Chương 36: JD, Đại Ca Giết Mày!

Trần Thiên Nam nằm thừ người trên giường nhìn những hạt mưa rơi bên ngoài cửa sổ, tâm trạng không biết vì nguyên nhân gì tự nhiên lại thấy buồn phiền, hắn thở dài một cái cứ như người mất hồn nhìn những hạt mưa bên khung cửa sổ.
- Tới.


Trần Thiên Nam đột nhiên quát một tiếng, bàn tay dơ ra phía trước làm động tác kéo một cái, từ bên ngoài có một giọt nước mưa bay vào lơ lửng trong tay Trần Thiên Nam, gương mặt buồn phiền của Trần Thiên Nam lập tức thay đổi, bộ mặt mừng như điên cười ha ha.
- Ha ha, cuối cùng cũng nắm được quy luật rồi.


Nhìn giọt nước trong tay bay vòng vòng quanh bàn tay, tựa như một sinh vật sống hắn thích thú, dị năng tưởng chừng như vô hình vô tướng, nhưng không phải, Trần Thiên Nam thử rất nhiều cách cuối cùng đã có điểm đột phá, điều khiển những vật thể rắn có hình dạng, dị năng bám vào bề mặt vật chất, niệm lực của hắn bao quanh từ đó điều khiển khống chế một cách dễ dàng, nhưng đối mặt với chất lỏng, độ khó của niệm lực tăng cao.


Trần Thiên Nam thử đem niệm lực của mình bao quanh một giọt nước mưa, từ đó có thể điều khiển được giọt nước mưa, độ khó cao hơn vật rắn rất nhiều, niệm lực tựa như vô hình vô dạng, nhưng ở trong trí tưởng tượng của hắn lại trở thành thứ có hình dạng, hư hư thật thật trộn lẫn với nhau, chuyện này thật sự rất thần kỳ, hắn cũng không biết phải lý giải kiểu gì, bản thân biết là có thể làm được, nhưng tại sao lại làm được nó rất khó hiểu.


"Phù."


Trần Thiên Nam thở dài một hơi, việc điều khiển chất lỏng tiêu tốn tinh thần rất nhiều, cần duy trì độ ổn định, lẫn phương hướng, kết cấu, đầu hắn lúc này đã có chút nhức lên, hắn đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, dơ tay ra cốc nước đặt ở trên bàn tay tới tay hắn, Trần Thiên Nam cảm thán không thôi, có dị năng thật sự là rất tốt, ít nhất là lười đứng dậy chỉ cần ngồi yên một chỗ sử dụng năng lực những thứ mình muốn trong khoảng cách năm mét đều bị kéo tới.


available on google playdownload on app store


"Mở ra không gian mô phỏng."


Trần Thiên Nam nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra tựa như bước vào một thế giới khác, mở cửa căn phòng ra, bên trong là một con chó màu xám, cơ bắp lực lưỡng cơ bụng tám múi, mặc một chiếc quần đùi hoa đang ngồi cầm tay cầm chơi điện tử trên màn hình máy tính, đây không phải ai chính là JD, đàn em ruột của Trần Thiên Nam, hắn cũng có chút bất đắc dĩ không thôi, trí tuệ siêu việt quả nhiên khác người, bên trong không gian mô phỏng này có thể vẽ ra, có thể mã hóa từ những ngôn ngữ máy tính viết code chẳng hạn, đây là do JD góp một phần công sức lớn tạo ra, tuy không tiếp xúc trực tiếp với mạng internet, nhưng thông qua hắn JD có thể thu thập đủ kiến thức dữ liệu, những tri thức về code, chỉ cần Trần Thiên Nam nhìn thấy qua đôi mắt JD có thể thông qua dữ liệu não bộ tiến hành ghi chép, đây chính là điểm mạnh của JD mà hắn phải tặc lưỡi cảm thán không thôi.


"Mình có nên thu thập tất cả dữ liệu của văn minh nhân loại không nhỉ?"


Một ý nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu Trần Thiên Nam, thử nghĩ mà xem hắn thu thập hết dữ liệu của nhân loại vào trong đầu thông qua JD ghi chép, lúc nào cần thì chỉ cần động não một cái lập tức có thông tin hiện ra trước mặt, kiểu gian lận này khỏi phải nói, có thể đem hắn làm gian thánh cũng được.


"JD ngươi có giới hạn lưu trữ không?"
"Đại ca, ta không có lưu trữ."
"Gì những thứ dữ liệu thu thập được đi đâu?"
"Nó tồn tại trong não bộ của đại ca, ta chỉ là đọc ra mà thôi."
"Ách, ý ngươi là những dữ liệu đó ở trong đầu tao á?
"Đúng vậy đại ca."


"Nhưng tao đâu có nhớ gì?"


