Chương 56

Trời mưa …
Mạc Ngôn ở trong ngực Đoàn Thần Phi tỉnh lại, tí tách tiếng mưa rơi vang vọng ở bên tai.
Gia hương vào tiết trời này cũng bắt đầu có những cơn mưa không dứt, Mạc Ngôn đột nhiên cảm thấy có điểm phiền muộn. Đã lâu không trở về nhìn xem ~!


Tuy rằng… cuộc sống nơi này tốt lắm… gia đối hắn cũng tốt lắm…nói như thế, có lẽ cũng có thể về nhà nhìn xem. Thế nhưng…
Cha chắc sẽ không muốn ta trở về đâu…
Mạc Ngôn vẫy vẫy đầu, đem ý tưởng trong đầu đánh tan.


Nhìn nam nhân bên cạnh hãy còn ngủ say, Mạc Ngôn lại chậm rãi nằm trở về. Chỉ cần từ nơi gia…”đánh cắp” một chút ấm áp là tốt rồi.
Hiện tại cho tới nay, đều là Đoàn Thần Phi cho hắn niềm vui!
Nhắm mắt lại, như thế nào đều ngủ không được.


Đoàn Thăng lần đầu chính mình đứng lên.
Ngủ lâu như thế… loại cảm giác cùng thanh âm này, nhất định đã là sáng sớm!?
Trữ Ngự Diệp đâu?
Đoàn Thăng xoay người xuống giường, nghe được nhiều điểm tiếng mưa rơi. Hiện tại trời mưa, tốt lắm! Trữ Ngự Diệp đâu?


Sờ soạng dọc theo vách tường mở ra cửa, đập vào mặt chính là từng trận giọt mưa, cùng một mùi rượu không biết từ đâu. Tiếp theo, một sức nặng áp đến trên chân.
Đang suy nghĩ sự việc gì đang diễn ra, rốt cuộc Đoàn Thăng cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Tên ngu ngốc này!


Đoàn Thăng giận dữ, thân thủ đem Trữ Ngự Diệp đang ướt sũng vào trong. Nhanh chóng đóng cửa lại.
” Ngu ngốc!” Cái gì đều nhìn không thấy, Đoàn Thăng cúi đầu mắng. Lập tức đem y phục đơn độc chính mình xả xuống rồi khoác lên người y.


available on google playdownload on app store


Cái gì đều nhìn không thấy, Đoàn Thăng tự nhiên cũng không có biện pháp tìm quần áo hoặc thứ gì khác phủ thêm cho y.
” Di… ngươi tỉnh rồi…?” Trữ Ngự Diệp nhẹ nhàng mở mắt, nhìn thấy Đoàn Thăng ngồi bên cạnh, không nói được một lời.


Toàn thân đều ướt đẫm… trận mưa này thật đúng là… Di!? Trữ Ngự Diệp từ trên mặt đất ngồi dậy, nhất kiện quần áo kề sát thân mình.
Nhìn kỹ, đó là y phục của Đoàn Thăng.


Trữ Ngự Diệp kinh ngạc nhìn chăm chú Đoàn Thăng.”Thăng… này… này là áo của ngươi? Đã ẩm ướt hết rồi…” Trữ Ngự Diệp nhìn hắn, ít dám tin.
Nói như thế… là Đoàn Thăng kéo y vào…
Ha hả a… chính mình vẫn đang si tâm vọng tưởng.


Trong nháy mắt vui sướng nảy lên, lập tức lại hiểu được, này căn bản không có nghĩa gì cả.
” Vô nghĩa! Ngươi cả người đều ướt như thế. Tại sao lại không vào a?” Đoàn Thăng nhu nhu đầu, cảm thấy thật phiền.
Trữ Ngự Diệp lập tức ngây dại. Trầm mặc không nói.


” Ta sợ ngươi chán ghét ta…” Giống như còn không có tỉnh rượu, có một loại men say ngây ngất, tận dưới đáy lòng đẩy ra. Rượu quá mạnh mẽ, làm cho y có điểm khổ sở.
Trên thực tế… y lập tức cảm thấy lạnh, lập tức lại làm cho y tâm động không thôi, thật sự cơ hồ làm cho y muốn ngất đi.


Y luôn hy vọng chính mình có thể giống như thiếu gia, ôm lấy hắn mà âu yếm… nhưng việc này căn bản không có khả năng, thiếu gia… đã muốn đem Du Hương gả cho Đoàn Thăng rồi.
Huống chi… hắn căn bản không thương mình…
Đúng không!?


Đoàn Thăng không tiếp lời, cứ như vậy lẳng lặng ngồi. Trữ Ngự Diệp trong lòng càng hàn. Y đem biểu hiện này trở thành là Đoàn Thăng trong lòng cam chịu.
Hết thảy đều là chính mình si tâm vọng tưởng…
Gần nhất… hảo nhàm chán a…


Đoàn Thanh Tú một bên cùng tỷ tỷ chơi cờ, một bên đánh cái ngáp.
Gần đây tìm khắp không thấy tẩu tử, bằng không chính là cùng đại lão hổ ca ca một chỗ… căn bản không có cơ hội tiếp cận! Chán ghét a ~ ca ca làm gì mà canh phòng chặt chẽ như vậy a!?


Nàng hơi hơi mặt nhăn mày nhíu, ăn luôn tỷ tỷ một quân cờ.
” A…” Đoàn Linh Vân kêu sợ hãi một tiếng, nhìn tiểu muội trước mắt như đang suy nghĩ chuyện gì đó, biểu hiện vô cùng cổ quái.
Sớm biết thế sẽ không hạ bước đi kia.


Đúng… đúng rồi, gần đây sao cũng không gặp Đoàn hồ ly?
Sau khi xảy ra chuyện kia, hắn hẳn là rất đắc ý mới đúng a! Sao không thấy hắn ở trong phòng bận rộn nữa?






Truyện liên quan