Chương 58
Ôn Dạng phát hiện ra anh đang nhìn mình, nhỏ giọng bảo anh đừng nhìn nữa. Phó Hành Chu cười rồi đứng dậy, bế cô vào phòng tắm. Cái phòng tắm vừa mới tan sương giờ lại mờ mịt hơi nước. Bàn đá ở bồn rửa đủ rộng, Ôn Dạng được anh đặt lên đó.
Một lúc lâu sau, cảm giác buồn ngủ ập đến cùng với sự mệt mỏi, Ôn Dạng cuộn tròn trong chăn, bảo Phó Hành Chu chỉnh đồng hồ báo thức, cô ngủ nửa tiếng thôi.
Phó Hành Chu vuốt ve mái tóc của cô, thì thầm: “Chỉnh xong rồi.”
Thực ra anh không chỉnh. Anh nghĩ Ôn Dạng cần nghỉ ngơi, đêm qua cô đã thức cùng anh cả đêm. Cô vốn là người hay ngủ và dễ buồn ngủ. Ngay cả anh còn thấy mệt mỏi, huống chi là cô. Nhưng anh thì có quá nhiều việc phải làm, anh ra khỏi phòng ngủ, đến đảo bếp ở phòng khách để xử lý công việc.
Thời gian trôi qua. Ôn Dạng ngủ mơ màng, vươn tay ra khỏi chăn để tìm điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng không thấy điện thoại mà lại sờ được đồng hồ điện tử. Cô mở mắt ra nhìn.
Chín giờ rưỡi sáng.
Cô đặt đồng hồ điện tử xuống giường, bật dậy, buộc tóc rồi đi tìm Phó Hành Chu. Từ xa, cô nhìn thấy anh đang họp trực tuyến. Ôn Dạng dừng chân một chút, đi đến sofa lấy điện thoại. Cô gọi nhỏ: “Phó Hành Chu.”
Cô cầm điện thoại, soạn tin nhắn.
Ôn Dạng: [Đi siêu thị.]
Khi cô gọi, Phó Hành Chu nghe thấy, Tưởng Dược trong cuộc họp cũng nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ phía sau sofa. Anh ta ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Phó tổng, cô Ôn đến Paris rồi à?”
Phó Hành Chu ừm một tiếng, “Mới đến tối qua.”
“À?” Anh tắt video call, quay sang nhìn Ôn Dạng, “Ngủ đủ chưa?”
Ôn Dạng chân trần chạy ra, móng chân sơn màu sáng nhẹ nhàng giẫm trên tấm thảm màu tối. Cô nhìn anh nói: “Anh không đặt đồng hồ báo thức."
Phó Hành Chu nói: “Muốn em ngủ thêm một chút.”
Ôn Dạng bĩu môi: “Thôi được rồi, em ngủ đủ rồi, em đi thay đồ đã.”
“Đi đi.” Anh nói rồi rót một cốc cà phê.
Ôn Dạng thay một chiếc áo sơ mi và một chiếc váy dài rồi ra ngoài, tóc đã được buộc gọn gàng. Phó Hành Chu đứng dậy, nắm lấy tay cô. Ôn Dạng ngáp một cái, ngước mắt nhìn anh: “Có phải anh đã không ngủ không?"
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô: “Chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thôi.”
Ôn Dạng liếc nhìn chiếc máy tính. Trong lòng không tin lắm, chắc chắn anh ấy không ngủ.
Hai người lái xe đến siêu thị lớn ở đây. Siêu thị bên này cũng tương tự như siêu thị trong nước. Đẩy một chiếc xe đẩy lớn, Ôn Dạng chọn lựa trong khu vực rau củ.
Giá cả đắt đỏ kinh khủng.
Phó Hành Chu đứng bên cạnh cô, nhìn cô chọn đồ.
Vì làm việc liên tục không được nghỉ ngơi đầy đủ nên trông anh lúc này rất lạnh lùng. Nhưng khi Ôn Dạng nhờ anh lấy giúp thứ gì đó, anh vẫn rất dịu dàng.
Ôn Dạng tựa vào xe đẩy, hỏi: “Bác gái thích ăn cháo gì? Có kiêng kỵ món nào không?”
Phó Hành Chu giọng nói trong lành: “Không ăn ngò và hành.”
Ôn Dạng “ồ” một tiếng, “Vậy trùng hợp quá, em cũng không thích cho lắm.”
Cô suy nghĩ một lúc, rồi hỏi anh: “Còn anh thì sao?”
