Chương 56: Ngọc Không Mài Không Quý
- Tặng cậu.
Trần Thiên Nam tặng cho Nga một hộp quà nhỏ màu xanh lam bên trên có thắt một cái nơ nhỏ màu vàng, Nga nhận lấy hộp quà của Trần Thiên Nam mỉm cười cảm ơn.
- Cảm ơn Nam nhé.
Nga mở ngay hộp quà mà Trần Thiên Nam đã tặng, từ bên trong lấy ra một sợi dây chuyền bằng bạc tinh xảo, có một mặt dây chuyền hình giọt nước ở giữa có đính một viên ngọc màu tím hồng rất đẹp mắt, đây là Trần Thiên Nam trong lúc rèn luyện tay nghề mài ngọc của mình đã đính vào dây chuyền bạc một mặt đá quý, cũng không tính là cao siêu gì chỉ đơn giản là đính viên đá lên dây chuyền bạc, hắn cũng không biết tặng gì cho Nga nên đem sản phẩm trong quá trình luyện tay nghề của mình ra đem tặng.
- Dây chuyền đẹp quá.
Nga cười tươi như hoa nhìn dây chuyền, Tuyết ngồi bên cạnh Trần Thiên Nam cũng gật đầu khen ngợi, Trần Thiên Nam thì chỉ gãi gãi cái mũi, đúng là dây chuyền rất khá đẹp, là mẫu sản phẩm mới mà hắn lấy ở cửa hàng lần trước bán ngọc, còn viên ngọc thì nhìn qua có vẻ không được hoàn hảo cho lắm, cái này hắn cũng hết cách, ai bảo hắn vừa mới mò mẫm chế tác ngọc chứ chẳng có chút tay nghề cao siêu nào.
- Phỉ thúy tử la lan?
Đột nhiên ông của Nga nhìn sợi dây chuyền mà Trần Thiên Nam tặng cho Nga lên tiếng kinh ngạc, Trần Thiên Nam cũng không kém phần ngạc nhiên nhìn qua ông của Nga, không ngờ ánh mắt của ông lại rõ như vậy, thấy ánh mắt của Trần Thiên Nam nhìn tới mình, ông của Nga mới nói.
- Trước kia ông có qua bên Trung một thời gian không ngắn, hơn chục năm bên đó, tính ra ông là một thợ kim hoàn khá có tay nghề, đáng tiếc đắc tội với người ta cũng chỉ đành về nước, hazz...
Trần Thiên Nam ánh mắt sáng lên, các cụ có câu "Không thầy đố mày làm nên" dĩ nhiên câu này cũng không hoàn toàn đúng, nhưng tám phần mười là như thế, hắn đang học chế tác ngọc, một phần là học ở trên mạng, phần còn lại là tự mày mò, nay tự nhiên bày ra cơ hội được học tập từ một người có tay nghề hắn không tranh thủ thì đúng là ngu rồi.
"Múa rìu qua mắt thợ."
Hắn có chút ngại ngùng không thôi, nhìn kiểu gì thì cũng thấy viên ngọc mà hắn mài giũa không được tốt cho lắm, lại mang thứ này đi tặng người ta trong lòng cũng có chút chột dạ.
- Cho ông mượn xem.
Ông của Nga dơ tay mượn lấy chiếc vòng đánh giá viên ngọc nhỏ một hồi thở dài thườn thượt nói.
- Tinh phẩm tử la lan, thứ này nếu thêm chút chế tác tăng thêm góc cạnh độ bóng mượt, giá trị bán ra có thể lên đến cả trăm triệu chứ chẳng chơi.
Trần Thiên Nam cười cười không nói, đúng là đối với người có tiền thứ đó mới đáng giá một trăm triệu, còn đối với những người như hắn thứ đó cũng chỉ là một viên đá, dĩ nhiên Trần Thiên Nam cũng hiểu đôi chút giá trị trong đó, người có tiền mặc trên người bộ đồ mấy trăm nghìn người ta gọi đó là sự giản dị, khi đeo chiếc đồng hồ giá cả mấy trăm triệu điều đó người khác nhìn vào lại là điều hiển nhiên, giá trị của đồ vật quyết định bởi khách hàng của nó.
Từ thời xa xưa vàng bạc đá quý chính là những vật được liệt vào danh sách châu báu, vì độ hiếm có, dần dần con người gắn cho cái mác giá trị cao quý cho những vật như vàng bạc đá quý, và những kẻ sở hữu chúng nâng giá trị bản thân cũng như phân chia đẳng cấp xã hội, thứ giai cấp luôn luôn tồn tại trong xã hội từ cổ đại cho tới hiện đại và sẽ không thay đổi.
- Quà của cháu quá quý, con bé Nga không thể nhận.
Trần Thiên Nam lắc đầu nói.
- Không quý ông, nó đơn giản là tình cảm bạn bè cháu tặng Nga, nói ra hơi xấu hổ cháu đang học chế tác, đây là thành quả tốt nhất mà cháu tạo ra được, còn xin ông cuối tuần cháu chạy qua đây học ông tay nghề.
Ông của Nga nhìn Trần Thiên Nam khẽ cảm khái một tiếng, ông gặp nhiều người, cũng bôn ba xứ người nhiều năm, đánh giá con người rất chuẩn, cậu bạn này của cháu gái gương mặt sáng láng, ánh mắt trong suốt khác hẳn với những người khác, tính cách lại làm ông cảm giác được sự trưởng thành trầm ổn hơn bạn bè chăng lứa, nói thật trong lòng ông rất thích thằng bé.
