Chương 54
Nhất Ngôn nhanh chóng khởi động công tác quan hệ công chúng. Cùng lúc đó, Ôn Dạng nhận được hàng loạt tin tức tiêu cực và cả quy trình xử lý sự cố mà Nhất Ngôn gửi đến. Người gửi là Vu Chiêm, cậu ta không có nhiều thời gian để hàn huyên, chỉ tập trung vào nội dung chính, chủ yếu là để trấn an các cổ đông.
Vụ việc giẫm đạp xảy ra ngay trước khi bế mạc triển lãm. Có một mô hình được dựng khá cao, lại là của một nhân vật rất được yêu thích. Sau khi người mẫu rời đi, nhiều bạn trẻ cosplay, đặc biệt là học sinh, đã trèo lên để chụp ảnh lưu niệm, tận dụng những giây phút cuối cùng. Cái sạp được dựng ngay gần lối ra, trong khi đám đông đang chuẩn bị rời đi.
Khi quá nhiều người trèo lên, chen lấn để chụp ảnh, một nữ sinh đã trượt chân từ trên cao xuống, váy bị vướng lại nên ngã ra ngoài. Những người khác trên sạp cũng trượt xuống để đỡ cô, nhưng lại đúng lúc dòng người ra về đông nhất. Trong sự xô đẩy, thêm hai người nữa bị ngã. Số lượng người quá đông, nhân viên bảo vệ chưa kịp vào can thiệp.
Vụ giẫm đạp đã xảy ra, không chỉ những người trên sạp mà cả những người trong đám đông cũng bị kéo ngã. Tại một sự kiện quy mô lớn như vậy, với 23 người bị thương, hiện trường trở nên hỗn loạn và đầy tiếng kêu la. Nạn nhân đầu tiên, cô gái bị ngã từ trên cao đã bất tỉnh và lập tức được đưa đến bệnh viện.
Các tin tức tiêu cực liên tục được đăng tải, thậm chí còn leo lên hotsearch (top tìm kiếm).
Nhận được thông tin về quy trình xử lý từ Vu Chiêm, Ôn Dạng hỏi thăm cậu ta:
[Cô gái được đưa đến bệnh viện sao rồi?]
[Còn những người khác thì sao? Hiện tại đã khơi thông hiện trường chưa?]
Dù không có mặt tại hiện trường, Ôn Dạng vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng. Đó đều là những bạn trẻ, lại là một sự kiện được mong đợi đến vậy, lẽ ra phải là ba ngày vui vẻ.
Vu Chiêm nhanh chóng trả lời: [Cô gái đó bị gãy xương.]
Vu Chiêm: [Chúng tôi đang cố gắng giảm tải bên kia, tình huống không đồng nhất, vẫn đang tiếp tục xử lý.]
Ôn Dạng nắm chặt điện thoại, đọc tin nhắn của Vu Chiêm. Khi chưa nhận được thông tin về thương vong, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Dư Tình nhìn Ôn Dạng và hỏi: "Cậu ta nói gì?"
Ôn Dạng đưa điện thoại cho Dư Tình xem.
Sau khi đọc xong, Dư Tình nói: "Trên mạng đang chỉ trích dữ dội, nói rằng cái sạp được dựng quá cao, là cố ý giếŧ người."
Ôn Dạng nhìn vào các tin tức đang leo trên hotsearch.
Khác hẳn với những bình luận khen ngợi sự sáng tạo và vui vẻ của hai ngày đầu, hôm nay các bình luận đã hoàn toàn đảo ngược. Mỗi người đều liệt kê hàng tá điểm bất cập của triển lãm truyện tranh lần này, những lời chỉ trích cứ thế chất chồng lên nhau.