Phó Hành Chu nhìn cô: “Anh không kỵ gì cả.”
Ôn Dạng lúc này mới nói: “Em phát hiện dường như anh cũng không kén ăn.”
Ôn Dạng muốn làm món gì đó mà anh thích, ngẫm lại, anh ăn được rất nhiều thứ, thậm chí cả những hạt ngô thừa trong bữa sáng anh cũng giúp cô ăn hết. Ôn Dạng suy nghĩ một hồi, rồi quay lại nhìn anh, “Nhưng em phát hiện ra anh đặc biệt thích ăn sandwich, đúng không?”
Phó Hành Chu nhìn vào mắt cô, khóe môi cong lên: “Sao em biết?”
Ôn Dạng đi lấy thịt nguội và bánh mì, cô nói: “Cảm giác thôi, có lẽ anh không kén ăn, nhưng có những món ăn mà anh đặc biệt thích.”
Phó Hành Chu nhìn người phụ nữ đang chọn bánh mì.
Ánh mắt anh tràn đầy sự dịu dàng.
Bánh mì sandwich là món ăn duy nhất ba anh biết làm. Hồi nhỏ, ba anh đã làm cho anh rất nhiều lần, thậm chí sau này khi công việc bận rộn, ông vẫn luôn dành thời gian làm sandwich cho anh, tay nghề ngày càng điêu luyện.
Nói trắng ra, anh không phải là đặc biệt thích ăn, mà là hoài niệm.
Ôn Dạng vừa chọn đồ vừa lẩm bẩm: “Thực ra giá cả ở đây đắt đỏ quá.”
Phó Hành Chu cười rồi đẩy xe đi, nói: “Rau củ thì đắt hơn một chút, nhưng thịt bò và thịt cừu lại rẻ hơn.”
Anh nói “rẻ hơn” một chút.
Ôn Dạng không biết anh so sánh với nơi nào, cô thấy tất cả đều rất đắt, nhưng đồ ăn vẫn phải mua, cô chọn rất nhiều rồi đi tính tiền. Sau khi thanh toán xong, hai người trở về nơi ở.
Nhà của Khâu Phái có người giúp việc, hơn nữa còn là một cặp vợ chồng người Trung Quốc, nhưng họ đã về nước vì chuyện con cái.
Ở tầng trệt của căn nhà, khu bếp rất gọn gàng, trông như chưa từng được sử dụng. Nhưng khi Ôn Dạng mở một vài cái tủ âm tường, cô phát hiện ra bên trong có rất nhiều đồ đạc, Khâu Phái thậm chí còn tùy ý đặt vài chiếc túi xách đắt tiền lên đảo bếp kiểu Tây. Phó Hành Chu cầm những chiếc túi đó đặt lên sofa, rồi giúp Ôn Dạng lấy ra một số gia vị được cất giấu kỹ.
Ôn Dạng nhận lấy chai gia vị, bắt đầu vo gạo.
Phó Hành Chu nhìn những thứ cô chuẩn bị, hỏi: “Cháo hải sản hả?”
Ôn Dạng gật đầu, ngước mắt nhìn anh: “Được không?”
Phó Hành Chu đáp: “Được, bà ấy rất thích.”
Ôn Dạng cười híp mắt.
Cô kéo tay anh, “Có thể là không kịp, phiền sếp Phó giúp em một tay.”
Phó Hành Chu nhướn mày: “Giúp gì?”
Anh bước tới, Ôn Dạng đưa cho anh mấy lát bánh mì, bảo anh nướng giúp. Phó Hành Chu nhận lấy, mở lò nướng. Anh cũng không xa lạ gì với căn bếp này, luôn có thể giúp Ôn Dạng một cách thích hợp.
Khoảng mười hai giờ mười phút.
Cháo đã chín, Ôn Dạng còn làm thêm hai món nhỏ, vừa có thể ăn kèm với cháo, vừa có thể ăn với cơm, và ba phần bánh mì sandwich kiểu Trung Quốc. Mười hai giờ rưỡi, Ôn Dạng và Phó Hành Chu cầm hộp giữ nhiệt vào phòng bệnh.
Trần Thương và Lý Lạc đang ngồi cạnh giường bệnh trò chuyện, khi thấy hai người mang theo hộp giữ nhiệt, mắt Khâu Phái sáng lên: “Đây là gì vậy?”
