trước Dương Dương sau khi xử lý xong hiện trường hẳn cũng là về cục cảnh sát, chỉ là không biết có đi cùng Nam Úc Thành hay không, vì vậy cậu cũng gọi cho Dương Dương một cuộc điện thoại.
Điện thoại Dương Dương vang lên rất lâu mới được nhận, Lâm Hành không kịp cùng cậu ta giải thích, sau khi được kết nối liền lập tức nói: "Dương Dương, Úc Thành hiện tại đi cùng với anh sao?"
Dương Dương bên kia vô cùng yên tĩnh, cậu ta nghe đến câu hỏi của Lâm Hành, tựa hồ có hơi chần chờ, do dự nửa ngày, mới sứt mẻ lóng ngóng nói: "Ở, ở đây."
Lâm Hành nhạy cảm nhận ra được Dương Dương ngữ khí có chút không đúng, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Híc, cũng không có việc gì..." Dương Dương tựa hồ kiêng kỵ cái gì, nhỏ giọng ấp úng nói: "Cậu nếu là có thời gian, liền nhanh chóng đến cục cảnh sát xem một chút đi."
"Tôi không có thời gian!" Lâm Hành tâm lý lo lắng, không nhịn được ngữ khí cũng có chút nôn nóng: "Anh mau nói cho tôi biết Úc Thành hiện tại ở đâu, tôi gọi điện thoại cho anh ấy không được, vừa nãy tôi nhận được tin nhắn của Tiêu Đình!"
"A?" Nghe đến Tiêu Đình, Dương Dương cũng là ngẩn ra: "Cô ấy nói cái gì?! Cô ấy không sao chứ?"
"Sẽ không có chuyện gì, cô ấy hiện tại tại bệnh viện, nói liên lạc không được Úc Thành, để chúng ta đi qua một chuyến, thế nhưng tôi lo lắng có cái gì bất ngờ, cho nên anh nhanh chóng đưa điện thoại cho Úc Thành đi!" Lâm Hành liên tiếp nói xong, đợi nửa ngày, mới nghe được Dương Dương do do dự dự nhỏ giọng nói: "Cái kia, Tiểu Lâm a, kỳ thực cậu biết tôi với cậu quan hệ vẫn luôn tốt, trước đây tôi chỉ hi vọng cậu tiến vào cục cảnh sát, đương nhiên hiện tại cậu vào đây rồi tôi cũng rất cao hứng, dù như thế nào tôi luôn đứng về phía cậu, tuy rằng tôi không biết anh Nam đang suy nghĩ gì, thế nhưng.... Thế nhưng tôi nhất định sẽ giúp cậu khuyên nhủ anh ấy —— "
Lâm Hành thấy cậu ta nửa ngày không đem điện thoại giao cho Nam Úc Thành, trái lại luôn luôn nói lời tựa như an ủi cậu, tâm cũng chìm xuống dưới, ý thức được có gì đó không đúng, liền vội vàng cắt đứt cậu ta: "Anh đến cùng đang nói cái gì?"
Dương Dương hắng giọng một cái, khô cằn nói: "Cái kia, cái kia... Tôi vừa nãy đi, chính là quên mất lấy đồ vật, sau đó tôi về cục cảnh sát lấy tư liệu..." Nói tới chỗ này, cậu ta dừng một chút, tựa hồ phi thường do dự, mà nghĩ một hồi, vẫn là cắn răng nói: "Sau đó tôi liền thấy anh Nam cùng Tào Nguy ôm nhau, hai người không, không biết đang làm gì..."
Nói xong, thấy Lâm Hành nửa ngày không có lên tiếng, Dương Dương liền vội vàng nói: "Tiểu Lâm, cậu, cậu ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều! Tôi khả năng chính là hoa mắt, cậu chớ để ở trong lòng! Anh Nam đối với cậu tốt như vậy, tất cả mọi người đều nhìn ra!"
Lâm Hành không nói gì, cậu biết Dương Dương còn đang liều mạng an ủi mình, thế nhưng cậu một câu cũng không nghe lọt.
Cậu yên lặng mà tắt cuộc trò chuyện, không nói câu nào, một lần nữa ngồi về trên ghế.