Trình Ngôn Vũ đã có mặt tại hiện trường ngay khi sự việc xảy ra, cùng đội ngũ của mình tiến hành xử lý và giải tỏa đám đông. Sau khoảng hai tiếng, khi màn đêm buông xuống, hiện trường mới được ổn định. Không khí náo nhiệt vốn có của hội trường giờ đây trở nên quạnh quẽ khó tả, nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Phần khó khăn nhất vẫn còn ở phía trước.
Dù vậy, Trình Ngôn Vũ vẫn phải cố gắng giữ vững tinh thần, mang theo đội ngũ đến bệnh viện để lo liệu các thủ tục, gặp gỡ bệnh nhân và người nhà, thương lượng về vấn đề bồi thường... Sau khi an ủi xong người nhà bệnh nhân, đã là mười giờ rưỡi đêm.
Trình Ngôn Vũ quay lại công ty, trong công ty vẫn sáng đèn. Cảm thấy bụng đói cồn cào, anh ta uống một ly cà phê lớn để chống đói. Khi đẩy cửa bước vào văn phòng, Vu Chiêm đi theo sau và báo cáo tình hình trên mạng.
Anh ta gật đầu.
Lê Mạn cũng có mặt trong văn phòng, cô ta ngồi trên ghế sofa, nhìn về phía Trình Ngôn Vũ, tay cầm điện thoại nói: “Chị đã gọi điện đi khắp nơi rồi.”
Trình Ngôn Vũ nhìn cô ta, gật đầu: “Em biết rồi, để em tự xử lý.”
Lê Mạn nói: “Ngày mai em còn một cuộc đấu thầu quan trọng. Nếu chuyện này không được giải quyết ổn thỏa, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đấu thầu đó.”
Trình Ngôn Vũ cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Lúc này anh ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện. Anh ta ngước mắt lên: “Em biết rồi, ngày mai em sẽ đến đúng giờ.”
Lê Mạn gật đầu. Cô ta nhìn quanh văn phòng và hỏi: “Em có muốn về nhà không?”
Trình Ngôn Vũ đáp: “Em còn vài việc chưa xử lý xong, chị về trước đi.”
Lê Mạn cầm túi xách lên và nói: “Được.”
Cô ta bước ra khỏi văn phòng, điện thoại vang. Cô ta nhìn vào màn hình.
Tần Mộc: [Anh ta không tự giải quyết được chuyện của mình sao? Còn phải nhờ cậu ra mặt tìm người hỗ trợ.]
Tần Mộc: [Cậu biết mấy người kia nói gì về cậu không?]
Tần Mộc: [Bọn họ nói cậu càng đi càng thụt lùi.]
Tần Mộc: [Tưởng đâu có tiềm năng, mới qua thời gian ngắn vậy đã xảy ra chuyện rồi.]
Lê Mạn đang đứng trước thang máy đọc tin nhắn. Ánh đèn phản chiếu hình bóng cô ta trong gương, tay siết chặt chiếc điện thoại, trong đầu vang vọng giọng nói của những người đó.
Lê Mạn nhắm chặt mắt, nghiến răng bước vào thang máy.
Thang máy bắt đầu đi xuống.
Vu Chiêm nhìn Lê Mạn rời khỏi văn phòng. Lê Mạn nào có gọi điện gì, gọi có mấy cuộc mà cũng tính là “gọi điện khắp nơi” sao? Cậu ta nhìn sang Trình Ngôn Vũ và hỏi: “Sếp Trình, anh có muốn ăn gì không? Anh chưa ăn gì từ trưa đến giờ rồi.”
Trình Ngôn Vũ xua tay, anh ta ngồi xuống và bắt đầu liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng.
Nghĩ lại điều gì đó, anh ta hỏi: “Các cổ đông có phản ứng gì không?”
Vu Chiêm tiến lại gần, nói: “Tạm thời chưa có ai nói gì, chỉ có Ôn Dạng hỏi thăm tình hình của mấy cô gái bị thương.”
Ôn Dạng.
