Chương 133: Công Chúa Cố Chấp

Nguyên cả buổi chiều Trần Thiên Nam phục vụ Lê Huyên Huyên, ăn uống trò chuyện, giới thiệu đủ thứ trong nhà, mở cả Tivi lên trước tiên giới thiệu về thời đại luật pháp, cái nhấn mạnh nhất chính là không được giết người.
- Trần Thiên Nam ngươi nói thời đại nhà Lê đã qua hơn một nghìn năm?


- Cái này đúng là như vậy.
Tới lượt Lê Huyên Huyên khiếp sợ, hơn một nghìn năm, ta ở trong mộ địa đã hơn một nghìn năm? Làm sao có thể.
- Sao ta có thể sống hơn một nghìn năm chứ?
"Cái này hỏi mình biết thế quái nào được."


Trần Thiên Nam tỏ vẻ bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy Lê Huyên Huyên này rất thông minh không có khờ khạo dễ lừa, chỉ nói qua một cái, từ một suy ra ba ngay lập tức, hắn cảm thấy mình còn không bằng đối phương, tuy nhiên chuyện của cụ ngoại lại rất cố chấp, không chấp nhận cứ một tiếng Lê Tường mà gọi, nhận định chắc chắn Lê Khải là Lê Tường không có thay đổi ý nghĩ dù đã qua ngàn năm.


Ăn cơm tối xong Lê Huyên Huyên xoa xoa cái bụng của mình thỏa mãn cười nói.
- Thời đại này thật tốt, ăn uống thoải mái, nhiều thứ chơi vui, Nam Nam cho ta chơi game mà ngươi nói đi.
- Vào phòng.
- Cái này?
Nghe thấy vào phòng riêng của Trần Thiên Nam vẻ mặt của Lê Huyên Huyên nhìn qua Lê Khải, lắc đầu.


- Ta không thể vào phòng người đàn ông khác, Lê Tường chàng không được hiểu lầm thiếp.
Lê Khải xoa xoa cái chán, lắc đầu nói.
- Hắn là hậu nhân ta, coi như con cháu trong nhà mà đối đãi, lễ nghi phong tục xưa bỏ đi, tiếp thu những gì mà bọn nó dạy, đừng cố chấp.


- Thiếp biết rồi, vậy thiếp đi theo Nam Nam.
Lê Huyên Huyên tung tăng chạy đi, Lê Khải đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, tất cả người còn lại đang nhìn bằng ánh mắt quái dị, Lạc Ảnh cười nói.
- Sư tổ có nghĩ tới nên sinh một đứa cho con bế không?
- Biến đi.


Lê Khải trợn mắt trắng dã, những người khác nhìn Lê Khải cười thảm, xong lại nhìn về phía Lê Huyên Huyên vừa đi, trong lòng tất cả đều có chung một suy nghĩ, đây nhất định là một giấc mơ.
- Nam Nam, mau dạy ta chơi máy tính.


Trần Thiên Nam dạy cho Lê Huyên Huyên thao tác máy tính cơ bản, xong mở game hướng dẫn Lê Huyên Huyên chơi, ánh mắt hứng thú cùng nụ cười treo nơi khóe miệng làm Trần Thiên Nam cảm giác tựa như một đứa trẻ con đang hứng thú tìm hiểu thế giới mới, nghĩ lại thấy cũng đúng, người của một nghìn năm trước xuất hiện ở thế giới hiện đại dĩ nhiên là hứng thú rồi, nghĩ tới chuyện nữ quỷ Huyên Huyên này sống hơn một nghìn năm, hắn có cảm giác quái dị cùng hâm mộ không thôi.


Trường sinh bất tử ai mà không muốn, trừ khi mấy kẻ chán nản với cuộc sống này mới không muốn trường sinh bất tử, Trần Thiên Nam cảm giác chưa có chán nên thèm nhỏ cả dãi, bất quá chuyện này không thể nào, nghe cụ ngoại nói qua thuật sĩ Lê Tường kia không biết là thần thánh phương nào lại có thủ đoạn vô biên như vậy, không biết bây giờ còn sống hay đã ngỏm rồi.


Nghĩ đi nghĩ lại vấn thấy ảo ma ca na đa chuyện này nói tiếp nhận trong một sớm một chiều thì chịu, không tài nào tiêu hóa nổi chuyện kinh dị khó tin này, Trần Thiên Nam để cho Lê Huyên Huyên ngồi chơi máy tính rồi chạy tọt ra ngoài.


- Cụ ngoại nữ quỷ Huyên Huyên kia xử lý kiểu gì bây giờ? Hay cụ mang về Nam sơn đi, ở đây chắt không dám ngủ ngon.


- Không thể, để ở đây chuẩn bị cho nàng một cái thân phận, xong cho đi học cùng đám chắt các ngươi, trông chừng dạy dỗ cẩn thận không là có án mạng chứ chẳng chơi, thú dữ không thể không cẩn thận.
- Chuyện này cụ xem thế nào? Chắt đỡ không nổi.


- Không đỡ nổi cũng phải đỡ, không nói nhiều chốt phương án.


