Chương 22: Ông Anh Đi Đứng Cẩn Thận
Đá được vài quả Trần Thiên Nam liền không muốn đá nữa, vì cơ bản mấy bạn nữ này đá lại không giống đá cho lắm, hắn cũng không có ham hố tán gái gì cả liền ra ghế đá ngồi nghỉ ngơi, ngồi xuống liền nhắm mắt quán chú hơi thở, nhưng lần này hắn không có nhập tâm được nữa, cũng không có chút thất vọng nào cả, không nhập tâm được thì hắn dùng thính giác của mình để nghe mọi thứ xung quanh, ông nội đã dạy phương pháp cảm nhận này rất quan trọng, mắt tai và thần ở trong chiến đấu rất quan trọng, những gì tai nghe mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, nhưng nếu có thêm khả năng quan sát thần cảm thì lại là một chuyện khác.
- Gặp lại cậu rồi.
Âm thanh có chút lạnh lùng vang lên, giọng nói của một người con gái, Trần Thiên Nam mở mắt nhìn sang thì hơi ngạc nhiên, gương mặt xinh đẹp nhưng pha lẫn với đường nét lạnh lùng trong ánh mắt, hắn có chút quen mắt với bạn nữ trước mắt nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
- Chúng ta từng gặp nhau rồi, ý là tớ nói trước kia chứ không phải hiện tại á.
- Tớ ngồi đây nhé, mà cậu bị tai nạn?
Bạn nữ kia không có trả lời câu hỏi của Trần Thiên Nam, mà nói một câu chủ động lại đặt thêm một câu hỏi.
- À được, bạn cứ ngồi đi, mình sợ bạn ngại thôi.
Bạn nữ kia nhẹ cười một cái làm lộ ra cặp răng khểnh duyên dáng, Trần Thiên Nam đưa tay gãi gãi mũi suy nghĩ lại những dữ liệu hình ảnh trong đầu trước kia, nhưng tạm thời cũng không nhớ đã gặp bạn nữ này trước kia ở đâu.
- Tớ là Tống Thiên Di, chúng ta từng gặp nhau ở kì thi học sinh giỏi môn Hóa Học của thành phố Việt Trì tổ chức hai năm trước.
- Ách, tớ nhớ ra rồi, cậu ngồi bàn cuối trong phòng thi góc bên trái.
- Trí nhớ của cậu không tệ nha.
- Có điều cậu khác với hai năm trước quá nên tớ không nhận ra.
- Lúc đó tớ xấu đúng không?
- Dĩ nhiên là không phải, tại lúc đó cậu lùn tẹt á, hiện tại lại cao lên rất nhiều khiến tớ nhận không nổi.
Trần Thiên Nam cùng Tống Thiên Di nói chuyện với nhau khiến cho học sinh hai lớp bàn tán xôn xao, thằng Lân chọc nách con My mà nói.
- Thằng Nam đi tới đâu là gái bu tới đó, tao ghen tị với nó ch.ết mất mày ạ.
- Tao còn thích nữa là nói gì người khác.
- Này này, lộ bí mật rồi nha.
My không thèm đếm xỉa tới câu nói của thằng Lân, cười khinh khỉnh nói.
- Nó cao to đẹp trai, lại học giỏi nữa không thích thì có mà lạ, nửa đám con gái trong lớp hiện tại còn thích nữa là huống gì tao, bất quá tụi nó không có cửa với cái Tuyết, hình như Tuyết cũng thích thằng Nam á.
- Vậy còn tao?
Thằng Lân vuốt vuốt quả tóc hai mái của mình mặt đầy chờ mong nhìn con My, lập tức một nụ cười khinh thường lộ ra cùng một lời nói ngập tràn sát thương tinh thần, đáp thẳng vào mặt thằng Lân khiến thằng bé mặt ngu như bò.
- Mày thì có con lợn nó thèm, vừa lười vừa xấu.
- Không cần nói thật như vậy chứ chúng mình là bạn bè cơ mà...