Nghe thấy cái tên này, động tác của Trình Ngôn Vũ khựng lại.
Vu Chiêm nhìn Trình Ngôn Vũ, cảm thấy sếp Trình lúc này thật tội nghiệp. Nếu như Ôn Dạng còn ở bên cạnh thì tốt biết mấy.
Trình Ngôn Vũ đã phải đội mưa, vừa phát áo mưa cho từng người, vừa căng ô che chắn bảo vệ cho thiết bị âm thanh, sản phẩm và những thứ có giá tr. Anh ta ướt sũng, thậm chí còn chưa ăn miếng nào, toàn bộ cơ thể lạnh cóng.
Cuối cùng thiệt hại cũng không quá lớn, chỉ bị khách hàng mắng vài câu.
Và cũng chính lúc đó, khi Trình Ngôn Vũ đang chán nản thì Ôn Dạng đã đến. Cô cầm ô và hộp súp nóng hổi, đứng dưới mưa mỉm cười với anh ta.
Khoảnh khắc đó, mọi mệt mỏi đều tan biến.
Trình Ngôn Vũ sực tỉnh. Anh ta lật giở tài liệu.
Vu Chiêm nhận được một tin nhắn, cậu ta đọc xong rồi ngẩng lên nhìn Trình Ngôn Vũ: “Công ty đầu tư Khải Tín vừa gửi tin nhắn đến, hỏi thăm tình hình của những người bị thương.”
Là Ôn Dạng. Bởi chủ của Khải Tín chính là Phó Hành Chu.
Trình Ngôn Vũ khép tài liệu lại.
Anh ta nói: "Cậu cứ trả lời thành thật."
Vu Chiêm gật đầu: "Đã phản hồi, bọn họ sẽ cho đội quan hệ công chúng hỗ trợ xử lý."
Trình Ngôn Vũ ứng tiếng.
Khải Tín vốn có Khinh Chu chống lưng nên phương án xử lý của họ chắc chắn sẽ hiệu quả hơn, những nguồn lực mà họ tiếp cận được cũng tốt hơn. Phó Hành Chu làm tất cả những điều này chỉ vì Ôn Dạng.
Trình Ngôn Vũ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Anh ta mở nắp cốc cà phê lạnh ra uống một ngụm, rồi đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài đi dạo một lát."
Thấy vậy, Vu Chiêm nói: "Để em đi cùng anh."
Ban đầu, Trình Ngôn Vũ chỉ định đi dạo quanh tòa nhà, nhưng rồi anh ta vô thức lái xe đến trung tâm triển lãm truyện tranh. Sau sự cố, nơi đây đã mất đi sự nhộn nhịp vốn có, trở nên vắng lặng đến lạ thường.
Trình Ngôn Vũ rất thích tổ chức sự kiện kiểu này. Ngoài công việc, anh ta còn gửi gắm cả niềm đam mê của mình vào đó.
Khi dự án trúng thầu, anh ta đã hình dung ra rất nhiều ý tưởng sáng tạo và chuẩn bị kỹ càng. Ai ngờ lại có kết cục như thế này.
Gió đêm xuân se lạnh. Trình Ngôn Vũ đứng một lúc lâu trước cổng đã được căng dây cảnh báo.
Một chiếc xe mini nhỏ chạy đến gần, Dư Tình và Ôn Dạng thò đầu ra nhìn vào trung tâm triển lãm truyện tranh. Nhìn từ xa, Dư Tình nói: "Trông có vẻ đã được xử lý ổn thỏa rồi. Ơ kìa..."
Ôn Dạng cũng nhìn theo, thấy mọi thứ đã được giải quyết, cô cũng yên tâm hơn. Nghe Dư Tình thốt lên một tiếng, cô cũng nhìn thấy Trình Ngôn Vũ đang đứng trước cổng, dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú. Vì khoảng cách khá xa nên cô không nhìn rõ.
Ôn Dạng liếc mắt nhìn qua.