Đối diện Trương Thần say lướt khướt tựa hồ cũng cảm thấy có chút dị thường, ngẩng đầu lên nỗ lực tập trung nhìn nửa ngày cũng không tìm đúng vị trí Lâm Hành, đối với không khí bên cạnh kêu lên: "Tiểu Lâm?"
Lâm Hành không để ý tới cậu ta.
Trên thực tế, sau khi nghe đến Dương Dương nói những câu nói kia, cậu cũng không có giận dữ hoặc là thất vọng, nói chuẩn xác, kỳ thực cậu cũng không tin Nam Úc Thành sẽ làm như vậy. Thế nhưng không biết tại sao, trong nháy mắt khi nghe thấy tin này, cậu lập tức cảm thấy không thở nổi, tâm lý ngũ vị tạp trần*, các loại tư vị trộn lẫn vào nhau, làm cho cậu nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì.
Cậu đang thất thần, điện thoại di động trong tay lại vang lên. Cậu cúi đầu đến xem.
Lại là một tin nhắn của Tiêu Đình. Lâm Hành mở ra, bên trong vẫn chỉ có một câu nói: "Mau tới, chậm thì sinh biến."
Lâm Hành do dự một chút, quyết định đem chuyện tình cảm trước tiên thả xuống. Tuy rằng tâm lý vẫn vô cùng không dễ chịu, mà cậu vẫn là gửi tin nhắn cho Nam Úc Thành, nói cho anh đường đi của mình, sau đó liên lạc một người bạn, nhờ đối phương đem Trương Thần say đến mức thần trí không rõ đưa về nhà, lúc này mới đón xe đi bệnh viện.
Từ khi Lâm Hành lên đường đến bệnh viện thời gian tốn khoảng chừng nửa giờ, bởi vì trên đường kẹt xe, chờ Lâm Hành đến bệnh viện thời gian so với lúc nhận được tin nhắn đã qua gần bốn mươi phút.
Bởi lúc trước cùng Trương Thần uống nhiều rượu, Lâm Hành tuy rằng tửu lượng vẫn còn có thể chống đỡ, mà không tránh khỏi vẫn là muốn chạy vào nhà vệ sinh, lúc gần đi quá vội vàng, chưa kịp đi, chờ đến bệnh viện đã nhịn không lâu, vội vã chạy về phòng vệ sinh lầu một.
Phòng vệ sinh trống rỗng, Lâm Hành tùy tiện đẩy ra một phòng riêng đi vào, sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý, lúc kéo quần không cẩn thận làm điện thoại rơi mất.
Mắt thấy điện thoại di động giống như lần trước ở Hoa Động bị trơn mà rơi sang phòng bên cạnh, Lâm Hành ảo não than một tiếng. Lúc trước vào cửa cũng không chú ý tới phòng bên cạnh bên trong có người hay không, muốn gõ cửa thăm dò một chút, lại nghĩ tới lúc trước bản thân gặp phải tình huống quỷ dị, trong lúc nhất thời có chút không quyết định chắc chắn được. Đang căng thẳng, liền nhìn thấy điện thoại di động của mình dĩ nhiên giống như lần trước bị chậm rãi đẩy về!
Lâm Hành sững sờ, nói: "Cảm ơn."
Nói xong, cậu vội vã xoay người lại cầm điện thoại di động nhặt lên, cũng không dám lại giống như lần trước nhìn về phía đối diện. Ai biết cậu mới vừa cầm điện thoại di động lên chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy người ở phòng bên cạnh trên cửa nhẹ nhàng gõ hai lần.
Lâm Hành dự định mở cửa ngừng lại động tác, có chút không hiểu nhìn cửa phòng bên cạnh.
Người này là có ý gì? Đang muốn hỏi, liền nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến một thanh âm quen thuộc, mang theo một điểm mềm mại làn điệu, vô cùng nũng nịu:
"Anh trai nhỏ, đây là lần thứ hai em giúp anh tìm điện thoại di động.
Lâm Hành lần này là hoàn toàn chấn động rồi. Cậu sửng sốt một chút, nói: "A Triệt?"
