Chương 58: Nhớ Rửa Sạch Cái Cổ
Eudora quay phắt lại phía sau lưng, từ bao giờ đã có một người xuất hiện ngay phía sau nhe răng trợn mắt nhìn, Lê Khải liếc qua Trần Thiên Nam một cái cũng không lo lắng.
- Ta đang tự hỏi các ngươi là người của ai? Nói một lần tiện tay ta dọn luôn một thể cũng không chừng.
- Không biết sống ch.ết.
Eudora búng đồng xu trong tay lên không trung, ngón tay búng một tiếng miệng quát.
- Ác Ma Thì Thầm.
Lê Khải dương mắt nhìn tên nhóc trước mắt làm trò cũng không có có động thủ, khoanh tay trước ngực dựa người vào vách tường giống như đang xem biểu diễn nhìn đối phương làm trò.
"What do fuck."
Không thấy đối phương có chút ảnh hưởng Eudora chửi thầm trong lòng, hắn đã phát động công kích của mình nhưng đối phương cứ như đang xem bản thân hắn diễn xiếc, Eudora biết đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều, đang muốn quay người bỏ chạy chợt trong lòng run lên động cũng không dám động khi trên chán đã có một họng súng đã chĩa vào đầu mình mang lại cảm giác lạnh lẽo.
- Nhóc con làm cái gì đấy?
Lê Khải không vui nhìn cô gái đang chĩa súng vào đầu Eudora, cô gái nghe Lê Khải nói liền thu súng lại lùi về phía sau một đoạn mới nghiêng đầu lén nhìn Lê Khải rồi cất tiếng.
- Ông Khải không ngờ ông vẫn trẻ khỏe như như ngày cháu còn bé.
- Xí, đang nói móc ông già này à.
Lê Khải bĩu bĩu cái môi, trong lòng cũng cảm thán không thôi, con bé này ngày nào còn thò lò mũi xanh được ông mình mang đến gặp Lê Khải nhờ trị liệu tổn thương cơ thể, ở với ông nơi đó cũng ngót một năm.
- Tự nói hay dùng bạo lực xong rồi nói.
Lê Khải đi trước mặt Eudora nhàn nhạt nói, lúc này Eudora đối diện với áp lực lớn chưa từng có trong cuộc lời, một cảm giác bản thân là một con thuyền nhỏ đang đối mặt với một cơn giông bão cuồn cuộn.
"Cấp S, không...không thể nào...mình làm gì xui xẻo đến mức gặp nhân vật cấp độ thần linh như vậy..."
Eudora trong lòng một trận gào thét cho dù gặp thủ lĩnh của tổ chức cũng không có kinh khủng như người trước mặt, chán đã ướt đẫm một hồi muốn cử động dơ tay lau mồ hôi trên chán nhưng cả người mềm nhũn không có một chút khống chế.
- Nhện Đen, tôi là thành viên của Nhện Đen.
Giọng nói của Eudora run rẩy không rõ ràng cất lên, không ai biết áp lực lúc này mà hắn phải nhận lớn đến như nào, có lẽ là khủng bố nhất trong đời. Lê Khải nghe xong thì nghiêng nghiêng cái đầu sang bên cạnh khẽ ho một tiếng.
- Này nhóc con biết Nhện Đen không? Tổ chức này lớn hay nhỏ?
- Lớn lắm ông, nghe nói còn có không ít cấp S tồn tại, cụ thể là mấy người tình báo của ta không nắm được.
- Cái gì? Thế giới thay đổi rồi à, sao nghe cứ như củ cải trắng bán ngoài chợ, hỏng rồi, không được có lẽ ta nên về núi dưỡng già.
Lê Khải vẻ mặt như nuốt phải bọ trợn mắt trắng dã, Eudora ra khóe miệng giật giật, tình báo của đối phương hình như không đúng lắm, đến bản thân hắn là thành viên của Nhện Đen cũng không biết tổ chức rốt cuộc có dị năng giả cấp S hay không nữa, mà đối phương còn nói không ít, cái gì là không ít có lẽ là trên hai.
- Có bao nhiêu dị năng giả cấp S?
Ánh mắt Lê Khải chăm chú nhìn Eudora mà hỏi, nhận được câu hỏi Eudora tính lắc đầu nói không biết nhưng sau đó lại vội vàng áp chế cái đầu muốn lắc của mình dừng lại, không khéo chỉ vừa lắc một cái đầu hắn đã rơi khỏi cổ mất, đối mặt với bậc này cường giả Eudora không dám chắc bản thân mình có thể chịu được giày vò.
- Cấp bậc của tôi trong tổ chức chưa đủ để biết được chuyện này, chỉ biết cấp A có không ít, hơn mười người, cấp B trở xuống số lượng không rõ, tôi cũng chỉ làm việc ở mảng ngoài không rõ bên trong.