Khâu Phái nhìn về phía Ôn Dạng, Ôn Dạng nhẹ nhàng nói: “Cháo, bác thử xem có hợp khẩu vị không.”
Khâu Phái hỏi: “Cháu nấu à?”
Ôn Dạng gật đầu.
Cô mở hộp giữ nhiệt.
Phó Hành Chu mở bàn ăn, đặt tất cả đồ ăn lên bàn. Khâu Phái nhìn thấy cháo lòng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, bà nói: “Ôi nhớ hương vị này quá.”
Ôn Dạng mỉm cười.
Hai vị bác sĩ, Trần Thương và Lý Lạc cũng đến gần bàn ăn, họ nhìn rồi cười nói: “Sếp Khâu thật có phúc, mấy hôm trước còn nhắc đến món ăn ở Nam Thành, hôm nay đã được thưởng thức rồi.”
Khâu Phái nắm tay Ôn Dạng, nói với họ: “Đây là do Ôn Dạng nấu.”
Trần Thương, Lý Lạc cười.
Ôn Dạng có chút ngại ngùng. Khâu Phái nhìn cô và nói: “Cháu đừng trách bác quê mùa nhé, thật ra ở Paris bao nhiêu năm rồi, bác vẫn không quen với đồ ăn ở đây. Trước kia bác thuê giúp việc từ Nam Thành qua, nhưng người đó không chịu được sự cô đơn ở nơi đất khách quê người nên đã về nước. Sau đó bác lại thuê thêm hai người giúp việc nữa, nhưng dạo này họ đều không ở Paris, vì thế bác rất thèm món ăn quê nhà. Ôn Dạng,cảm ơn cháu, đến Paris không thể đi chơi mà còn phải phiền cháu nấu cho bác thế này."
Ôn Dạng nhẹ nhàng nói: “Không có gì đâu ạ, bác thích ăn gì cứ nói.”
Khâu Phái cười cười, liếc nhìn Phó Hành Chu: “Không được đâu, cháu và Hành Chu yêu nhau chứ đâu phải đến đây để nấu ăn cho bác, làm một hai món bác đã vui lắm rồi."
Ôn Dạng cười khẽ, thì thầm: “Cháu thích nấu ăn mà, bác không cần khách sáo đâu ạ.”
“ Ôn Dạng cháu thật tốt.” Khâu Phái nắm tay cô nói.
Trần Thương và Lý Lạc thấy ba người nói chuyện rất tình cảm nên đã cáo từ ra về. Phó Hành Chu tiễn họ đi rồi quay lại, Ôn Dạng đưa cho Khâu Phái cái thìa. Khâu Phái lúc này đã rất thèm ăn, bà cầm lấy cái thìa, chuẩn bị ăn thì Ôn Dạng mở thêm một hộp giữ nhiệt khác, bên trong là những chiếc bánh mì sandwich. Khâu Phái dừng lại.
Bà càng hiểu rõ hơn vì sao con trai rung động với Ôn Dạng.
Họ quen nhau chưa lâu, vậy mà Ôn Dạng đã biết được món ăn yêu thích của Phó Hành Chu. Đối với Phó Hành Chu, những sở thích của nó luôn được giấu kín, khó ai có thể biết được.
Chỉ có những người thân trong gia đình mới hiểu rõ sự ấm áp trong con người của Phó Hành Chu.
Ngay cả Lê Mạn cũng phải hai năm rưỡi sau mới nhận ra lý do tại sao Phó Hành Chu lại thích ăn sandwich.
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)
Ba người cùng nhau dùng bữa trưa.
Khâu Phái bị tài nấu ăn của Ôn Dạng chinh phục hoàn toàn. Bà không muốn để Ôn Dạng phải nấu nướng nhiều, nhưng lại mong cô thường xuyên nấu ăn cho mình. Bà kéo Ôn Dạng ngồi xuống bên giường bệnh, trò chuyện cùng cô.
“Ở Nam Thành cháu làm thiết kế à?”
Ôn Dạng gật đầu: “Vâng, thiết kế nội thất.”
“Đại học là học chuyên ngành này luôn sao?”
Ôn Dạng nói: “Vâng ạ.”
Khâu Phái nháy mắt: “Vậy là Hoa Phủ do chính cháu thiết kế?"
Ôn Dạng gật đầu cười: "Vâng."
Khâu Phái cười một tiếng: "Vậy thì càng tốt."