Cuộc trò chuyện của hai người Trần Thiên Nam cùng Tống Thiên Di khiến rất nhiều người đỏ mắt, Trần Thiên Nam không có quan tâm lắm với mấy chuyện vặt, nếu chỉ vì nói chuyện bình thường với nhau mà lại kéo theo mấy thằng ất ơ sĩ gái tới, hắn cũng không có ngại mà tặng mỗi thằng một đấm, hắn không ngại va chạm trong trường, ở cấp hai hắn còn được gọi là đại ca, không lý gì lên cấp ba lại mất đi tính cách phong thái của mình, đơn giản là đến là đón, mà đón không được thì trốn.
- Ơ sao cậu lại học khối C vậy?
- Tớ nói lý do tại cậu một phần thì cậu sẽ có cảm nghĩ gì?
Trần Thiên Nam cười khổ, cô bạn Tống Thiên Di này cái tên rất đẹp, cách nói chuyện rất biết hỏi ngược lại, toàn những pha bẻ lái muốn nắm thế chủ động, sau này anh nào lấy được chắc chắn là nhà không còn nóc mất.
- Tối nay tớ sẽ úp mặt vào gối mà sám hối thật lâu.
Tiếng cười của Thiên Di vang lên rất nhẹ, rồi mới tiếp tục nói.
- Cậu nói cứ như thật, đi ngủ cũng có lý do chính đáng ha, tớ thì thích xã hội hơn, năm lớp tám đi thi bị cậu vùi dập khiến tớ không còn hứng thú nữa luôn.
- Tại tới cũng bị ép buộc mà, chứ có muốn đi thi đâu, tội lỗi quá.
Hai người nói chuyện tới khi tiếng trống báo hết giờ vang lên, cả hai chào nhau đơn giản sau đó ai về lớp nấy. Trần Thiên Nam xách mông về lớp cùng các bạn .
- Bạn học cũ của Nam à?
Tuyết đi bên cạnh Trần Thiên Nam, nghiêng nghiêng cái đầu mà nhìn hắn hỏi, Trần Thiên Nam cũng không để ý tới thái độ của cô bạn cùng bạn, nhẹ lắc đầu nói.
- Không phải.
- Tớ thấy hai người cười nói vui vẻ lắm mà.
- Năm lớp tám bọn tớ thi chung kì thi học sinh giỏi môn Hóa, giải thành phố, nói cho đúng là đối thủ cũ.
- Vậy à? Làm tớ còn tưởng...
- Cậu nói gì cơ?
Tiếng của Tuyết nhỏ quá làm Trần Thiên Nam không nghe rõ, hắn nghiêng đầu ra nhìn, Tuyết bĩu môi chìa tay ra.
- Cho tớ một viên kẹo nhé, nãy đắng cổ quá, lại cay mắt nữa.
Trần Thiên Nam ờ một tiếng móc kẹo ở túi áo ngực ra đưa cho Tuyết, nhận được kẹo cô nàng bóc ra bỏ vào miệng rồi chạy lon ton ra thùng rác ở góc sân vứt vỏ vào, sau đó không cùng đi cùng Trần Thiên Nam nữa mà chạy lại chỗ con My, cả hai không biết nói chuyện gì, ánh mắt cả hai thỉnh thoảng lại nhìn Trần Thiên Nam đầy cổ quái, hắn thì không mấy để ý, tâm trí của hắn lúc này đều đã để ý vào hơi thở của mình, hắn không quên lời dạy của ông nội, bất cứ lúc nào cũng có thể quán chú hơi thở rèn luyện bản thân.
Trống báo vào lớp vang lên tất cả học sinh trở lại vào học, tiết thứ ba là môn Ngữ Văn, một môn học không thể thiếu nhưng lại là môn học thật sự khơi gợi lên cơn buồn ngủ của học sinh, con My ngồi học thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Tuyết rồi lại nhìn Trần Thiên Nam, không biết nghĩ gì mà lại thở dài mấy cái.
Năm tiết học nhanh chóng kết thúc bằng tiếng trống, Trần Thiên Nam xách balo đi ra khỏi lớp, đi bên cạnh là tổng quản đại nội thái giám Phạm Duy Lân.