A Triệt từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ hừ, Lâm Hành vừa nghe không khỏi buồn cười. Cậu vội vã lui ra ngoài, gõ gõ cửa phòng A Triệt. A Triệt mở cửa ra, Lâm Hành liền nhìn thấy A Triệt biến trở về hình thái búp bê lúc trước, đang đoan chính ngồi ở nắp bồn cầu, chống cằm cười híp mắt nhìn mình.
"Cậu tại sao lại ở chỗ này?" Lâm Hành hỏi: "Cậu không lên trên tầng nhìn Quế Kỳ à?"
"Nơi này là tầng dưới cùng, âm khí càng nặng, em yêu thích ở chỗ này." A Triệt từ trên bồn cầu nhảy xuống, nhảy nhảy nhót nhót tiêu sái đến trước mặt Lâm Hành, nói: "Em ở dưới lầu cũng không sao, trong phòng Quế Kỳ có chuyện gì xảy ra, em ở đây cũng có thể cảm ứng được."
"Vậy cậu có thấy Tiêu Đình không?" Lâm Hành vội hỏi.
"Ai?"
"Tiêu Đình." Lâm Hành khoa tay một chút, phát hiện A Triệt vẫn là một mặt mờ mịt, lúc này mới phản ứng được: "Há, quên mất, lúc trước cậu vẫn chưa gặp cô ấy." Nói xong, Lâm Hành liền chỉ vào vao của mình nói: "Cô ấy đại khái cao như vậy, hơi gầy, đôi mắt rất lớn, tóc buộc đuôi ngựa, thoạt nhìn bộ dạng rất hung ác."
"Không có." A Triệt quyết đoán lắc đầu: "Ngoại trừ hai người y tá ở ngoài, ngày hôm nay Quế Kỳ trong phòng không có bất kỳ người nào ra vào."
"Cậu chắc chắn chứ?" Lâm Hành vừa nói, một bên lấy điện thoại ra, tìm tới tin nhắn Tiêu Đình gửi đến, lại xác nhận một lần: "Nhưng là... Cô ấy vừa tin nhắn cho tôi nè."
A Triệt nhón chân lên cũng muốn xem, không biết làm sao vóc dáng của cậu thực sự quá nhỏ, nửa ngày cũng không nhìn thấy cái gì. Cậu có chút tức giận xẹp xẹp miệng, đi tới phòng bên cạnh đóng cửa lại, Lâm Hành đang muốn hỏi một chút cậu ta muốn làm gì, liền thấy cậu ta lại lần nữa đẩy cửa đi ra, lúc đi ra cũng đã biến trở về dáng dấp thiếu niên.
Cậu ta cầm lấy điện thoại di động của Lâm Hành xem xét, nhanh chóng gọi lại cho Tiêu Đình. Nhưng mà đầu bên kia lại thông báo đang ở ngoài vùng phủ sóng.
Lâm Hành nghe thông báo như thế, sắc mặt lập tức thay đổi: "Cô ấy có thể đã xảy ra chuyện gì hay không?"
A Triệt không nói gì, nhắm mắt lại cầm điện thoại di động, tựa hồ là đang cảm giác cái gì. Lâm Hành không dám đánh quấy cậu ta, đợi một hồi, A Triệt một lần nữa mở mắt ra, chắc như đinh đóng cột nói: "Em có thể khẳng định, bệnh viện này từ sáng sớm hôm nay bắt đầu đến bây giờ, chưa có người nào giống như anh miêu tả đến gần phòng bệnh Quế Kỳ, anh nói xem tin nhắn này rất ngắn, rất có thể là một cãm bậy dụ dỗ anh tới."
Cậu ta đưa điện thoại di động trả lại cho Lâm Hành, biểu tình hiếm thấy nghiêm túc nói: "Anh mau gọi điện cho Nam Úc Thành đi. Nói anh ta lập tức tới. Em trước tiên đi lên xem một chút." Nói xong, liền quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói lầm bầm: "Làm sao lúc mấu chốt anh ta đều không ở đây, mỗi lần đều phải để em ra tay vậy."
