Chương 142: Người Của Tổ Chức Đặc Biệt
Mạnh Sơn run lên, vội vàng nén đau đớn kêu lên.
- Hiểu lầm, mọi chuyện đều là hiểu lầm.
Còn không kêu lên đoán chừng người ta làm thịt mình thật, không giết thì phế bỏ đan điền khí hải đối với võ giả chẳng khác nào giết một nửa cái mạng, lúc đó sẽ có nhiều người bỏ đá xuống giếng, chưa tính tới kẻ thù trước kia biết chuyện đừng hòng sống yên, bản thân Mạnh Sơn có không ít kẻ thù, lần này bị đối phương phế bỏ coi như cái mạng liền xong.
- Hiểu lầm? Sao cháu không nhìn thấy hiểu lầm chỗ nào nhỉ?
Thực lực vi tôn, nếu không có Lê Huyên Huyên ra tay Trần Thiên Nam đảm bảo người nằm dưới đất là mình chứ không phải sư đồ Mạnh Sơn, thực lực của đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều, ít nhất là cường giả tiên thiên, hắn hiện tại chỉ gặp bốn người, trong đó là ba người trong nhà, còn người thứ tư này là Mạnh Sơn, đối phương tuyệt đối không phải loại dễ nói chuyện, hắn tại sao phải dễ nói chuyện cơ chứ.
Mạnh Sơn nhìn ra người quyết định không phải là cô gái có thực lực biến thái này mà là cậu nhóc kia, con mắt híp lại vì bị đánh của Mạnh Sơn chuyển sang chỗ Trần Thiên Nam.
- Ta là trưởng lão Huyền Minh Môn sẽ nhận mọi trách nhiệm, chúng ta bồi thường, chỉ cần cậu bỏ qua mọi chuyện chấm dứt tại đây, ta có thể thề.
Tin được không? Tin thế quái nào được, chỉ sợ lại kéo bè kéo cánh đến gây phiền phức, bất quá giải quyết kiểu gì cũng khiến Trần Thiên Nam đau đầu, hắn nhìn hai sư đồ Mạnh Sơn nhún vai nói.
- Hay là vẫn phế bỏ đan điền khí hải đi, cháu sợ bị trả thù.
- Đừng.
Lê Huyên Huyên đã đi tới dơ tay một cái Mạnh Sơn tựa như con gà bị hút tới, vẻ mặt Mạnh Sơn kịch biến tái nhợt, đồng tử co lại, hiện tại mới biết đối phương tuyệt đối không phải tiên thiên cảnh có thể chống lại, cách không khống vật là thủ đoạn trong truyền thuyết của cường giả Khí Cảnh, nội tâm Mạnh Sơn đã kêu gào muốn đá ch.ết nghịch đồ Thiên Tuấn, chọc phải tồn tại đỉnh cao không phải là tìm đường ch.ết thì còn là gì.
Trần Thiên Nam cũng kinh dị, vậy mà Lê Huyên Huyên lại có thể giống như hắn, bất quá thủ đoạn của đối phương hắn không biết là gì, ít nhất không phải dị năng khống chế điều khiển.
- Mười lăm gốc thảo dược quý, ta bỏ ra đền bù, còn xin tiền bối dơ cao đánh khẽ, ta thề tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người.
Trong mắt Mạnh Sơn hiện tại Lê Huyên Huyên tuyệt đối là cường giả Khí Cảnh, cường giả bậc này không một tông phái nào dám chọc tới, Huyền Minh Môn chọc giận đối phương e là sẽ biến mất trong dòng sông lịch sử, Mạnh Sơn ngoài khiếp sợ còn là kinh dị, ba chí cường của giới võ đạo rất nhiều người biết tới, đạt tới đẳng cấp tiên thiên cảnh bước chân đã tới gần đỉnh núi, có tư cách biết được rất nhiều chuyện.
Lê lão ma của Lạc Hồng Nam Sơn, Diệp lão quái của Diệp gia Trung Hoa, Khả Phiêu của Côn Luân Cảnh, ba chí cường giả trong giới võ đạo nói riêng, còn ở trong giới siêu phàm có không ít người có thể sánh vai cùng ba chí cường võ đạo.
- Hay là giết đi như vậy đỡ phiền phức?
Lê Huyên Huyên nghiêng đầu nhìn Trần Thiên Nam chỉ chờ hắn gật đầu một cái, Mạnh Sơn trong tay sẽ trở thành một thi thể, Thiên Tuấn ở một bên đã cảm thấy lạnh gáy, sư phụ mà ch.ết thì bản thân cũng lạnh theo.
- Ha ha làm phiền mọi người.
Một thân ảnh xuất hiện tựa như ma quỷ, tuổi độ hơn năm mươi dáng vẻ gầy gò, thấy có người xuất hiện Mạnh Sơn khẽ thở phào một cái nhận ra thân phận của đối phương, Lê Huyên Huyên nghiêng đầu ánh mắt quét lên người vừa tới, nụ cười trên môi người đó cứng đờ, rùng mình một cái lùi về phía sau xua xua tay.
- Đừng, người một nhà, ta quen biết Lê tiền bối.
Nguyễn Mạnh nuốt một ngụm nước bọt, còn may tới kịp nếu không là lạnh tên Mạnh Sơn rồi, không biết từ đâu chui ra nữ quỷ này nữa, tình báo phía trên không có nói rõ chỉ nói là người quen của Lê Khải, bảo hắn mau chạy tới đây bảo mạng cho tên Mạnh Sơn, còn may vừa kịp lúc.