Hôm nay bà nội cùng cô Linh đi chơi bên nhà họ hàng không ở nhà, mọi người nói chuyện vấn đề nhạy cảm khá thoải mái không cần phải dấu diếm cô Linh, Trần Thiên Nam cái đầu to ra, cảm giác lạnh hết cả tóc gáy, cụ ngoại chơi thật xấu, mang của nợ kia tới đây rồi vung tay ném, đúng là hại đám cháu chắt mà, hắn muốn khóc thành tiếng, đây không phải chuyện có thể đùa, lơ là sẽ ch.ết người như chơi.


- Nam Nam mau vào đây, xem nó hộ ta.


Lê Huyên Huyên chạy xuống bếp kéo Trần Thiên Nam trở lại phòng, hắn gục đầu ngoan ngoãn đi theo sau, trở vào phòng thấy màn hình game đã bị thoát ra liền mở lại cho Lê Huyên Huyên, chỉ dạy thêm một số thứ, như một con nghiện mới tiến vào thế giới hút chích, Lê Huyên Huyên chơi tới nửa đêm còn chưa muốn đi ngủ.


Không biết xưng hô kiểu gì Trần Thiên Nam lấy ngoại hình đối phương đành phải gọi là chị, còn về chỗ cụ ngoại có ôm ấp công chúa cổ đại này về phòng hay không hắn không biết, giải quyết sự tình trước mặt đã, chuyện sau này tính sau.
- Chị Huyên Huyên không đi ngủ sao? Muộn rồi.


- Ồ vậy ta đi ngủ, chỗ của ta ở đâu Nam Nam?
Trần Thiên Nam mang Lê Huyên Huyên sang nhà cô Linh, bên này còn phòng chống không có ai ngủ, cụ ngoại Lê Khải cũng ở bên này.
- Đây là phòng của chị, sau này chị sẽ ở đây, cụ ngoại ở bên phòng kia, có gì tí nữa hai người nói chuyện với nhau, em về ngủ đây.


- Ta biết rồi, đa tạ Nam Nam.


Kiều tây kiểu ta này hắn tạm thời cũng quen, chả để ý mà chạy tót về phòng nhảy lên giường đắp chăn đi ngủ, ngày hôm nay tựa như một giấc mơ trôi qua, cần phải bổ sung tinh thần một cách no đủ ngày mai còn có tinh thần mà hầu hạ vị công chúa cổ đại kia, càng nghĩ càng thấy kinh dị cố gắng lắc đầu nhấn chìm mình vào trong giấc ngủ.


Đứng trước cửa phòng Lê Khải, Lê Huyên Huyên gương mặt lộ vẻ do dự cuối cùng vẫn đập cửa.
"Cạch."
Lê Khải muốn trốn cũng không được, đành phải mở cửa phòng để Lê Huyên Huyên đi vào.
- Thiếp tới chúc chàng ngủ ngon.
- Ừm, ngủ đi.
- Chàng không cần thiếp phục thị?


Vẻ mặt Lê Huyên Huyên hơi đỏ lên, Lê Khải nhìn bộ dạng trẻ trung xinh đẹp của đối phương cũng không nhấc lên nổi tí tâm tư dục vọng nào cả, vì cơ bản hai người không quen biết, lại giống như một nữ quỷ từ trong cổ mộ đi ra, Lê Khải trong đầu vẫn mặc định Lê Huyên Huyên chính là một bộ xương người di động, tránh còn không kịp nói gì tới chuyện tình cảm.


- Ta thật sự không phải Lê Tường gì đó, rất có thể Lê Tường là tổ tiên của ta, ta với hắn có chút giống nhau hay không thì ta không biết, nhưng muốn nói rõ với cô, ta không phải Lê Tường, ta là Lê Khải.


Lê Huyên Huyên nhìn chằm chằm Lê Khải, lần này không có khóc lóc hay làm trò, nhẹ nhàng gật đầu nói.
- Chàng không phải Lê Tường.
- Chính xác.
Lê Khải hài lòng gật đầu, vẻ mặt đã giãn ra không ít, nhưng câu sau của Lê Huyên Huyên làm Lê Khải muốn ngất.


- Vậy thiếp không yêu thích Lê Tường thêm nữa, thiếp chôn vùi vào quá khứ, sống với hiện tại, thiếp nói mình yêu thích Lê Khải được không?
"Được cái khỉ khô."


Lê Khải thật sự muốn chửi ầm lên, nữ quỷ công chúa ở vấn đề này thật sự cố chấp, không biết tại sao cứ nhận định bản thân mình là Lê Tường gì đó, đem hết tình cảm đặt lên người lão.


- Đi ngủ đi, đừng nói chuyện này thêm nữa, ta ngủ trước đây, đừng phá phách gì đấy, công an tới bắt có mười cái mạng cũng không chạy nổi đâu.
- Thiếp biết rồi, chàng yên tâm, quốc có quốc pháp gia có gia quy, thiếp sẽ tuân thủ luật pháp ở thời đại này, chàng yên tâm.






Truyện liên quan