Dư Tình nhìn cô một cái, "Phát sinh sự việc thế này, là người sếp chắc hẳn rất áp lực."
Ôn Dạng gật đầu.
Tuy nhiên, cô không mấy quan tâm lắm. Thực ra, cô chỉ quan tâm đến những bạn trẻ yêu thích truyện tranh và game, đó là lý do vì sao sau khi tan làm, cô cùng Dư Tình đến đây ngay. Ngoài ra, Dư Tình vừa mua một chiếc xe mini cũ qua tay nên muốn lái thử.
Dư Tình nói: "Không còn gì nữa vậy chúng ta đi thôi?"
Ôn Dạng đáp: "Được."
Chiếc xe mini từ từ rời đi.
Trình Ngôn Vũ quay đầu lại, thấy một chiếc xe mini màu xanh nhạt chạy qua. Cửa sổ xe đóng kín, nhưng mơ hồ có thể thấy bóng người bên trong. Người con gái đó trông rất giống Ôn Dạng.
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
Trở về nhà.
Ôn Dạng ôm gối nhắn tin cho Phó Hành Chu.
Ôn Dạng: [Em vừa đến trung tâm triển lãm truyện tranh, đã căng dây cảnh báo rồi, mọi người đã được sơ tán hết.]
Phó Hành Chu: [Em về đến nhà chưa?]
Ôn Dạng: [Đến rồi, còn anh?]
Phó Hành Chu: [Anh vẫn còn ở công ty, lát nữa sẽ về.]
Ôn Dạng: [Ừm.]
Phó Hành Chu gửi thêm một tin nhắn, dường như để an ủi cô: [Nhất Ngôn xử lý khủng hoảng truyền thông khá nhanh, em không cần lo lắng đâu.]
Ôn Dạng chống cằm vào gối, trả lời anh: [Ừm, em chỉ lo cho các bạn học sinh thôi.]
Phó Hành Chu: [Cũng lo cho Nhất Ngôn à?]
Ôn Dạng: [Ừm, cũng lo lo.]
Phó Hành Chu: [Ngoài lo cho các bạn học sinh và Nhất Ngôn, còn có gì khác nữa không?]
Câu hỏi này vừa được gửi đi.
Ôn Dạng cảm nhận được sự thăm dò nhẹ nhàng của người đàn ông.
Cô lập tức trả lời: [Hình như hết rồi.]
Sau đó Ôn Dạng lại gửi: [Em lo cho anh.]
Phó Hành Chu cười khẽ: [Ừ.]
Ôn Dạng: [Khi nào anh về?]
Phó Hành Chu: [Khoảng mười lăm phút nữa, còn một số tài liệu cần xử lý, có muốn video call không?]
Ôn Dạng suy nghĩ rồi trả lời ngay: [Muốn.]
Phó Hành Chu: [OK.]
Mười lăm phút sau.
Ôn Dạng nhìn đồng hồ, tranh thủ lúc Dư Tình đi tắm, cô cũng đi tắm và thay bộ đồ ngủ thoải mái. Thấy vậy, Dư Tình đoán chắc là sẽ có cuộc gọi hoặc tin nhắn gì đó, đành tự giác ôm máy tính ra phòng khách, nhường phòng ngủ chính cho Ôn Dạng, còn cẩn thận đóng cửa giúp cô.
Ôn Dạng lau khô tóc, trở lại giường, điện thoại đã có một cuộc gọi video đến nhưng cô chưa bắt má ngay.
Cô vuốt mái tóc hơi xoăn, cầm điện thoại lên và gọi lại cho anh.
Phó Hành Chu lập tức bắt máy.
Anh về đến nhà, vẫn còn mặc sơ mi, còn thắt cà vạt. Đặt điện thoại lên bàn, anh vừa tháo cà vạt vừa nhìn sang, mắt chạm mắt với Ôn Dạng đang ở đầu dây bên kia, tai cô lập tức đỏ bừng.
