Chương 29: Loạn Chiến Cổng Trường
Chuyện này thật khó giải quyết, chỉ đợi lát nữa ra về tạt qua lớp thằng An hỏi tình hình thằng bé ra sao mà thôi, dù sao cũng là anh trai người yêu, chưa biết sau này có trở thành người một nhà hay không, làm gì cũng phải để lại đường lui cho thằng An, nếu không thằng An sau này oán trách thì đoạn tình cảm này coi như xong.
- Tí về qua lớp nó.
- Ok.
Năm tiết học trôi qua nhanh chóng, hai người Trần Thiên Nam cùng thằng Lân tiếng trống vừa vang lên đã xách balo lao ra khỏi lớp, cô giáo dĩ nhiên sẽ không nói gì, ai bảo trong đó có học sinh cưng là Trần Thiên Nam cơ chứ, hắn hiện tại đã nằm trong danh sách học sinh cưng của rất nhiều thầy cô, bởi vì lý do đơn giản là hắn học giỏi, không chỉ có những môn tự nhiên Toán Lý Hóa, còn giỏi cả những môn khác, Tiếng Anh thì càng không phải nói.
- Ha ha, An mày nhìn cứ như vừa mới từ sở thú xổng ra.
Hai người Trần Thiên Nam, thằng Lân quàng vai thằng An khi thằng bé vừa đi ra khỏi lớp.
- Đau ch.ết mẹ đi đây này, còn trêu tao, có tin tao cũng cho mày tương tự không?
- A thằng này láo, trước mặt đại ca mà mày dám to mồm với cánh tay phải của đại ca, có tin tao nói đại ca bẻ răng mày không?
- Đại ca để em bẻ răng tên thái giám này được không?
- Ừm, trẫm chuẩn tấu.
- An thiếu hiệp tha mạng...
Cả ba trêu nhau cười ha ha một đoạn sân trường, nhận được mật lệnh của tổng quản nội viện Phạm Duy Lân, từ tướng quân Quang rambo, tới quân sư Tú quạt mo, tới tất cả anh em mười ba mạng tập hợp ở cổng trường đợi thằng An, chỉ cần có biến là chiến, Nam Thiên Bang chưa từng ngại va chạm.
- Mình xin lỗi...
Ra đến cổng trường có một bạn nữ khá dễ thương chạy lại chỗ thằng An cúi đầu nói nhỏ, thằng An cười nhàn nhạt.
- Ừm, không sao cả, xem như tớ ngu ngốc đi.
Cả đám ở đằng sau nhảy chân sáo tựa hồ không quan tâm tới chuyện của hai người, Trần Thiên Nam chọc chọc thằng Tú cận hỏi đầu đuôi câu chuyện, dù sao thằng Tú cũng thân thằng An hơn cả bọn còn lại, nghe qua rồi lại nhìn hai người nói chuyện, tình cảm là một thứ gì đó rất khó quên, thằng An như vậy đúng là đau khổ đi, chung quy lại chỉ là sự lựa chọn, Trần Thiên Nam nghe thằng Tú cận kể lại thằng An có thích một bạn nữ cùng lớp, cũng tán tỉnh các kiểu nói lời yêu đương, nhưng hôm sau mới phát hiện ra người ta vậy mà đã có người yêu học lớp trên, lại là bạn học của anh trai cô bạn kia, kết quả bị người ta dằn mặt đấm cho một quả, thằng An cũng không chấp chỉ im lặng coi mọi chuyện đã xong.
- Mẹ mày, còn dám trêu người yêu tao.
Từ phía sau có một người lao tới, cơ thể to cao, chiều cao khoảng 1m73, gương mặt thuộc dạng hổ báo cáo chồn, nhìn rất góc cạnh cứng rắn, gạt bạn gái kia ra tung một cú đấm thẳng tới mặt thằng An.
"Bịch."
- Chuyện này coi như xong ở đây đi, đừng có đi quá xa.