"Thì đúng là vậy, đại ca không nhớ được không có nghĩa là bên trong não bộ không thu thập dữ liệu thông qua các giác quan bên ngoài như mắt mũi, tay chân...não bộ là bộ phận quan trọng nhất của con người, cũng như một số giống loài khác nữa, để ví dụ sự rộng lớn của não bộ ta chỉ có thể so sánh với vũ trụ mà thôi."


"Chuyện này tao cũng hiểu sơ sơ, vốn tưởng rằng là ngươi có thể ghi chép toàn bộ dữ liệu, ai dè."
"Cũng không thể nói thế được đại ca, ta cũng có thể thu thập lưu trữ, nhưng ta không thích, đại ca à ỷ lại là không tốt đâu."


Trần Thiên Nam bị JD bắt được điểm điểm đen trong lòng chỉ biết cảm thán một hơi, con hàng JD này hết thuốc rồi.
"Con người cả một đời chỉ sử dụng khoảng 10% não bộ, nếu vận dụng được cả 100% không biết sẽ là cảnh tượng gì nữa."


"Đại ca à, nếu mà vận dụng được hơn 100 tỷ tế bào thần kinh, chắc là sánh ngang với thần, chờ mong một ngày đại ca có thể khiến cho cái đầu mình phát sáng hào quang như vậy, ta cũng được thơm lây."


Gương mặt chó của JD khẽ nhếch nhếch, biểu thị khinh bỉ tràn ngập trên mặt chó, dùng ánh mắt không chút che dấu sự ti tiện nhìn thân thể mô phỏng của Trần Thiên Nam nói, hắn nhướn mày trong tay xuất hiện một con phóng lợn gầm lên.
"JD con chó này, hôm nay mày ch.ết với tao."


Trần Thiên Nam lao vào đâm một phóng, JD trong bộ dạng chó tám múi bụng không có yếu thế nhảy lùi về sau tránh một phóng của hắn, trong tay xuất hiện một khẩu gatling sáu nòng nhếch miệng cười.
"Đứng trước gatling chúng sinh bình đẳng."
"Con mẹ nó."


Trần Thiên Nam nhất thời cứng đờ người đứng ch.ết chân tại chỗ, con phóng lợn trong tay đang dơ lên cao chuẩn bị đâm xuống cũng dừng lại trên không, JD miệng chó cười hèn hạ một tiếng.


"He he đại ca, nói cho người một bí mật, ta đã móc nối một số sợi thần kinh cảm giác của đại ca, cảm giác chắc chắn không tệ."
"Pằng...pằng...pằng..."
Khẩu gatling trong tay JD nhả đạn, Trần Thiên Nam cả đứng ở đối diện cả người biến thành trăm ngàn lỗ thủng, khóe miệng co giật liên hồi.
"JD, đại ca giết mày."


Trần Thiên Nam thân thể tả tơi trăm ngàn lỗ thủng run rẩy nhìn JD ở đối diện, cây phóng lợn trong tay tự như một quả tên lửa hành trình lao tới chỗ JD.
"Thần khí oai."
Trần Thiên Nam một phóng xuyên tim JD, thân thể trăm ngàn lỗ thủng đứng đó cười ha ha tựa như cường giả vô địch.


"Đại ca, nếm thử tên lửa xuyên lục địa của ta."
Từ trên trời một quả tên lửa to tổ bố lao xuống thẳng đỉnh đầu Trần Thiên Nam, hắn cả người lung lay trước sức mạnh hủy diệt.
"Bùm."


Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ không gian mô phỏng bị xóa xổ, Trần Thiên Nam mở mắt khóe miệng không nhịn được co giật liên hồi.
- JD ngươi đúng là làm cho đại ca mở mang tầm mắt, phản rồi phản hết rồi.
"Đại ca yếu thì không nên ra gió ha ha..."


Trần Thiên Nam vươn người một tiếng, xương cốt nổ răng rắc, thời gian vừa qua hắn cùng JD kết hợp với nhau tạo ra không gian mô phỏng có bước tiến vượt bậc, sử dụng những đoạn code, những hình vẽ 3D, đủ thể loại làm ra một không gian chân thân sống động, độ phân giải hiện tại có thể chấp nhận được, thời gian còn cần cải tiến thêm.


"JD này, đại ca ngươi không có tiền, chúng ta làm ra một tựa game chiến đấu bán lấy tiền, thế nào?"
"Được đại ca, sứ mệnh của JD là đưa đại ca tới đỉnh cao."


"Tốt, bất quá ở thế giới thực khó khăn rất nhiều, trước hết cần phải có máy tính đã, phiền ch.ết đi được, tiền đâu mà mua máy tính bây giờ? Hazz"


Hiện thực vẫn luôn luôn tàn khốc, ở trong không gian mô phỏng tựa như dễ dàng hơn rất nhiều thế giới thật, Trần Thiên Nam hai tay xoa xoa cằm đau khổ suy nghĩ rồi cuối cùng chẳng nghĩ ra cách gì liền đắp chăn đi ngủ, ngày chủ nhật cứ như vậy trôi qua một cách yên bình.






Truyện liên quan