Chương 9: Chiến Đấu Lần Đầu
Đến nhà thằng Tú cận đã thấy có hơn chục đứa cả trai lẫn gái, đây hầu như đều là bạn bè học chung cấp hai với nhau, thấy Trần Thiên Nam cùng thằng Lân đến thằng cu Tú với tư cách là nhân vật chính ngày hôm nay đi ra tay bắt mặt mừng với cả hai thằng.
- Hai bạn đến chơi là quý hóa quá rồi, quà cáp gì cho mệt nhọc ra, nào nào để mình cầm hộ cho.
Thằng Tú ngoài miệng nói thế nhưng mà tay đã nhanh chóng nhận quà từ trong tay cả hai người, Trần Thiên Nam nhún vai cười đểu mà trêu chọc.
- Thằng Lân đặc biệt mua quà cho mày đấy, đừng có mở vội không lại chẳng có cái lỗ nào mà chui xuống đâu.
Cả đám cười phá lên, thằng Tú cận mặt cũng đen sì sì cảnh giác mà nhìn thằng Lân với điệu bộ ngây thơ vô số tội trên mặt.
-Yên tâm chỗ anh em với nhau he he...
Điệu cười biến thái của thằng Lân càng làm cho thằng Tú cận tăng thêm phần cảnh giác, ghi nhớ quà của thằng Lân mang chạy tót cất vào trong phòng, cũng không có dám mang ra mở luôn, sợ lại giống năm ngoái mặt mũi thật sự không biết để ở đâu, nhớ lại năm ngoái hăng hái bóc quà cuối cùng trên tay là một cái quần nhỏ màu hồng với hình vẽ đôrêmon, lúc đó cả đám cười như điên khiến thằng Tú tí nữa thì ngất xỉu.
Chẳng mấy cả đám tụ tập đông đủ, cũng hơn hai mươi mạng, bố mẹ thằng Tú mổ gà vịt rồi thêm rau củ các loại làm mấy nồi lẩu, cả đám chia nhau ngồi xuống bố thằng Tú, chú Kiên lấy ra mấy chai rượu ngâm cười tươi nói.
- Nam vô tửu như kỳ vô phong, các cháu cùng nâng chén nào.
Cả đám cũng rót rượu nâng ly, chú Kiên cũng không ép tất cả phải uống, tất cả vui vẻ ăn uống rồi thằng Tú thổi bánh nến sinh nhật, cả đám trai gái đều hát vang bài hát Chúc Mừng Sinh Nhật.
"Ngày hôm nay ta cùng hân hoan nơi đây,
Mọi người bên nhau ta hát mừng sinh nhật,
1,2,3 ta cùng thổi tắt nến,
Happy Birthday, Happy Birthday to you..."
Bảy giờ tối thì cả đám cũng chia nhau ra về, cả đám cùng đường thì đi cùng nhau trở về, Trần Thiên Nam cũng không uống quá nhiều rượu, vì thế hắn phải lai thằng Lân đã say tới mức lơ tơ mơ trở về nhà nó, ném nó được vào phòng rồi Trần Thiên Nam cũng chào bố mẹ thằng Lân rồi nổ máy xe ra về.
Chiếc xe Cup 79 chạy bon bon trên con đường bê tông đột nhiên dừng khựng lại, Trần Thiên Nam lúc này lông tóc toàn thân dựng ngược lên, một cảm giác khó tả bao phủ lên toàn thân khiến Trần Thiên Nam hô hấp có chút khó khăn, trước mặt hắn không biết từ bao giờ đã có một thân ảnh mơ hồ, người trước mặt toàn thân một màu trắng tinh, từ quần áo tới đầu tóc, ngay cả con mắt cũng là một màu trắng quỷ dị khiến Trần Thiên Nam không khỏi liên tưởng tới những câu chuyện ma quỷ mà bà nội kể cho hắn nghe khi hắn còn bé.
Ánh trăng trên trời sáng tỏ chiếu xuống làm cho cảnh vật càng thêm rõ ràng, dưới ánh đèn xe yếu ớt từ chiếc Cup 79 khiến Trần Thiên Nam nhanh chóng nhận ra thứ trước mặt là một con người, bởi vì nụ cười lạnh nhạt của đối phương khiến Trần Thiên Nam nhớ tới lúc chiều, cảm giác rét lạnh quen thuộc mà lúc đi qua cây cầu đã cảm nhận được.
- Nhóc con áp chế nỗi sợ hãi nhanh đấy, khá đáng khen.
Từ phía sau lưng vang lên một âm thanh khác khiến Trần Thiên Nam giật mình, hắn học hành cũng không có phải là quá dốt, ngược lại còn tiếp thu rất nhanh cùng một trí nhớ khá tốt, việc giao tiếp bằng tiếng Anh đối với hắn cũng không phải là một chuyện gì quá khó khăn.
Ánh mắt Trần Thiên Nam co rút lại khi thấy người vừa nói ở phía sau mình, từ bao giờ đã có một người đàn ông vạm vỡ đứng đó dùng ánh mắt nhỏ hẹp của mình mà quan sát Trần Thiên Nam, đối diện với ánh mắt đó Trần Thiên Nam thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được một mùi vị của ch.ết chóc, đối phương có lẽ đã giết người rồi? Trong lòng hắn trầm xuống, rốt cuộc vì sao hai kẻ này lại xuất hiện chặn đường của mình?
