Chương 19: Mở Ra Cánh Cửa Giới Siêu Phàm
Ông nội Trần Bá Hùng nhìn Trần Thiên Nam bằng một ánh mắt nghiêm túc, rồi thở nhẹ một tiếng, ông chỉ vào một tảng đá to ở một bên trong hang động.
- Ngồi xuống đây trước đi.
Trần Thiên Nam vâng lời ông nội, ngồi xuống tảng đá, ông nội nhìn hắn rồi nói.
- Nhìn cho kĩ nhé?
Ông nội một tay chắp sau lưng, một tay chắp thành chưởng tung về phía mặt nước trong hồ.
"Ầm."
Mặt nước giống như một quả bom bị kích nổ, bọt nước văng tung tóe bắn lên cao, Trần Thiên Nam ch.ết lặng nhìn một màn sảy ra, ông nội hắn quá trâu bò, cái này giống như cao thủ võ lâm trong phim tàu vậy, thật sự tuyệt vời ông mặt trời, hắn không hề nghi ngờ ông nội sử dụng tiểu xảo như bom mìm gì đó, ném ở dưới mặt nước cả.
-Hazz, nếu ông trời đã không muốn cháu là người bình thường, vậy người ông này cũng chỉ có thể giúp cháu hết khả năng của mình mà thôi.
- Ông nội, ông là một võ giả cổ võ sao?
Trần Thiên Nam hỏi một câu, gương mặt tràn đầy vẻ kinh dị, hắn có thể tưởng tượng ra tám phần ông nội luyện võ, chứ không phải giống như hắn, có được năng lực siêu phàm do tác động bên ngoài.
- Đúng, nhưng cũng có chút sai biệt, cổ võ giả là cách gọi bên Trung Quốc, còn ở Việt Nam người luyện võ, luyện ra nội lực như ông. đơn giản chỉ gọi bằng võ giả, còn phụ thuộc vào sư thừa truyền dạy, còn một cách gọi khác đặc biệt hơn với những tông phái lâu đời truyền thừa, đó chính là tinh giả chân truyền.
Trần Thiên Nam lần đầu được nghe chuyện về cái thế giới giang hồ, giống như một đứa trẻ lần đầu nhìn thấy thế giới qua con mắt của mình vậy, tràn ngập những điều mới mẻ.
- Vậy ông nội, ông là võ giả hay tinh giả chân truyền?
Trần Thiên Nam có chút tò mò, liền không kiềm chế được mà hỏi ngay.
- Ông là tinh giả chân truyền Lạc Hồng Nam Sơn.
- Ông nội quá trâu bò.
Trần Thiên Nam nghe đến vậy hai mắt sáng quắc lên, không nhịn được mà bật ngón cái thốt lên một câu khen ông nội, chỉ nghe tới cái tên tông phái Lạc Hồng Nam Sơn cũng đã thấy nó khí phách như thế nào rồi, thậm chí còn là tinh giả chân truyền nữa, nghe thôi cũng biết trâu bò hết sảy con bà bảy luôn.
- Khụ...khụ...khen ngợi ông cháu có thể dùng từ khác, không nhất thiết phải so sánh ông với trâu bò.
Trần Thiên Nam thấy ông nội trợn mắt đang nhìn mình, cũng chỉ biết gãi đầu cười trừ.
- Ách, cháu nhầm, phải nói ông quá ngầu mới đúng.
Trần Thiên Nam đột nhiên nghĩ tới tràng cảnh ngày xưa thời ông nội còn trai trẻ, chân trái rẽ nước, chân phải đạp tình địch dưới chân, một đường cưa đổ bà nội xinh đẹp, thật sự vừa nghĩ tới thôi hắn có thể tưởng tượng ra một câu chuyện tình hiệp giang hồ, cũng cảm giác thấy ông nội hào hiệp, oai phong, trâu bò như thế ra sao rồi.
- Ông nội, ngày xưa có phải vì một thân võ nghệ cao cường của mình, ông anh hùng cứu mỹ nhân, rồi cưa đổ bà nội đúng không ông?
-Khụ...khụ...cái này nói sau đi.
Mặt già của Trần Bá Hùng hơi đỏ lên, bị thằng cháu hỏi đúng vấn đề nhạy cảm, khiến cho ông già gần đất xa trời cũng không có muốn kể ra, nghĩ tới cái tràng cảnh lúc bản thân còn trẻ, Trần Bá Hùng cảm thấy toàn thân ê buốt, nếu nói cho cháu mình biết bản thân ông nội mày ngày xưa làm gì có tí oai phong nào, bị bà nội mày đánh cho thừa sống thiếu ch.ết mới có được tình cảm từ bà nội mày, mặt mũi này ông còn biết để đi đâu.
- Tập chung vào vấn đề chính đi nào, được rồi, trước tiên nói chuyện quan trọng trước đã.
Trần Thiên Nam nghe ông nội nói vậy cũng nghiêm túc lại, rửa tai lắng nghe.