Trần Thiên Nam nắm cổ tay đối phương hất văng sang một bên, cả mười mấy thằng lúc này nhanh chóng quây lấy thằng kia, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn tới khiến cho thằng kia e dè, đám học sinh khác hóng hớt cũng chưa có đi về.
- Chúng mày định làm gì? Mẹ chúng mày muốn ch.ết à?
Ở bên ngoài có thêm bảy tám người lao tới, thấy người đến thằng kia có thêm chỗ dựa chỉ tay thẳng mặt Trần Thiên Nam cùng đám bạn.
- Đ** m* hôm nay tao đánh vỡ mồm chúng mày.
- Anh Long, thôi đi anh, đừng làm quá mọi chuyện thêm nữa, về đi.
Cô bạn học của thằng An kéo người yêu cùng anh trai ra, bảy tám người lúc này khí thế đối chọi với mười mấy người Trần Thiên Nam, cả đám bọn thằng Quang, Tú cận, thằng Lân đều nhìn hướng về Trần Thiên Nam, chỉ cần hắn gật đầu một cái cả bọn lao vào ngay lập tức, cũng không có phải lần đầu đánh nhau kiểu này cả bọn đã hợp thành một cố ăn ý với nhau, chỉ cần đại ca gật nhẹ cái đầu liền lao vào mà đánh không cần sợ thua.
Trần Thiên Nam nắm đấm cũng đã nắm chặt lại, hắn không có ngại va chạm nếu đám này đã đánh thằng An, dĩ nhiên hắn phải báo thù cho thằng bạn mình, nói về đánh nhau từ hồi bé tới lớn Trần Thiên Nam chưa có chủ động gây hấn, nhưng mà đã trèo lên đầu hắn ngồi, thì kết cục chính là bị hắn đấm cho tím mắt.
- Đánh ch.ết mẹ chúng nó đi.
Người ra tay đầu tiên là anh trai của bạn nữ, thân hình còn to cao ngang ngang Trần Thiên Nam, một cước tung tới đạp thẳng vào bụng Trần Thiên Nam, ánh mắt Trần Thiên Nam nheo lại, nhìn đối phương ra đòn chân nhanh hiểm mạnh như vậy liền đoán đối phương học võ, phản ứng cơ thể của hắn rất nhanh, tay phải từ trên hạ xuống vừa vặn chặn vào cổ chân của đuối phương hất xuống, chân phải vừa chạm đất chân sau đá vòng theo một đường cung hướng thẳng mặt Trần Thiên Nam mà đá tới.
"Hừ, đã như vậy thì đừng có trách."
Trần Thiên Nam còn nhanh hơn chân đối phương né đòn, thân thể áp sát vào người đối phương nắm đấm vung thẳng vào mặt anh trai bạn nữ kia, đối với Trần Thiên Nam tay trái với tay phải không có gì khác nhau, hắn đều thuận cả hai tay hai chân, việc này liên quan tới ông nội từ nhỏ đã rèn luyện cho hắn, bắt hắn dùng cả hai tay hắn chân từ bé vì thế tay chân thuật đối với Trần Thiên Nam liền không có, cả hai đều như nhau.
"Bụp."
Nắm đấm của Trần Thiên Nam thân mật tiếp xúc với mặt anh trai của bạn nữ, chỉ thấy người lảo đảo lùi ngã về sau, máu mũi đỏ tươi đã chảy ra, cả đám thấy Trần Thiên Nam đánh chẳng chờ đợi gì mà lao vào mấy người còn lại, nhất là thằng người yêu của bạn nữ cùng lớp thằng An, được Quang rambo cùng thằng Lân tận tình chăm sóc, còn đám còn lại cứ hai đánh một mà đấm túi bụi đám bạn của hai thằng kia.
Trận thế nghiêng hẳn về một bên, đám thằng Quang đánh kiểu này đã quá quen thuộc, cứ như cáo lạc bầy gà đánh cho mấy thằng còn lại ôm đầu mà bỏ chạy, chỉ còn lại hai người là anh trai của bạn nữ kia cùng thằng người yêu, Trần Thiên Nam không đánh tiếp mà cười nhạt nhìn đối phương nói.