Lâm Hành cầm điện thoại di động, có chút do dự, trong đầu của cậu còn đang lởn vởn câu nói Dương Dương nói lúc trước, tuy rằng cậu cũng không nghi ngờ Nam Úc Thành đối với với cậu thật tâm, thế nhưng là vẫn cứ không nhịn được khúc mắc.
Cậu suy nghĩ một chút, nhìn thấy A Triệt đã đi mất không thấy bóng dáng, cảm thấy được bây giờ không phải là lúc xử trí theo cảm tính, vẫn là bấm gọi cho Nam Úc Thành.
Nhưng mà, lần này gọi tới, lại nhắc nhở đã tắt máy.
Lâm Hành trong lòng lập tức chìm xuống dưới.
Trong nháy mắt đó, cậu không khỏi liền nghĩ tới lúc trước bản thân thăm dò Nam Úc Thành có nhớ tới chuyện xảy ra ở quê nhà hay không, Nam Úc Thành hàm hồ trả lời.
Cậu đột nhiên cảm thấy tựa hồ cậu chưa từng có chân chính hiểu rõ Nam Úc Thành, thật giống như người này ngoại trừ những lúc cậu chứng kiến ở bên ngoài, bên trong con người Nam Úc Thành dường như có quá nhiều bí mật mà Lâm Hành không thể biết.
Nam Úc Thành đã từng nhiều lần nói cho Lâm Hành, có một số việc sở dĩ lựa chọn không nói, là vì muốn bảo vệ Lâm Hành. Lời giải thích như vậy, trong một đoạn thời gian rất dài, cũng vẫn là được Lâm Hành tiếp nhận, thậm chí, bởi vì Nam Úc Thành cân nhắc, khiến Lâm Hành càng thêm cảm giác anh đối với cậu săn sóc rất tỉ mỉ.
Nhưng mà, cho tới bây giờ. Đặc biệt là sau khi Lâm Hành trải qua giấc mộng kia, tất cả những bí mật Nam Úc Thành che giấu Lâm Hành mà nói thật sự rất khó lý giải.
Cậu không biết tại sao Nam Úc Thành muốn giấu cậu nhiều như vậy, cậu cũng không biết tại sao anh lại che giấu cậu nhiều như vậy, cậu cũng không sau lưng giấc mộng kia đang chờ đợi cái gì? Chân tướng rốt cuộc có liên quan đến cậu hay không? Tại sao tất cả mọi người đều giữ kín như vậy.
Cậu... Rốt cuộc là ai?
Một khắc kia, như là có một cỗ sức mạnh không biết tên ở sau lưng Lâm Hành tàn nhẫn mà đẩy cậu một cái, cậu như là lập tức từ bên vách núi duyên rớt xuống. Thống khổ, mê man, hoài nghi các loại tâm tình tiêu cực trong nháy mắt xông phá xiềng xích trong lòng, như là một dòng lũ cực mạnh không thể chống cự, từ sâu trong nội tâm Lâm Hành đột nhiên dâng lên trên.
Cậu cảm thấy một luồng nhiệt lượng, một luồng nhiệt lượng chân thật từ chính giữa trái tim của cậu phát ra, dần dần lan tràn đến tứ chi của cậu.
Cậu ý thức được ý trí của bản thân biến mất, nhưng cậu hoàn toàn không muốn đi cứu vãn, cậu bỏ mặc cảm xúc mãnh liệt từ từ chiếm lĩnh cả người cậu, mãi tận khi đầu óc của cậu biến thành một mảnh màu đỏ như máu.
—— loại cảm giác đó phi thường điên cuồng, giống như là một đám lửa thao túng thân thể của cậu.
Cậu nhận ra được khoé miệng mình tựa hồ nứt ra, đôi mắt chậm rãi trợn to.
Cậu xoay người, quay mắt về tấm gương lớn trên bồn rửa tay phía sau lưng cậu.
Trong gương chiếu rọi ra khuôn mặt cậu tái nhợt, đen kịt tròng mắt mở rất lớn, cậu nhìn mình trong gương, chậm rãi, lộ ra một cái nụ cười cực kỳ quái dị.