- Chiều làm gì mày?
- Để tao nghĩ đã, chắc là ở nhà học thôi.
Trần Thiên Nam trả lời thằng bạn, nghe được câu trả lời của hắn thằng Lân bĩu môi.
- Tính rủ chiều đi chơi nét với bọn tao cùng thằng Quang, nhưng biết tính mày rồi nên thôi vậy.
- Biết thế là tốt, mà mày chơi ít thôi không mà học lại thì các em nó cười cho thối mũi.
- Yên tâm, tao là ai cơ chứ tao là Lân Lanh...
- THẰNG KIA LẠI ĐÂY TAO BẢO.
Thằng Lân còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang, mắt thằng cu Lân trợn ngược, mặt tái nhợt nói.
- Anh gọi em?
- Cút sang một bên, tao không gọi mày.
- À dạ vâng vâng, thế chắc gọi bạn em rồi.
Thằng Lân vội vàng bỏ chạy để lại Trần Thiên Nam một mình, nhìn thằng bạn chạy tụt cả dép hắn chỉ cười cười, biết thừa là thằng này tranh thủ đi gọi đội chứ không phải bỏ chạy lấy thân, anh em xương máu trên bến dưới thuyền, đánh nhau bao nhiêu lần làm sao Trần Thiên Nam lại không rõ cơ chứ.
Ba thằng đi tới trước mặt Trần Thiên Nam, hắn mới mười lăm tuổi chiều cao đã hơn 1m70, còn ba người chặn hắn thì chỉ cao 1m6 có hơn, nhìn thế nào cũng thấy cả ba đang lép vế hình thể so với Trần Thiên Nam, hắn nhận ra ba thằng này là học sinh khóa trên mình không biết là mười một hay lớp mười hai, hẳn cười khổ, chưa gì đã bị các anh để mắt tới, hẳn là lại liên quan tới việc hắn cười nói thân thiết với mấy bạn nữ rồi, chuyện này hầu như thời học sinh nào chẳng có.
- Tránh xa con Di ra, không thì đừng trách tao.
"Biết ngay mà, đoán gia vị luôn."
Trần Thiên Nam nghĩ thầm trong đầu, vẻ mặt căng lên nói.
- Dạ, vâng vâng.
Câu nói chẳng hợp với vẻ mặt của Trần Thiên Nam làm cho ba anh khóa trên sững sờ trong chốt lát, thấy Trần Thiên Nam không có bướng liền chỉ tay vào mặt hắn coi như cảnh cáo rồi quay người.
"Bịch."
Thằng cao nhất trong đám quay người thì đụng vào người khác, lúc này đã có chục người khác vây lấy khiến cho cả ba anh khóa trên giật mình, nhìn thân thể to béo trước mặt cùng với chục thằng vây quanh, ba người không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
- Có sao không bạn ơi?
Đám thằng Quang, thằng Tú, mấy đứa chơi thân với nhau hồi cấp hai, đã nhanh chóng được đại tổng quản nội viện thằng Lân tụ tập lại một cách nhanh chóng, Trần Thiên Nam đảo mắt lắc đầu, lúc này đã có không ít học sinh hóng hớt, Trần Thiên Nam dĩ nhiên không có muốn va chạm, cái nào nên tránh được thì tránh, dù sao cũng đang là học sinh không nên đụng độ thì tốt hơn.
- Về thôi.
Trần Thiên Nam đi trước, đám thằng Quang cũng đi theo, trước khi đi thằng Quang còn phủi vai hộ anh khóa trên cười thân thiện nói.
- Ông anh đi đứng cẩn thận vào nhé, đụng gãy xương em rồi.
Trong lòng ông anh đụng vào thằng Quang chửi ầm lên, bả vai còn tê dại do cú vỗ mạnh vừa rồi, tý nữa thì lao lên sống mãi với thằng Quang nhưng vẫn kiềm chế được, đám học sinh hóng hớt thấy không có chuyện gì liền nhanh chóng ra về, giải tán trong vòng một nốt nhạc.