Lê Khải mặt nhăn hơn quả táo tàu, cấp A hơn mười người nghĩa là đối phương có hơn mười kẻ sánh ngang Tiên Thiên võ đạo, từ bao giờ loại này cường giả lại nhiều như rau dưa vậy, phải biết Lạc Hồng Nam Sơn truyền thừa cũng đã mấy nghìn năm, hưng thịnh suy sụp nhấp nhô trong dòng sông lịch sử số lượng Tiên Thiên chưa bao giờ vượt quá mười ngón tay, đối phương túm một cái vớt được cả rổ, Lê Khải thậm chí còn nghĩ từ luôn thằng chắt của mình vì cái đống rắc rối này.
"Vèo."
Lê Khải vung tay tát một cái Eudora bị một cái tát văng vào tường nhe răng ngất xỉu rơi xuống đất, bấy giờ mới quay sang nói.
- Thả con săn sắt, bắt con cá rô?
- Không phải đâu ông, đến con nào ta thịt con đấy.
- Mồi câu đâu?
- Kia kìa ông.
Cánh tay chỉ vào Trần Thiên Nam đang nằm ngất xỉu dưới đất, Lê Khải nhướn nhướn lông mày chắp tay sau đít nói.
- Là ý của ông cháu?
- Vâng ông, cả ý của ông Hùng.
- Giỏi cho hai thằng ranh dám mang chắt ta đi câu, gọi thằng Long đến gặp ông, bảo nó nhớ rửa cái cổ sạch sẽ một chút.
Cô gái nghe vậy thì rụt cổ lại cười méo cả miệng, thầm nghĩ trong lòng đợt này ông nội xác định là nhừ người, cũng chỉ có người đứng trước mặt này mới không chút kiêng nể dám làm như vậy.
- Vâng ông.
Lê Khải bấy giờ mới tới kiểm tr.a Trần Thiên Nam thấy hắn không bị thương nặng mới cõng lên vai nói với cô gái.
- Xử ra sao nhìn rồi làm.
Sáng ngày hôm sau Trần Thiên Nam tỉnh lại, đầu vẫn còn đau như búa bổ, hắn nhìn xung quanh nhận ra là phòng mình đoán chừng là cụ ngoại ra tay cũng thở phào một cái, khẽ lắc đầu cho tỉnh táo nhưng cảm giác đau đớn vẫn không giảm xuống chút nào khiến hắn vô cùng khó chịu, vớ lấy cái điện thoại xem giờ thì đã hơn năm giờ sáng, hắn quyết định hôm nay nghỉ không đi rèn luyện như thường ngày, đầu của hắn chịu không nổi.
Ngồi khoanh chân trên giường Trần Thiên Nam tu luyện Thiên Hà Tinh Đô Quyết, sau đó liền cảm nhận được cơn đau đầu giảm bớt biết là có tác dụng hắn liền tập chung tinh thần luyện tập phương pháp quán tưởng tinh thần.
Buổi học diễn ra bình thường Nga cũng không có gì bất thường khiến Trần Thiên Nam yên tâm không ít, có một chút biến động nhỏ chính là Trần Thiên Nam được tuyển vào khóa ôn thi học sinh giỏi Vật Lý, lần này là hắn chủ động xin vào, trong các môn Toán, Hóa, Lý liên quan chuyên sâu đến rất nhiều ngành nghề được coi là mũi nhọn, khoa học công nghệ nghiên cứu rất nhiều đa dạng kiến thức liên quan tới những môn học này rất nhiều, vì thế Trần Thiên Nam quyết định xin vào đội tuyển Vật Lý lấy cơ sở sau này tiến vào những trường đại học top đầu.
Biết tin Trần Thiên Nam chọn Vật Lý cô giáo dạy Hóa tiếc mãi không thôi, còn thầy Long dạy Lý cười như nhặt được vàng, trong lớp cũng có không ít người được chọn đi thi học sinh giỏi.
- Tuyết công chúa, sao mấy hôm nay cứ như người trời thế?
Thứ bảy ngày cuối tuần bốn tiết học kết thúc hôm nay về sớm Trần Thiên Nam đi bên cạnh Tuyết nghi hoặc cất tiếng hỏi.
- À không có gì, mình hơi mệt thôi.
- Ừm uống thuốc vào nhé, có chuyện gì khó khăn giúp được mình sẽ giúp không phải ngại.
Trần Thiên Nam nói lời thật lòng, Tuyết nghiêng đầu sang nhìn Trần Thiên Nam đột nhiên nói.
- Vậy cậu có thể giúp tớ hết đơn phương được không?
- Ách, với ai cơ?
Trần Thiên Nam vừa nói xong liền muốn nhét luôn cái rẻ lau vào mồm mình, Tuyết bước tới trước chặn lại Trần Thiên Nam nhìn thẳng mắt hắn.
- Với cậu.
Trần Thiên Nam nhìn Tuyết không biết phải trả lời như thế nào, giả ngu mãi cũng không được, nói lời thật thà thì tình cảm bạn bè sẽ có vết nứt sau này khó nhìn mặt nhau, hắn không có tình cảm với Tuyết, đây là sự thật hiển nhiên không thể chối cãi.
- Đùa cậu thôi, mặt cậu nhìn buồn cười quá đi mất cứ như bị táo bón thế, ra cổng uống nước với Nga đi, nãy hẹn rồi.