Chương 140: Áp Lực Của Đỉnh Cao
Thằng Tú cận gương mặt lộ vẻ vui mừng điên cuồng chạy vào trong nhà tìm Trần Thiên Nam, bộ dạng mười phần kích động nói.
- Tao hiểu rồi, tao hiểu hết rồi mày ạ, cái thứ bảo mật đấy khủng khiếp thật, nó hầu như vượt qua tất cả bảo mật hiện tại, thậm chí tao còn có thể hack được dễ dàng các phần mềm bảo mật...
Còn không để thằng Tú cận bô bô cái mồm Trần Thiên Nam đã ra hiệu cho nó im lặng, chỉ chỉ vào cái điện thoại nói.
- Chuyện này đừng có nói bằng mồm, không phải mày không rõ công nghệ nghe lén của điện thoại đấy chứ.
Thằng Tú bừng tỉnh gật đầu, điện thoại hay tivi...các đồ điện tử rất dễ bị cài vào phần mềm nghe lén, ngầm tự động chiếm quyền kiểm soát thu âm của điện thoại, việc này không phải quá khó khăn, thậm chí còn được các hãng điện thoại cài vào phần cứng hệ thống, hoặc thông qua một số cách thức khác làm chuyện gián điệp thu thập thông tin người dùng.
Kéo thằng Tú vào trong phòng ném hết đồ đạc điện tử ra bên ngoài, hai thằng ở trong bắt đầu thảo luận một số chuyện, Trần Thiên Nam chỉ chỉ cái máy tính của mình thằng Tú hiểu ý liền mở máy tính lên bắt đầu thao tác điên cuồng, tốc độ thao tác trên bàn phím không chậm hơn so với máy tính của nó một chút nào, quá trình gần hai tiếng đồng hồ thằng tú tạo ra một phần mềm bảo mật được nó đặt tên là VNBM 1.
- Mày xem.
Thằng Tú cận nhìn Trần Thiên Nam vẻ mặt nghiêm túc, Trần Thiên Nam ngồi vào máy tính bắt đầu thao tác, trong không gian mô phỏng gọi JD ra, con hàng này không phải quá trâu bò nhưng ở một mức độ hoàn thiện thì phải gọi nó là ông hoàng chỉnh sửa, chiều hướng toàn vẹn, lỗi bug game toàn JD hoàn thiện, Trần Thiên Nam trình độ so ra còn kém đối phương cả một bậc, hắn không có thời gian như JD suốt ngày cắm đầu vào một vấn đề, toàn thời gian, không cần ngủ nghỉ ăn uống.
"Đại ca có vấn đề ngay từ đầu, chỗ này cần sửa..."
Mất thêm bốn tiếng đồng hồ cả Trần Thiên Nam cùng thằng Tú chụm đầu ghé tai bắt đầu hoàn thiện lại phần mềm bảo mật VNBM 1, xong đến tối con bé Anh Thư gọi cả hai ra ăn cơm hai thằng đều gạt sang một bên không ăn, tiếp tục chăm chú vào máy tính, cả hai bộ dạng giống như lên cơn thần kinh khiến cho con bé Anh Thư lắc đầu đi ra, Lê Huyên Huyên thấy hai người cả buổi chiều ở trong phòng vẻ mặt quái dị hỏi Thảo.
- Bé Thảo, có khi nào Nam với tên nhóc kia ở trong phòng yêu nhau?
Thảo đang ăn cơm tí nữa phun cơm ra khỏi mồm, trợn mắt nói.
- Chị xem phim đam mỹ ít thôi, anh em là trai thẳng, thích con gái, đừng có nghĩ bậy bạ.
- Ừ, chị chỉ hơi tưởng tượng.
Xong bữa cơm Lê Huyên Huyện chạy tót vào trong phòng Trần Thiên Nam xem hai người đang làm gì, nhìn Trần Thiên Nam cắm đầu vào máy tính Lê Huyên Huyên hỏi.
- Đang làm gì á Nam?
- Hoàn thiện chỉnh sửa hệ thống bảo mật chị.
Lê Huyên Huyên vốn không am hiểu chuyện này nhìn một cái xong chạy tót ra ngoài đóng cửa phòng lại, thằng Tú không dám có tâm tư với chị họ thằng Nam, nghe đám thằng An, thằng Lân, nói bà chị họ này của nó không phải người, giá trị bạo lực thuộc vào hàng khủng bố, một mình đánh thằng Thiên Tuấn treo ngược nó lên trên cây, chuyện này không phải người bình thường có thể làm, ít nhất phải rất khỏe.
Một đêm thức trắng cả hai người lăn quay ra ngủ, tới trưa ngày hôm sau mới thức dậy, cả hai chạy xuống bếp ăn như hổ đói, hôm nay là chủ nhật nên không lo lắng chuyện đi học, cơm nước nghỉ ngơi xong hai thằng lại trở vào phòng Trần Thiên Nam.