"Chẳng lẽ là mình tiếp xúc với người ngoài hành tinh mới dẫn đến những kẻ này sao!"
- Đi cùng chúng tôi một chuyến, đừng cố vùng vẫy, chuyện đó chỉ làm cho hai bên căng thẳng mà thôi, nhẹ nhàng sẽ không ảnh hưởng tới những người khác, đúng không?
Người đàn ông to cao lên tiếng, mùi vị ngập tràn uy hϊế͙p͙ khiến cho Trần Thiên Nam có chút sợ hãi, hắn sợ rất có thể đám người này sẽ đánh chú ý lên gia đình của mình, ông nội, bà nội, con bé Anh Thư, những gương mặt thân thuộc hiện lên trong đầu Trần Thiên Nam, lúc này hắn đã cắn chặt môi vào với nhau, trong đầu là suy nghĩ hỗn loạn, hắn thật sự không biết bản thân mình nên hành động gì nữa, cứ như vậy đứng ch.ết chân tại chỗ.
Thấy biểu hiện của Trần Thiên Nam, cả hai người Tom cùng Leoner trong lòng cũng giảm đi một phần cảnh giác, trong mắt hai người họ Trần Thiên Nam lúc này cũng chả có gì đặc biệt, ngoài việc biết một chút võ thuật từ người ông đã từng đi lính trước kia. Đối với cả hai người một chút chiêu mèo cào đó chẳng hề có một chút tác dụng nào, đây không phải họ tự phụ mà tới từ chính sự tự tin trước sức mạnh của bản thân sở hữu, đó chính là sự nghiền ép về một phía.
- Ngoan lắm cậu nhóc, đem cậu về cho tiến sĩ Hary nghiên cứu, hẳn sẽ làm cho ông ta vui vẻ một thời gian dài, tôi cũng không cần phải trốn tránh kẻ điên đó nữa!
Leoner chỉ lóe lên một cái đã xuất hiện sau lưng Trần Thiên Nam vừa nói vừa vung tay xuống đánh úp vào gáy Trần Thiên Nam, muốn một quyền đánh ngất hắn. Trong khoảnh khắc đó Trần Thiên Nam cơ thể như có một lực thần bí tác động, khiến cơ năng của thân thể đột nhiên hoạt động mạnh mẽ, dưới ý chí phản kháng trong đầu thì một chân đã bước ra sau, trong tích tắc né khỏi cú đánh của Leoner.
- Không xong, Leoner cẩn thận...
Lời của Tom còn chưa dứt thì ở bên kia Trần Thiên Nam xoay người nắm đấm vung lên một quyền mạnh mẽ về phía sau.
"Bụp...hự..."
Nắm giữ sức mạnh siêu việt khiến cho rất nhiều kẻ nhìn những người bình thường chẳng khác nào một con kiến, bản thân Leoner cũng như vậy, dù cho hắn có lòng cảnh giác nhưng suy nghĩ đôi lúc không theo, trong suy nghĩ của Leoner thì Trần Thiên Nam chỉ là một người bình thường, cho dù có thật sự tiếp xúc với người ngoài hành tinh đi chăng nữa cũng không thể gây thương tổn cho bản thân, vì thế trong khoảnh khắc đánh hụt kia Leoner trong lòng đã thầm hô không ổn, bất quá tốc độ bạo phát của đối phương khiến cho bản thân Leoner với năng lực siêu phàm là tốc độ cũng không kịp tránh né, hứng chọn một quyền thẳng vào bụng, cả người cong như con tôm miệng kêu lên một tiếng bị đánh văng về một bên, đập vào mấy thân cây, rồi ngã xuống trên mặt đất nôn ra một bụng máu cùng thức ăn, thậm chí có cả mảnh nội tạng li ti.
"Hộc...hộc...hờ..."
Sau một quyền bạo phát kia Trần Thiên Nam thở hồng hộc, mang theo ánh mắt dò xét nhìn theo phía người thanh niên trắng từ đầu tới chân kia đang nằm xuống mặt đất bất động, trong lòng cũng có chút kinh ngạc liếc nhìn nắm đấm của mình, một quyền này Trần Thiên Nam cảm nhận được nó là một cú đấm mạnh nhất từ trước đến giờ mà hắn đánh ra, thậm chí hắn còn có chút lo lắng một quyền của mình vừa rồi có thể đánh ch.ết người, nhưng có vẻ Trần Thiên Nam lo lắng dư thừa rồi.
- Tom, anh cẩn...thận..."
Nói khó khăn mấy câu, thân ảnh của Leoner gượng gạo đứng dậy lui về phía sau với tốc độ rất nhanh, Tom nhìn một màn phát sinh, cái đầu trọc lóc của mình khẽ rung lên từng trận, không phải vì sợ hãi mà là vì hưng phấn, một quyền vời rồi của đối phương lại đem Leoner đánh bật, đem sức chiến đấu của Leoner trở về gần không. Tom hiểu Leoner, nếu còn có thể chiến đấu tuyệt đối sẽ không lùi về sau, đồng bạn nhanh chóng lùi về sau hiển nhiên là sức chiến đấu đã gần như không còn, một quyền vừa rồi thật sự mạnh mẽ như vậy sao? Tom vẻ mặt tràn ngập chờ mong mà lao về phía Trần Thiên Nam.
- Nhóc con đừng có làm ta thất vọng...