- Sau này còn tiếp tục thì đừng trách tao.
- Mẹ mày chưa xong đâu, mày ch.ết với tao.
Thằng kia bật dậy lau đi máu mũi lao tới Trần Thiên Nam như một con trâu điên, chân đá ra một cước ngang hông, trong lòng Trần Thiên Nam lúc này đã phát cáu, con lợn này đã thích đau khổ thì hắn toại nguyện.
"Nam Sơn Nhu Hải Quyền."
Trần Thiên Nam hai tay như thái cực uyển chuyển nhẹ nhàng, tay gạt đi đòn chân của đối phương một cách nhẹ nhàng, một đòn đá 360 độ nhanh như cắt của đối phương đá tới mặt, Trần Thiên Nam hai tay xoay chuyện tựa như âm dương trời đất hòa hợp lại phá giải một cách nhẹ nhàng đòn chân của đối phương, túm chặt lấy cổ chân bằng cả hai tay, xoay người một cái tựa vai vào người đối phương dùng sức thực hiện ra một đòn quật thẳng đối phương xuống mắt đất, nơi này là đường bê tông một quật này thật sự đập xuống đối phương hiển nhiên thương tổn cực kỳ lớn.
Đám học sinh ở xung quanh cũng sợ hết hồn, một quật này đập xuống là phần đầu, lớ ngớ là ch.ết người như chơi, Trần Thiên Nam dĩ nhiên cũng biết được đòn thế này của mình có bao nhiêu sát thương, hắn có chừng mực của mình, đòn này không quật thẳng xuống mà chỉ muốn xách ngược đối phương lên hù dọa một trận, cho bớt phiền phức sau này.
- Nếu còn có lần sau, tao không ngại quật mày thẳng xuống mặt đất.
Trần Thiên Nam thả tay ra đối phương chống tay lộn một vòng ngã trên đất, rồi ngồi thẫn thờ trên mặt đường bê tông, vừa rồi chỉ thiếu chút nữa bản thân đập mạnh xuống mặt đường, kết quả rất có thể là vỡ đầu.
"Mau rút anh em."
Trần Thiên Nam đắc thủ dĩ nhiên là ra ám hiệu cho cả bọn rút, tý nữa mà chẳng may thầy cô bắt gặp thì to chuyện, cả đám liền ba chân bốn cẳng chạy mất hút, ngay cả thằng An cũng đã không thấy đâu, ở quán nước đầu ngã ba đường rẽ vào trường cả đám mười ba thằng nhìn nhau cười ha ha.
- Ha ha, ui za, có chút đau nhưng mà sảng khoái...
Thằng Quang ôm mặt kêu, cả đám cũng không có nhẹ nhàng, đứa thì quần áo xộc xệch, đứa thì mặt mũi bầm dập, tất cả gọi nước ra thịt thằng An một trận.
- Cảm ơn tất cả bọn mày, kì thật để tao gọi anh ra là xong mọi chuyện...
- Anh cái cứt chó a a a, chuyện này phải tự mình giải quyết như một thằng đàn ông chứ, đánh vỡ mồm mấy thằng kia mới hả giận được...
- ...
Trần Thiên Nam mỉm cười nhìn một đám kể lể đánh được bao nhiêu phát, theo góc độ của hắn đây mới là bạn bè chân chính, không có quan tâm tới đúng sai gì cả, chỉ cần bạn có chuyện sẵn sàng đổ máu, Trần Thiên Nam biết thời gian sẽ theo đổi tất cả, sau này mỗi người một ngả, có chí hướng riêng của mình, bạn bè đôi khi chỉ ngồi lại với nhau vài dịp mà thôi, không có cuộc vui nào không tàn cả, thời gian rất vô tình. Đột nhiên Trần Thiên Nam cảm giác lạnh tóc gáy, tựa như có một cặp mắt đang quan sát mình từ xa, hắn quay đầu nhìn về một phía.
"Cảm giác này là?"