"Nhiều cường giả tụ họp như vậy? Người này là người của tổ chức đặc biệt phái tới."
Trần Thiên Nam đứng im lặng không biết nói gì, chỉ vì một tên Thiên Tuấn ngông nghênh lại tạo thành cảnh tượng tụ họp như vậy, đúng là không biết phải nói như thế nào, khen ngợi đối phương hay là chửi mắng.
- Ồ, vậy à.
Lê Huyên Huyên nghiêng đầu nhìn Trần Thiên Nam, như thiên lôi sai đâu đánh đấy không quan tâm nhiều chuyện, chỉ cần hắn gật đầu Lê Huyên Huyên vẫn làm thịt tên trong tay, sau đó thịt nốt tên vừa đến bịt miệng, đây là suy nghĩ từ nhỏ khi sống trong hoàng cung tranh đấu khắp nơi dưỡng thành, sau đó kinh biến xảy ra phải bỏ chạy giữ mạng nhưng suy nghĩ đó không có bị phai nhạt.
"Nữ quỷ này rốt cuộc từ đâu ra vậy?"
Nguyễn Mạnh cảm thấy sát khí lạnh buốt bao phủ lấy mình, nuốt thêm một ngụm nước bọt, đây là có ý định làm thịt cả bản thân? Nguyễn Mạnh thậm chí đã có suy nghĩ quay đầu bỏ chạy, đối phương tuyệt đối là nữ quỷ chứ không phải người nữa rồi.
- Hiểu lầm, mọi chuyện là hiểu lầm, chú Mạnh Sơn đã nói bồi thường rồi chị Huyên Huyên đừng làm quá mọi chuyện.
Trần Thiên Nam lên tiếng, sát khí lạnh buốt bao phủ hai người Mạnh Sơn, Nguyễn Mạnh lập tức biến mất, Lê Huyên Huyên thả Mạnh Sơn trong tay ra đi về đứng bên cạnh Trần Thiên Nam, vẻ mặt không có quan tâm cho lắm.
- Trẻ nhỏ nhưng hiểu chuyển, tốt tốt.
Nguyễn Mạnh cười gượng đi tới vỗ vai khen ngợi Trần Thiên Nam, quả nhiên đây mới là nhân vật chủ chốt chỉ nói một lời nữ quỷ kia tựa như thiên lôi sai đâu đánh đó liền dừng lại, thân phận của Trần Thiên Nam, Nguyễn Mạnh biết đây là cháu nội của Trần Bá Hùng, chắt ngoại Lê Khải, một nhà khủng bố tồn tại từ trên xuống dưới, gen không có lặn đi tí nào cả.
- Bác tên Nguyễn Mạnh.
- Dạ cháu chào bác Mạnh, chuyện này lại gây ra phiền phức lớn cho bác, cháu hơi áy náy.
- Ha ha không có phiền phức, bác nghe lệnh làm việc thôi, còn may tới kịp.
Nguyễn Mạnh trợn mắt nhìn Mạnh Sơn một cái, nếu không phải hai thầy trò nhà này tinh trùng chạy ngược thì làm gì có chuyện, tiền căn hậu quả chuyện này không khó để biết.
- Cảm ơn anh Mạnh, bồi thường này sẽ được chuyển qua hai người, xin lỗi đã làm phiền.
Mạnh Sơn cảm ơn Nguyễn Mạnh sau đó túm cổ Thiên Tuấn hai thầy trò nhanh chóng rời đi, chuyện hôm nay đúng là vận rủi mời tám đời tụ lại một lần, còn không nhanh rời đi người ta ngứa mắt túm cổ lấy đánh thêm một trận, muốn khóc cũng không có sức mà khóc.
- Bác Mạnh là người của quân đội?
Trần Thiên Nam nghiêng đầu sang Nguyễn Mạnh hỏi nhỏ.
- Ừm, người đặc biệt làm những chuyện đặc biệt.
Nguyễn Mạnh không có dấu cũng không vi phạm nguyên tắc bảo mật, dù sao đối phương là con cháu Lê Khải, người ta trâu bò ngoại hạng còn nhiều việc cần nhờ sự giúp đỡ, con cháu dĩ nhiên phải có chút đặc quyền. Trần Thiên Nam xoa xoa cằm đánh giá bác Nguyễn Mạnh từ trên xuống dưới, còn chưa biết liên hệ với người của quân đội kiểu gì lại tự nhiên có, bất quá có thể tin tưởng hay không lại là một chuyện khác.
Thứ tài liệu trong USB không phải tầm thường, mà toàn là công nghệ cốt lõi được Trần Thiên Nam sàng lọc chọn ra, không thể đưa nhầm chỗ tạo thành vô cùng phiền phức.
- Bác có chức vụ ngoài sáng không bác?
- Hả? Cái này à, ừm đang công tác ở tổng cục hậu cần.
- Vậy cháu mà có thứ tốt muốn cống hiến cho quốc gia, bác xem.
- Thứ gì?
Nguyễn Mạnh hơi kinh ngạc nhìn qua Lê Huyên Huyên ở một bên, chẳng lẽ là cống hiến thứ này? Nữ quỷ này e là khó cầm xuống, người ta trâu bò ngoại cỡ, lai lịch không rõ ràng chỉ sợ cầm vào một đống phiền phức xảy ra.
- Công nghệ vượt thời đại.