- Nói về cảnh giới của võ giả nói chung trước đi, cảnh giới của người luyện võ được chia thành hai tầng thứ, thứ nhất hậu thiên, thứ hai tiên thiên, hậu thiên lại chia thành thượng trung hạ, hạ luyện quyền, trung tụ khí, thượng phá huyệt, còn về phần tiên thiên thì chủ yếu chính là nạp khí dưỡng thần...
Trần Thiên Nam càng nghe càng cảm nhận được cái thế giới này rộng lớn ẩn chứa những chuyện phi thường, trước kia hắn không cho rằng thế giới thật sự có những cao thủ luyện võ giống như lời ông nội nói, nhưng bây giờ thế giới quan của hắn đã khác, bản thân có năng lực đặc biệt, người khác cũng có, hắn không phải duy nhất có năng lực đặc biệt, đây là chuyện Trần Thiên Nam dám khẳng định một câu chắc nịch, vì hắn cũng đã tiếp xúc với không chỉ hai người nước ngoài, ngay ở bên cạnh hắn ông nội cũng là một tồn tại đặc biệt, Trần Thiên Nam cũng hiểu tại sao trước kia ông nội không nói cho hắn biết những chuyện này, hay đơn giản lý do tại sao ông không dạy võ đạo chân truyền cho hắn, bởi vì lý do cơ bản là bản thân hắn không có tư chất luyện võ.
Như ông nội nói thì người có tư chất thiên sinh khác nhau, người nào kinh mạch trời sinh thông thoáng, gân cốt chắc khỏe, huyệt vị không bị bít tắc...thì mới hợp để tu luyện võ đạo trở thành một võ giả nội lực chân chính, người không có tư chất có luyện cỡ nào cũng chỉ dừng lại ở việc luyện ở tầng thứ ngoại kình, thuộc về cảnh giới hạ luyện quyền, không thể nào tiến tới cảnh giới trung tụ khí, chứ đừng nói đặt chân lên cảnh giới thượng phá huyệt, càng không với tới cánh cửa của tiên thiên.
Trở thành võ giả chân chính thì ngàn người có một, còn muốn trở thành tinh giả chân chính trăm vạn người chỉ có một, thiên tư là khác nhau, con đường có thể đi bao nhiêu xa cũng khác nhau, còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố khác, không phải ai có tư chất đều có được sư thừa, sư thừa đôi lúc không thể tìm được người phù hợp trở thành tinh giả chân truyền, vì vậy rất nhiều tông phái võ đạo cũng đã bị chôn vùi vào trong dòng sông lịch sử.
- Như ông nói thì năng lực của cháu sinh ra thuộc về dị năng giả phương Tây.
- Không hẳn như vậy, dị năng là dị năng, không phân biệt Tây hay Đông, con đường tiến hóa cách thức khác nhau, nhưng lại chung một điểm,chính là hướng về phía trước, Đông tu võ, Tây dị năng, Bắc thể phách, Nam tín ngưỡng. Về mặt địa lý phần lớn sẽ như vậy, nhưng trên đời không có chuyện gì là một trăm phần trăm cả, ở chỗ nào cũng có người này người kia, ở phía Đông cũng có dị năng giả, ở phía Tây vẫn có tu võ đạo, chuyện này không thể nắm một nắm chung lại một chỗ được...
Trần Thiên Nam được khai thông suy nghĩ, cũng hiểu biết thêm rất nhiều chuyện, hắn hiểu về năng lực của mình hơn một chút, hẳn là năng lực của hắn được xếp vào hàng dị năng, còn về cấp bậc thì ông nội nói chính là dị năng cấp D, dị năng cũng giống như võ đạo được phân chia ra từng cấp bậc, cấp D năng lực vừa mới thức tỉnh vì một nguyên nhân nào đó. Sau đó là cấp C, năng lực được khống chế một cách thuần thục. Tiếp chính là cấp B, sử dụng dị năng gần như hoàn hảo, thậm chí còn phát huy dị năng tới cực hạn, còn về cấp A là một sự lột xác về chất, một sự biến đổi cực mạnh của dị năng, khả năng tổng thể của năng lực được đưa lên một tầm cao mới, sự tồn tại khủng bố, còn bên trên nữa là cấp S huyền thoại, cấp độ này đã đặt chân vào đỉnh của kim tự tháp, tầng thứ được những kẻ cuồng mê so sánh với thần linh.
- Ông nội, vậy võ giả không phải kém một bậc so với dị năng giả sao? võ giả chỉ có hậu thiên và tiên thiên, nếu như ông nói thì cao thủ cảnh giới tiên thiên võ đạo chỉ sánh ngang với một dị năng giả cấp A, còn về phần dị năng giả cấp S chính là thần rồi.
- Ha ha...có chứ, cảnh giới đó chỉ có một chữ.
Trần Bá Hùng nhìn vẻ mặt đầy tò mò của cháu nội mình, cười nhàn nhạt nói ra một từ.
- Khí.