- Được có rảnh cuối tuần cứ qua đây, biết gì ông sẽ dạy, nghề chọn người chứ người không chọn nghề, biết nhiều một ít tương lai còn dễ sống.
Đám khác hóng hớt chuyện của Trần Thiên Nam với ông của Nga trò chuyện với nhau đều nhìn chiếc vòng bạc hơi kinh ngạc, giá trị cả trăm triệu không phải con số nhỏ với đám còn đang ăn bám bố mẹ như bọn họ, Trần Thiên Nam trong lòng cũng có suy nghĩ "ngọc không mài không quý, người không học không hay" giá trị của ngọc sau khi chế tác biến chuyển không hề nhỏ, hắn bán mấy mảnh lớn mới được sáu trăm triệu, nếu đám đó chế thành viên ngọc nhỏ như sợi dây chuyền mà hắn tặng Nga thì ít nhất cũng phải ba bốn mươi cái, theo lời ông của Nga mài dũa chế tác tốt có thể bán được cả trăm triệu, vậy giá trị tăng không chỉ gấp đôi mà là gấp mấy lần.
"Ngọc bất trác bất thành khí."
Trần Thiên Nam bấy giờ mới hiểu được câu nói này chuẩn nghĩa đen của nó, cơm nước xong xuôi cả đám ngồi chơi một lúc rồi cũng lục tục ra về, Nga nhìn Trần Thiên Nam cười nói.
- Cảm ơn Nam.
- Ừm mình về đây bye.
- Bye Nga nhé.
Tuyết cũng chào rồi chạy theo Trần Thiên Nam đang dắt xe ra cổng, nhìn theo bóng dáng Trần Thiên Nam khuất bóng Nga khẽ thở dài đưa tay vào trong cổ lấy ra mặt dây chuyền tay sờ nhẹ trên viên ngọc màu hồng, lặng người một lúc mới quay người đi vào trong nhà.
- Nam thích Nga à?
Đột nhiên đang đi Tuyết chu môi lên hỏi Trần Thiên Nam, hắn nghe xong chẳng biết là cô nàng này nghĩ cái gì trong đầu nữa, cũng không có ý định nói dối lắc đầu nói thật.
- Không có.
- Vậy Nga thích cậu thì sao?
- Dở à? Nga có suy nghĩ của Nga, có tình cảm của cậu ấy, cậu ấy thích hay ghét ai là quyền của cậu ấy, tớ cũng thế, thích thì là thích còn có nên duyên hay không thì để ông trời ông quyết, hợp tan như bèo nước.
- Như ông cụ non.
Tuyết lẩm bẩm rồi im lặng không nói gì thêm, gương mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ vấn đề gì sâu xa lắm, Trần Thiên Nam thở nhẹ một cái không tiếp tục suy nghĩ mà chăm chú lái xe, lớ ngớ tông vào người ta thì bỏ mẹ, đền ốm xác.
- Vào quán trà sữa kia ngồi một lát đi Nam, còn sớm về mẹ tớ không mắng đâu.
Tuyết chọc chọc vào eo Trần Thiên Nam rồi chỉ chỉ, hắn gật đầu rồi phi xe vào quán, gọi hai cốc trà sữa rồi cả hai ra bàn ngoài gần đường ngắm cảnh về chiều tối, Tuyết lúc này mới lấy điện thoại ra chụp ảnh lung tung, Trần Thiên Nam thì ngồi thừ người suy nghĩ phiêu đãng theo những dòng xe qua lại trước mặt, đột nhiên chuông tin nhắn vang lên Trần Thiên Nam mở ra thì thấy Loan nhắn tin cho hắn còn kèm theo meme giận dỗi phồng má trợn mồm.
"Nam ghê thật."
Trần Thiên Nam:
"Ghê gì mà ghê? Dở à tớ nhìn như bao người bình thường khác, chỗ nào ghê chứ :(("
"Đây."
Tuyết gửi ảnh chụp màn hình, bên trong là bức ảnh Trần Thiên Nam ngồi trong sinh nhật của Nga, bên trái là Tuyết bên phải là Nga, cả hai cười tươi rất xinh xắn, hắn ngồi ở giữa thì đần mặt, hắn cười gượng gạo xem lại facebook thì ra là Nga đăng lên rồi gắn thẻ cả hắn cùng Tuyết vào.
"Bạn học á, nỗi rồi còn gì, nay tớ đi sinh nhật bạn cùng lớp mà, nhân viên duy nhất hiện tại của tớ."
"Cứ liệu đấy, hứ."
Trần Thiên Nam nhoẻn miệng cười, hắn thích cái cảm giác này, không rõ ràng lại như đã tỏ, hai người xem nhau như một mối quan hệ chưa có lời, hắn cũng không định vội vàng, thời gian sẽ có đáp án.
Tuyết khẽ nhìn qua Trần Thiên Nam không phải cố ý nhìn lướt qua điện thoại của hắn một cái.
- Về thôi Nam.
- Ừm.
Trần Thiên Nam cất điện thoại sau đó lai Tuyết thả nguyên vẹn ở cổng nhà, không biết vì cái gì Tuyết không nói gì mà lủi thủi đi vào trong nhà luôn, Trần Thiên Nam cũng chỉ vẫy tay cũng không quá để ý liền nổ máy phóng xe đi.