Trên cổ anh vẫn còn vết hôn mà cô để lại, nhưng đã nhạt đi nhiều.
Cô hỏi: "Anh còn phải làm việc nữa à?"
Phó Hành Chu nhìn cô, mái tóc xoăn xõa trên vai, vài lọn tóc buông xuống trước mặt, chiếc váy ngủ mềm mại màu sáng. Cô đang ôm gối, lười biếng trò chuyện video với anh.
Đôi mắt ấy, ngay cả trong đêm tối cũng như phủ một lớp sương mờ.
Một vài hình ảnh lại ùa về không thể kiểm soát, anh khàn giọng đáp: "Còn vài tài liệu cần xử lý nữa."
"Mười một giờ rưỡi rồi đấy," Ôn Dạng lẩm bẩm.
Phó Hành Chu mỉm cười, "Làm xong rồi đi ngủ liền."
Ôn Dạng đáp: "Vậy còn được."
Phó Hành Chu nhìn cô: "Em có thể ở lại với anh một chút không?"
Ôn Dạng gật đầu: "Được chứ."
Phó Hành Chu mở tập tài liệu, cầm bút lên, bắt đầu xem xét từng dự án. Ôn Dạng yên lặng ngồi bên cạnh, nhìn anh tập trung làm việc. Cảm thấy nhàm chán, cô hỏi: "Ngoài công việc, bây giờ anh muốn làm gì?"
Phó Hành Chu trả lời một cách tùy ý: "Muốn hôn em."
Ôn Dạng sững sờ.
Phó Hành Chu ngước nhìn cô, cười nhẹ: "Không được à? Đó là ý kiến mà."
Tai Ôn Dạng lập tức đỏ tai, cả khuôn mặt cũng nóng rần lên. Cô chớp mắt mấy cái, rồi thì thầm: "Vậy thì không được rồi, anh hôn không được."
Phó Hành Chu: "Ừ, vậy nên chỉ có thể tưởng tượng thôi."
Ôn Dạng che mặt, đỏ mặt thúc giục: "Anh mau làm việc đi."
Phó Hành Chu cười nói được, cúi đầu ký tài liệu.
Khoảng mười lăm phút sau, anh làm xong việc và cầm điện thoại lên, thư thái tán gẫu với cô, cho đến khi đi tắm mới chào tạm biệt và tắt video call.
Ngày hôm sau.
Vụ việc xô đẩy tại triển lãm truyện tranh đã lắng xuống, không còn sôi nổi như ngày đầu. Tài khoản Weibo chính thức của Nhất Ngôn cũng đã đăng bài xin lỗi và thông báo sẽ tích cực hợp tác với cảnh sát điều tra.
Đối với cấu trúc thiết kế mô hình trên cao kia, thật ra là do công ty game bày trí, nhưngNhất Ngôn đã một mình gánh vác tất cả. Quan trọng hơn, bên phía Nhất Ngôn luôn theo dõi sát sao tình hình của 23 người bị thương.
Tất nhiên, cũng đã có những ý kiến không hay bị đè nén xuống. Trong chuyện này, không biết Khải Tín đã bỏ ra bao nhiêu tài nguyên, nhưng nhìn chung vụ việc đã được giữ ổn định, không bùng phát thêm.
Sáng sớm, Tần Mộc nhắn tin cho Lê Mạn: [Khải Tín đã giúp Nhất Ngôn ổn định vụ việc, không hổ danh là Phó Hành Chu. Lẽ nào anh ta làm vậy là vì cậu?]
Lê Mạn đang uống cà phê, ngón tay bỗng siết chặt lại.
Một lúc lâu vẫn chưa trả lời.
Không phải vì cô ta, mà là vì Ôn Dạng.
Tần Mộc lại nhắn tới: [Đúng là không thể so được, phải không?]