Sau đó, Khâu Phái hỏi Ôn Dạng nhiều câu hỏi khác, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Nhưng vì sức khỏe chưa hồi phục hẳn, Khâu Phái nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi và muốn ngủ. Ôn Dạng đứng dậy, giúp bà đắp chăn.
Từ trên chiếc chăn, cô có thể nhìn thấy khoảng trống rộng lớn trên bộ đồ bệnh nhân của Khâu Phái.
Phẫu thuật ung thư vu".
Trường hợp nặng cần phải cắt bỏ một bên.
Ôn Dạng ngước mắt nhìn Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu giúp Khâu Phái điều chỉnh gối, nắm lấy tay Ôn Dạng, nhẹ nhàng hỏi: “Em có muốn về nghỉ ngơi không?”
Ôn Dạng lắc đầu: “Nhưng anh phải ngủ một chút chứ?”
Phó Hành Chu nói: “Anh không sao.”
Hai người ở lại phòng bệnh cùng Khâu Phái, Phó Hành Chu vừa làm việc vừa chăm sóc bà, còn Ôn Dạng thì ngồi vẽ. Buổi tối, Khâu Phái cần lau người, Ôn Dạng định giúp nhưng bà từ chối, gọi y tá vào.
Buổi chiều, Ôn Dạng về nhà nấu cháo mang đến cho bà. Tối hôm đó, Khâu Phái không khỏe lắm, sau khi tắm rửa xong cũng buồn ngủ, bà nắm chặt tay Ôn Dạng không buông.
Phó Hành Chu cúi đầu nhìn, lần này anh không kéo tay cô ra.
-
Ôn Dạng ở lại Paris khoảng bốn ngày. Vì có bản vẽ phải bàn giao và Vân Xích đang trong giai đoạn trả lương nên cô phải quay về Nam Thành. Cô lưu luyến kéo tay áo của Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu nhìn cô, Ôn Dạng nhón chân thì thầm vào tai anh.
Phó Hành Chu sững sờ một lúc rồi gật đầu, hỏi: “Vé máy bay đã mua chưa?”
Ôn Dạng nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Dự định mua, mua chuyến tối nay.”
Phó Hành Chu nói: “Được.”
Anh nói nhỏ: “Vé máy bay để anh mua cho em.”
Ôn Dạng nhìn anh, nói: “Vâng.”
“Ôn Dạng.” Khâu Phái gọi cô. Ôn Dạng sực tỉnh, buông tay Phó Hành Chu, đi vào phòng bệnh. Khâu Phái cười tươi kéo tay cô, “Lại đây, cháu vẽ cái gì cho bác xem với nào.”
Ôn Dạng gật đầu, lấy laptop ngồi xuống bên giường bệnh, mở bức vẽ cho Khâu Phái xem.
Gần đây Khâu Phái rất thích xem những bức vẽ của Ôn Dạng.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, Khâu Phái hỏi Ôn Dạng: “Tối nay chúng ta ăn gì?”
Phó Hành Chu vừa tắt điện thoại đi vào, nghe thấy câu hỏi này, giọng nói trong trẻo: “Tối nay ăn tạm đi, cô ấy phải về Nam Thành rồi.”
Khâu Phái ngạc nhiên, nhìn về phía Ôn Dạng: “Phải về rồi à?”
Ôn Dạng gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Studio cháu còn chút việc phải xử lý.”
Khâu Phái cảm thấy rất luyến tiếc, bà nắm chặt tay Ôn Dạng, Ôn Dạng nháy mắt cười với bà, nói: “Bác cứ yên tâm nghỉ ngơi, cháu sẽ thường xuyên đến thăm bác.”
Khâu Phái nói: “Ừ, cháu cũng phải chú ý an toàn.”
Ôn Dạng đáp: “Vâng.”
Thu dọn đồ đạc xong, Phó Hành Chu xách cặp laptop của Ôn Dạng, nắm tay cô, Ôn Dạng tạm biệt Khâu Phái. Khâu Phái nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng cảm thấy trống trải. Một phần nào đó, bà xem Ôn Dạng như một cô con gái tri kỷ, bầu bạn với cô rất vui vẻ. Ôn Dạng không phải dạng gai góc nhưng cũng không phải kiểu người không có chính kiến, là một cô gái ngoan ngoãn nhưng vẫn giữ được lòng tự trọng, không hề khúm núm xu nịnh.
Khuôn mặt đó thật xinh đẹp, đôi mày và mắt cong cong, khi cười trông giống như trăng lưỡi liềm.
Đúng là một thiên thần nhỏ.