- VNBM thế hệ 1 nó sẽ thành một cơn địa chấn lan ra toàn bộ thế giới, rốt cuộc mày từ đâu mà có được?
Thằng Tú không nhịn dược tò mò hỏi Trần Thiên Nam, hắn nhìn thằng Tú hơi xoa xoa cằm, hắn bắt đầu ý thức được sự khó khăn trong chuyện này, phần mềm bảo mật này công bố ra sẽ tạo thành sự thay đổi lớn của toàn bộ thế giới, vấn đề tiền bạc thì không cần nói, nhưng mà có mạng để cầm tiền về hay không lại là một chuyện khác, hắn sợ thằng Tú không thể chịu đựng được ảnh hưởng, chuyện này sẽ kéo theo rất nhiều hiệu ứng phía sau, nghĩ thôi đã thấy phiền phức.
- Chuyện quan trọng hơn là mày có thể chịu đựng được áp lực hay không? Rất có thể sẽ vô cùng phiền phức.
Trần Thiên Nam nghiêm túc nói với thằng Tú, cả hai thằng trầm mặc đeo đuổi những suy nghĩ của mình, thằng Tú cận tháo kính đưa tay xoa xoa mắt ngửa cổ ngồi ra ghế, vẻ mặt mơ màng.
- Tao sẽ là cha đẻ của VNBM 1?
- Chính xác.
- Đây vốn là của mày?
- Không phải của tao, chỉ là tao vô tình có được, và là người duy nhất, mày mới là người hiểu và tạo ra phần cốt lõi cho nó, tao chỉ có thể hiểu một phần nhỏ.
- Đây là một bước lên trời trong truyền thuyết? Áp lực này chỉ sợ còn lớn hơn áp lực tạo ra kim cương.
Thằng Tú cận đeo kính cảm thán không thôi, nó dĩ nhiên hiểu chuyện này sẽ khiến mình trở thành tỷ phú trong một đêm, bên cạnh đó sẽ có vô số áp lực lên người, không chỉ riêng áp lực sợ là mất mạng chứ chẳng chơi, nó không phải người ngu ngốc, chuyện VNBM 1 nếu công bố ngành bảo mật của toàn bộ thế giới sẽ bị kéo theo, sự thay đổi cực lớn.
- Anh em tao bị bố mẹ bỏ rơi từ năm tao lên tám tuổi, sống với bác bá mấy năm, tao ham chơi lười học, cắm đầu vào máy tính bị bác bá chửi mắng suốt ngày, tao biết bác bá chửi không sai, bác bá tựa hồ còn tốt hơn cả bố mẹ tao, họ lo cho tương lai của tao, và ngày hôm nay đứng trước cánh cửa bước lên đỉnh cao không thể tưởng tượng được trong cuộc đời mình, tao lại do dự.
Thằng Tú cận như đang chìm đắm trong suy nghĩ về bất hạnh đời mình, Trần Thiên Nam chỉ nghe không nói một câu, ai trong cuộc đời cũng đều có cuộc sống của riêng mình, người nào không bất hạnh? Chỉ là bản thân họ đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả với nụ cười trên môi.
Bản thân Trần Thiên Nam cũng vậy, hắn mất bố mẹ từ hồi lên 5 tuổi, ám ánh cuộc đời đối với một thằng bé khiến nó rơi vào bóng tối, nhưng cuối cùng hắn vẫn thoát ra vượt lên trên tất cả vì còn ông bà yêu thương chăm sóc hắn, để hắn hiểu cái gì gọi là sự nỗ lực mạnh mẽ, thành quả ngọt ngào không tự dưng mà có, nó là sự đánh đuổi của máu và mồi hôi, nước mắt.
- Nếu mày buông tay, tao vẫn sẽ đi một mình.
Trần Thiên Nam trầm mặc nói, con đường này hắn nhất định phải bước lên, sứ mệnh đặt nặng trên vai hắn từ khi hắn tiếp xúc với Jin, kẻ tới từ tộc Tinh Minh, nó không cho phép hắn bình thường sống hết đời, một loại sứ mệnh gánh vác cả một nền văn minh tự in hằn lên vai hắn, nó không cho phép hắn sống một cuộc sống bình thường, mà hắn cũng sẽ không sống một đời bình thường qua ngày, đỉnh cao hắn nhất định phải đạp chân tới để ngắm nhìn quang cảnh nơi đó, để bố mẹ trên trời hãnh diện vì người con như hắn.
- Tao lựa chọn đi cùng mày tới đỉnh cao của cuộc đời, áp lực thì sao đâu, có tiền sống tốt cái đã, tao lựa chọn đối mặt gánh vác nó.
- Được, vậy chiều mai đi.
Hai thằng ở trong phòng nói chuyện tới tối thằng Tú mới ra về chuẩn bị mọi chuyện, Trần Thiên Nam ngồi ở chỗ quen thuộc trên sân thượng ngắm nhìn bầu trời đêm, áp lực trong lòng rất lớn.
- Sóng gió, vẫn phải đối mặt.